Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 32: C32: Say Rượu





  Cả hai người kia đều đã ngã ngồi trên ghế rồi, đau nhất cũng là Ngọc Hải. Hắn không ngờ, kiếp trước đã là chồng cô, họ còn có một đứa con mới tượng hình hai tháng nữa. Nhưng hắn lại bỏ rơi cô, hại chết cô và đứa nhỏ. Đau! Thật đau làm sao? Cô hận hắn là đúng rồi! Ngay cả bản thân hắn còn hận hắn huống chi ai.

  Chương Dương thì thất vọng tràn trề, cô đã từng yêu thầm hắn. Vậy mà hắn lại quá vô tình làm tổn thương cô. Hắn cũng vô cùng tiếc nuối. Quá tiếc nuối.

  Trí Bảo cố hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, ôm Bảo Trâm đang nằm dưới đất ngủ say chẳng biết trời trăng gì. Nhưng trên khuông mặt vẫn còn đọng lại những làn nước mắt đau khổ. Hắn thương yêu bế cô lên lầu đặt xuống giường, đắp chăn lại rồi đi xuống.

  Thấy hai người kia, đang cụng ly uống rượu mà tựa như uống nước lã, không khỏi lắc đầu. Hắn cũng lại ngồi xuống rót một ly cho mình, cũng một hơi cạn sạch. Rồi nói với hai người kia.

  - Hai anh có đau không? Chứ em đau lắm! Vô cùng đau!

  Hai người kia cũng gật đầu.

  - Đau!

  - Rất đau!

  Chương Dương lại nói.

  - Nhưng tôi cũng không muốn bỏ cuộc. Tôi không thể buông được!

  Ngọc Hải cũng nói.

  - Tôi cũng không muốn buông.

  Trí Bảo mỉm cười nói.

  - Hai anh còn không thể buông làm sao em có thể buông được. Em ngày ngày cùng cô ấy bên nhau, cùng nhau học tập cùng nhau đi chơi. Dù cô ấy không thích nhưng em làm sao mà bỏ được đây. Xa cô ấy em không sống nổi.

  Chương Dương thở dài nói.

  - Đây là do kiếp trước ba chúng ta nợ cô ấy. Nên kiếp này mới phải trả như vậy đấy. Nhưng tôi cam tâm tình nguyện dùng cả đời này để trả cho cô ấy.

  Hai người kia cũng nói.

  - Tôi cũng vậy!

  - Em cũng vậy!

  Rồi lại rót ra ba ly rượn đầy, cụng nhau cùng nói.


  - Vì mục tiêu chuộc tội lỗi của chúng ta! Cạn ly!

  Uống một hơi hết mấy chai rượu cả ba người đều ngà ngà say. Trí Bảo loạng choạng đứng dậy nói.

  - Hai người uống tiếp đi. Em lên xem Bảo Trâm có đạp chăn ra không? Lúc..ức... cô ấy ngủ rất... hư hỏng...

  Rồi ngã nghiêng ngã ngữa đi lên. Chương Dương cũng say khướt nói.

  - Chú chờ đó! Anh với chú cùng lên. Chú như vậy sao mà lên nổi.

  Rồi cũng đứng dậy xiu vẹo choàng vai Trí Bảo. Ngọc Hải cũng đâu chịu thua.

  - Tôi cũng muốn đi! Hai người đi hết tôi uống với ai đây!

  Rồi cũng nghiêng ngã choàng vai bên kia của Trí Bảo. Cả ba cứ như thế mà nghiêng nghiêng ngã ngã, hoặc hòa hoặc hoại cùng nhau lên phòng Bảo Trâm.

  Vừa vào phòng thì thấy chăn đã rơi xuống đất, cả người váy cũng tóc lên để lộ đôi chân thon dài, lán mịn, trắng muốt. Khiến cả ba tên đang say cũng phải nuốt một ngụm nước bọt. Cả ba tên mất lý trí, lập tức nhào lại bên cô tha hồ mà hôn mà vuốt ve. Thế là, cả ba con sói khốn kiếp đã cùng nhau tha hồ mà ăn sạch sẽ con cừu nhỏ đang say rượu ngủ, không biết trời trăng gì.

