Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 30: C30: Bàn Tính





  Sau khi đưa cô về nhà, Ngọc Hải cũng trở về. Nằm trên giường nhớ lại cảnh tượng lúc chạm vào cơ thể của cô, làm hắn không thể nào quên được. Hắn không phải là chưa từng chạm qua con gái, nhưng hắn không thích hôn nơi đó của họ tí nào. Nhưng khi nhìn thấy của cô thật làm hắn muốn cắn một ngụm. Nơi đó thật bóng bẩy, mịn màng, hồng nhuận. Đẹp như một đóa hoa vừa chớm nở.

  Hắn muốn một phát đưa vào ngay, nhưng hắn phải kiềm chế lại. Dưa hái xanh không ngọt, hắn phải từ từ thưởng thức. Nhưng mà kiềm chế đúng là khổ sở thật đấy! Đau cả người. Bây giờ hắn phải tự xử lý cậu em của hắn thôi.

  - Ai... Bảo Trâm! Em làm anh khổ quá đi...

  Còn Bảo Trâm thì tắm tắm rửa rửa vô cùng sạch sạch sạch và sạch. Cô ghét hắn, vô cùng ghét hắn. Tại sao mấy người cô muốn tránh xa lại cứ bám cô hoài vậy? Thật đáng ghét quá đi. Cũng may hắn đã xóa video đó trước mặt cô rồi. Sau này cô sẽ không phải chịu hắn khống chế nữa. Tại sao cô lại không biết kiếp trước hắn đê tiện như vậy chứ? Hu hu... Mà hình như Trí Bảo và kể cả Chương Dương cũng đều đê tiện như nhau. Cô thét lên trong lòng.

  "Mình muốn trốn khỏi bọn họ..."

  Mấy ngày hôm sau, ba Trí Bảo đã đi, hắn lại tiếp tục bám lấy cô như keo dính chuột. Cô muốn đi đâu cũng đều có một cái đuôi theo. À mà không ba cái mới đúng, lâu lâu cũng tình cờ gặp hai người Chương Dương và Ngọc Hải. Cô khóc không ra nước mắt. Ánh mắt của họ đều nhìn cô một cách đáng sợ, tất cả hình như đều muốn ăn sạch sẽ cô. Hu hu...

  "Có ai cứu tôi với..."

  Trí Bảo thì dần dần cũng phát hiện tình cảm của hai người kia dành cho Bảo Trâm. Nhưng Bảo Trâm thì lại đối với hai người họ cũng không khác gì đối với hắn. Cũng cứ muốn tránh xa bọn họ, và không tin tưởng bất kỳ ai. Điều đó làm hắn nghĩ, "Không lẽ kiếp trước của Bảo Trâm cũng có liên quan tới họ? Họ cũng gây ra đau khổ cho cô ấy? Thật muốn biết rốt cuộc cô ấy đã trải qua những chuyện gì?"

  Một năm rồi lại hai năm trôi qua, cả ba người họ cũng vẫn không hề nản chí mà dùng mọi thủ đoạn theo đuổi Bảo Trâm. Trong khi cô vẫn luôn khóa chặt tim mình, không cho bất kỳ một ai bước vào. Ba người đều đồng thời vô cùng đau khổ. Mặc dù là đối thủ cạnh tranh trong tình cảm, nhưng họ lại không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ để hạ thủ đối phương. Họ muốn cạnh tranh một cách công bằng.

  Cả ba người đều yêu Bảo Trâm tha thiết, họ muốn cô tự lựa chọn. Dù cô chọn ai trong số ba người họ, họ đều sẽ chúc phúc. Nhưng mà đã hai năm, từ một cô bé 16 tuổi đã sắp trở thành thiếu nữ trưởng thành. Ba người họ vẫn không lung lay được cô, dù cho họ có dùng tất cả các chiêu thức đi nữa.

  Một hôm, cả ba người hẹn nhau vào một quán cà phê nói chuyện. Cả ba đều dùng một tư thế chống tay cằm thở dài. Trí Bảo lên tiếng.

  - Hai anh là người lớn tuổi nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất. Vậy hai người nói thử xem nên làm cách nào bây giờ?


  Ngọc Hải đáp.