  Sáng hôm sau, Bảo Trâm nặng nề thức dậy. Cả người đau nhức giống như bị một chiếc xe tải nghiền qua vậy. Đầu cũng vô cùng đau, mà càng khủng hơn là cả thân người cô đều không thể cử động được. Dường như có thứ gì đó rất nặng đè lên. Cô cố gắng cử động tay chân cũng không được.

  Cô từ từ mở mi mắt nặng nề ra, thì hởi ôi! Đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng vô cùng kinh khủng. Chương Dương và Ngọc Hải thì đang gối đầu lên hai cánh tay cô, móng vuốt của cả hai cũng đang đặt lên hai bên ngực của cô. Còn Trí Bảo thì đầu nằm đè lên bụng cô, cả người hắn cũng đều đè lên hai chân cô. Và tất cả ba người kể cả cô đều không mặc quần áo.

  Khỏi hỏi cũng biết, cô đã bị ba tên khốn kiếp này làm gì rôi. Cô cảm tưởng như có mấy ông trời đè lên người mình. Cô thét lên kinh hãi.

  - Aaaaaaaaaaa....

  Tiếng thét cũng làm cả ba tên đáng chết cùng lúc giật mình tĩnh giấc. Nhìn thấy cảnh tượng, họ cũng chỉ có thể sáu mắt nhìn nhau. Đêm qua họ uống say quá, không làm chủ được bản thân. Nhưng mà... họ đều nhớ rõ chuyện đêm qua là như thế nào. Cả ba người đã cùng nhau chiếm đoạt Bảo Trâm. Họ không dám nói gì chỉ có thể cuối đầu chờ cô trách mắn.

  Nhưng ngược lại với họ tưởng tượng, sẽ là những lời mắn chửi cay nghiệt của cô. Thì Bảo Trâm lại im lặng, cô không nói cũng không khóc, chỉ có im lặng và lặng im. Điều này làm họ cảm thấy sợ hơn nhiều. Họ đồng loạt hô.

  - Bảo Trâm...

  Cô khàn giọng nói một cách nhẹ nhàng.

  - Ra ngoài! Làm ơn ra ngoài. Tôi rất mệt...

  Rồi nhắm mắt lại mặc kệ mọi chuyện. Cô đúng là đang rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần. Cô chỉ muốn ngủ thôi, ngủ một giấc thật dài và không bao giờ muốn tĩnh lại. Ba người họ nhìn nhau chỉ có thể lặng lẽ kéo chăn đắp cho cô, rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

  Cả ba người căng tay dọn dẹp mớ hỗn độn đêm qua họ đã bày. Trí Bảo mở tủ lạnh lôi đồ ăn tự nấu đồ ăn sáng cho cả ba. Nhà này như nhà của cậu, không chổ nào mà cậu không quen thuộc. Nhìn Trí Bảo sành sỏi nấu ăn và tự nhiên về mọi thứ mà Chương Dương ngưỡng mộ nói.

  - Anh thật ghen tỵ với chú đấy!


  Trí Bảo ngạc nhiên hỏi.

  - Vì sao?

  Chương Dương cười đáp.

  - Có thể ở nhà Bảo Trâm như là nhà mình thì sao anh không ghen tỵ cho được!

  Trí Bảo cười lắc đầu nói.

  - Tại em mặt dày thôi!

  Rồi múc cho mỗi người một tô cháo nóng hỏi, dọn ra cùng ăn. Ngọc Hải nuốt một ngụm rồi dơ ngón cái lên khen.

  - Nhóc! Không tồi! Chỉ một tô cháo cũng có thể làm ra mĩ vị! Không ngờ thiếu gia phong lưu như cậu cũng có thể nấu ăn.

  Trí Bảo cũng cười nói.

  - Cũng không thể bằng mẹ Bảo Trâm được! Mẹ nấu rất ngon! Em chỉ là bình thường so với bà thôi. Bảo Trâm nấu cũng không tệ.

  Ngọc Hải thở dài nói.

  - Tôi cũng như Chương Dương rất ngưỡng mộ nhóc đó.

  Trí Bảo lại thở dài.

  - Hai..... giờ ngưỡng mộ có ít gì. Qua hôm nay không chừng Bảo Trâm sẽ vát chổi đuổi em thật rồi. Thật là rượu hại người mà, một người đã đành... đàng này tới cả ba người. Nếu em là con gái chắc em không sống nổi quá!

  Đột nhiên, cả ba giật mình chuyện gì đó. Bèn hô cùng lúc.

  - Chết rồi!

  Lập tức vội vã chạy lên phòng Bảo Trâm. Nhưng mà họ đi vào thì thấy Bảo Trâm vẫn đang nhắm mắt ngủ, hơi thở thì đều đều không có gì đáng ngại. Họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà thấy Bảo Trâm thân thể vẫn còn không có mặc quần áo. Trí Bảo bèn vào nhà tắm lấy khăn nhúng nước ấm lau mình sạch sẽ cho cô ấy. Sau đó, tự mở tủ lấy một cái đầm ngủ nhẹ nhàng mặc vào cho Bảo Trâm.

  Ban đầu thật ra là Chương Dương định lau, nhưng chỉ lau mặt đến phần cổ thì đã không chịu được. Vội vã quăng khăn cho Ngọc Hải chạy đi tắm nước lạnh. Ngọc Hải cũng đâu kém gì, chỉ lau hai cánh tay thôi cũng bỏ của chạy lấy người. Cuối cùng Trí Bảo hưởng hết sự sung sướng chà lau thân thể cho Bảo Trâm và mặc quần áo cho cô. Hắn làm rất nhẹ nhàng cũng không đánh thức cô. Nhưng mà khi trở ra hắn vẫn phải đi tắm nước lạnh. Cô hấp dẫn quá mà, nội hương thơm tự nhiên trên người cũng khiến người khác không thể kiềm chế được.

  Cả ba người lại xuống phòng khách ngồi nói chuyện. Ngọc Hải lại khen Trí Bảo.


  - Nhóc hay thật đấy! Như vậy mà có thể kiềm chế được!

  Chương Dương cũng nói.

  - Anh muốn chảy cả máu mũi.

  Trí Bảo cười đáp.

  - Có gì mà hay chứ! Bài học sư phụ dạy em đầu tiên là phải biết kiềm chế và điều khiển dục vọng mà. Nhưng mà đối với Bảo Trâm em cũng phải thất bại. Hai người không thấy em còn phải tắm nước lạnh đó sao?

  Ngọc Hải lại thở dài nói.

  - Bây giờ nên làm gì đây? Cả ba chúng ta đều như vậy với cô ấy? Vậy phải làm thế nào bây giờ? Đợi cho cô ấy chọn sao?

  Trí Bảo lắc đầu.

  - Với tính cách của cô ấy thà đi tu cũng sẽ không chọn bất kỳ một ai trong ba chúng ta.

  Chương Dương suy tư chuyện gì một hồi lâu mới nói.

  - Không thể cho cô ấy đi tu được! Cũng không thể để tên đàn ông nào khác đến gần cô ấy. Nếu cô ấy không chọn vậy thì chúng ta sẽ cùng lấy cô ấy.

  Trí Bảo và Ngọc Hải đều kinh ngạc.

  - Cùng lấy?

  Chương Dương nói.

  - Ở nước ngoài không thiếu việc một phụ nữ có nhiều chồng. Cả ba chúng ta đều không thể buông cô ấy ra được, vì sao không cùng lấy. Như vậy không ai sẽ đau khổ cả. Bảo Trâm... cũng không thể chạy được. Sẽ không tạo cơ hội cho một tên nào tiến vào.

  Ngọc Hải vội nói.

  - Nhưng như vậy không hợp với thuần phong mỹ tục. Còn phía gia đình nữa đặc biệt là cậu đấy. Cậu là con trai lớn trong nhà, mấy năm nay hai bác không phải vẫn luôn ép cậu lấy vợ sao? Người ta cũng đeo theo cậu nữa.