  - Cậu cũng không phải sành sỏi, phong lưu nhất sao? Cậu không biết làm sao mà tôi biết chứ?

  Chương Dương cũng lắc đầu nói.

  - Anh có thể chiến thắng thành công trong lĩnh vực kinh doanh. Nhưng mà Bảo Trâm thì...cô ấy còn khó đối phó hơn là đối thủ cạnh tranh nữa. Anh luôn thấy mình thất bại khi đứng trước cô ấy. Nhưng mà anh lại không muốn bỏ cuộc, thêm nữa ngược lại càng lúc càng muốn chinh phục.

  Ngọc Hải cũng nói.

  - Tôi cũng không muốn bỏ cuộc. Cô ấy là thử thách lớn nhất nhưng cũng là điều tôi muốn chinh phục nhất.

  Trí Bảo suy tư nói.

  - Phải chăng cả ba chúng ta kiếp trước đều đã khiến cô ấy đau khổ rất nhiều không?

  Chương Dương khó hiểu nói.

  - Sao chú lại nói kỳ vậy? Anh nhớ chú đâu có bao giờ tin vào mấy cái chuyện kiếp trước kiếp sau chứ?

  Trí Bảo nhìn hai người chần chừ nói.

  - Em không biết có nên nói cho hai người chuyện này không?


  Hai người Ngọc Hải và Chương Dương đều ngạc nhiên, cùng hỏi.

  - Là chuyện gì?

  Trí Bảo ngập ngừng một chút, rồi mới đem chuyện đọc được những dòng chữ trên trang nhật ký của Bảo Trâm mà nói với hai người. Nghe xong, cả hai cũng đều vô cùng kinh ngạc, nhíu mày nhìn nhau. Trí Bảo thở dài nói.

  - Haiiiii... từ lúc em biết được chuyện đó em đã cố gắng tìm mọi cách để khiến cô ấy có lòng tin trở lại, nhưng vẫn hoàn toàn không có kết quả. Em cũng không biết là mình kiếp trước đã làm gì khiến cô ấy đau khổ mà cô ấy lại như vậy? Ban đầu em tưởng chỉ có mình em thôi. Nhưng đối với hai anh cô ấy cũng vẫn như vậy, luôn tránh xa và không tin tưởng. Và còn rất sợ hãi có thêm chán ghét nữa. Giá như có cách nào khiến cô ấy nói ra thì tốt quá!

  Chương Dương nói.

  - Không ngờ trên dời lại có chuyện trọng sinh như vậy. Nếu thật sự như em nói cả ba chúng ta kiếp trước đều đã làm hại cô ấy, thì đúng là rắc rối. Trong khi chúng ta không biết đã làm gì, thì làm sao có thể chuộc lỗi được chứ?

  Ngọc Hải chống tay cằm suy nghĩ một lúc, đột nhiên nảy ra một ý định, liền nói.

  - Này tôi có một cách này có thể cho cô ấy nói ra sự thật rồi!

  Trí Bảo và Chương Dương đều nhìn hắn. Hắn nói.

  - Người ta thường nói, khi say người ta sẽ nói ra toàn bộ sự thật. Nếu như cho cô ấy uống say không phải là có thể hỏi ra sao?

  Trí Bảo liền nói.

  - Nhưng Bảo Trâm không bao giờ uống rượu, làm sao mà cho cô ấy uống say được chứ?


  Chương Dương vuốt cằm một chút rồi nói.

  - Không phải sắp đến ngày sinh nhật của cô ấy rồi sao? Chúng ta mở một bữa tiệc mừng cho cô ấy lúc đó mời cô ấy uống rượu vậy là được rồi.

  Trí Bảo lại lo lắng nói.

  - Cũng không được! Nếu cô ấy say mà đưa về nhà mẹ sẽ rất buồn. Còn nếu ở bên ngoài mẹ lại lo lắng. Mẹ rất thương em dù không phải ruột thịt nhưng mà lại còn tốt hơn cả ruột thịt nữa. Em cũng không muốn làm bà ấy lo lắng đâu.

  Chương Dương vỗ vai cậu, dịu dàng nói.