  Chương Dương đáp.

  - Thuần phong mỹ tục? Chỉ cần không công khai thì ai có thể nói. Bên ngoài người ta vẫn xem chúng ta đều là những người anh em tốt đấy thôi. Về phần gia đình, ba mẹ mình cũng không phải có mình mình là con trai. Giờ mình đã trở thành chủ tịch rồi họ cũng không thể lúc nào cũng ép mình. Còn về mấy cái đuôi...

  Đột nhiên, Chương Dương nhìn Ngọc Hải một cách gian tà. Ngọc Hải là bạn thân Chương Dương, nên hắn biết mỗi khi Ngọc Hải nhìn hắn như vậy nhất định là đánh chủ ý xấu xa gì muốn hắn giúp đây. Đừng nhìn Chương Dương vẽ bề ngoài dịu dàng ấm áp thuần lương mà lầm. Hắn chính là sói già đội lốp nai tơ đấy. Nếu không vì sao mới về nước chưa đầy bốn năm mà đã thành lập một tập đoàn lớn mạnh thế chứ.

  Ngọc Hải co rúm người lại lắp bắp nói.

  - Cậu... cậu muốn làm gì?

  Chương Dương tiến lại choàng vai Ngọc Hải cười ấm áp nói.


  - Mình muốn cậu giúp mình nhưng cũng đồng thời giúp cậu. Hai chúng ta sẽ tránh được hai cái đuôi phiền toái nhất năm đó tụi mình đụng phải, rồi đưa vào bệnh viện.

  Ngọc Hải liền nói.

  - Ý cậu là Lưu Ly và Thanh Vân. Hai vị tiểu thư phiền toái kể từ đó cứ bám theo chúng ta miết đấy sao?

  Chương Dương gật đầu.

  - Đúng vậy! Là hai người đó. Theo mình đoán hai người đó chính là hai người con gái mà đêm qua Bảo Trâm lúc say rượu đã nói. Một người cùng mình hôn nhau trong công viên, một người cùng cậu...

  Ngọc Hải bèn hỏi.

  - Sao cậu dám khẳng định.

  Chương Dương đáp.

  - Bởi vì mình nhớ như in cái ngày chúng ta gặp Bảo Trâm và Trí Bảo trong bệnh viện. Lúc đầu thì không sao? Nhưng khi hai người đó ra, Bảo Trâm liền biểu hiện khác lạ. Còn bỏ chạy thật nhanh. Liên kết với chuyện hôm này nên mình có thể khẳng định như vậy!

  Ngọc Hải vỗ đầu mình.

  - Ra là thế! Tại sao mình lại nghĩ không ra nhỉ?

  Chương Dương dịu dàng nói.

  - Vì thế mình mới là chủ tịch, còn cậu là tổng giám đốc đó...

  Ngọc Hải bĩu môi một chút nhưng rồi cũng vội hỏi.

  - Vậy cậu nói thử xem mình phải làm gì giúp cậu và cũng giúp mình đây?

  Chương Dương đáp.

  - Đơn giản lắm. Cậu làm người yêu mình là được!

  Ngọc Hải mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh ta.

  - Người...người yêu? Ý... ý... cậu là... đồng tính!

  Chương Dương nhướng mày.

  - Không phải thời trung học mấy đứa học chung cũng hay chọc ghẹo chúng ta như vậy sao? Chúng ta cũng không thèm cãi, ai thích nói gì thì nói. Bây giờ chúng ta cũng chỉ là vì vợ mà che mắt thiên hạ thôi mà. Cậu không giúp mình sẽ tìm Trí Bảo giúp vậy.

  Ngọc Hải vội nói.

  - Được được được! Mình làm, mình làm. Dù sao cũng có thể giúp mình cắt được cái đuôi phiền phức đó mà. Mình sẽ làm! Cậu đừng chuyển móng vuốt đen tối của cậu lên người của nhóc nữa. Người ta mới 19 tuổi thôi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.