  - Trí Bảo! Anh hiểu! Cô và dượng thật sự đã làm tổn thương chú rất nhiều. Chú đã không phải sa đọa như những đứa trẻ khác đã là may mắn lắm rồi. Anh cũng rất vui. Anh cũng vô cùng xin lỗi vì khi vừa về nước anh đã không hiểu gì về chú. Tưởng chú giống như những gì ba nói. Lúc đó anh sợ chú sẽ làm tổn thương Bảo Trâm, nên đã tìm cách khiến cô ấy không thể thích chú. Nhưng mà... anh đã xem nhẹ tính cách của cô bé rồi. Chẵng những không thích chú mà cả anh cũng bị cô ấy tránh xa. Nếu như sau này cô ấy có yêu chú anh cũng vui mừng mà chúc phúc cho cả hai.

  Trí Bảo lắc đầu nói.

  - Em không trách anh! Thật sự lúc trước em đúng là con người như vậy. Em đã từng tổn thương không biết bao nhiêu người. Có lẽ đó là quả báu của em đi.

  Ngọc Hải liền nói.

  - Nhóc nói vậy cũng không đúng. Nếu nói nhóc bị quả báu. Vậy hai chúng tôi thì sao? Chúng tôi nào có tổn thương ai a. Vậy sao cũng bị cô ấy ghét cay, ghét đắng đấy. Đặc biệt là tôi này. Lần đầu tiên đã bị cô ấy đánh mắn rồi. Đừng nói những lần sau. Muốn đụng vào cô ấy cũng phải đổ chút máu đấy! Nhưng mấy vấn đề đó thôi không nói đi. Bây giờ điều quan trọng là làm sao chuốt say cô ấy hỏi ra sự thật, mà không khiến mẹ cô ấy lo lắng này?

  Cả ba đều trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên, Trí Bảo nảy ra một ý định, bèn nói.

  - Em có cách rồi! Chúng ta sẽ sắp xếp cho mẹ đi du lịch vài ngày là được!

  Hai người cùng nhau hỏi.

  - Bằng cách nào?


  Trí Bảo cười gian nói.

  - Việc này hai anh không cần phải lo. Em tự có cách!

  Cả ba đều vui mừng gật đầu, chỉ cần biết được sự thật thì họ sẽ không lo lắng nữa. Bảo Trâm còn vài ngày nữa là đã chính thức bước qua tuổi 18 rồi. Đây là cái ngày họ đã mong chờ rất lâu rồi. Trí Bảo từ lần có được cô lúc đó đến nay, đã không thể chạm vào cô được nữa. Mỗi lần hắn muốn rủ cô đi đâu chơi cô đều từ chối. Ép buộc thì cô lại khóc đến muốn ngất xỉu. Cao lắm là hắn chỉ được sờ soạng bên ngoài thôi. Hắn thèm lắm a! Đã ăn một lần rồi. Không được ăn nữa thật đúng là tra tấn.

  Còn hai người kia thì khỏi nói, được uống chút canh đã mừng rồi. Mà muốn được chút canh này cũng phải vô cùng vắt óc moi tim đấy. Thật là khổ quá đi!

  Không biết Trí Bảo dùng cách gì, mà mẹ Bảo Trâm đúng là đã đi du lịch trước sinh nhật Bảo Trâm một ngày, ba ngày sau mới về. Bảo Trâm cũng không có nghĩ gì, từ đó giờ mẹ chưa bao giờ được đi du lịch. Nay có người rủ mẹ đi chơi cô đương nhiên là ủng hộ. Một năm nay, mẹ đã không còn bôn ba như trước rồi. Định ở nhà mở buôn bán nhỏ, nhưng ông bác sĩ gì đó không cho mẹ nghĩ, cứ kêu mẹ đến nhà ông ta. Không làm gì cả, chỉ ủi cho ông ta mấy bộ đồ và nấu cho ông ta ba bữa cơm gia đình là được, rồi chờ ông ta đi làm về cùng nhau ăn cơm. Làm như mẹ là vợ ông ta không bằng.

  Bảo Trâm cũng hơi không thích lắm, dù chưa gặp ông ta lần nào,  bởi cô không thích những kẻ giàu sang, quyền quý. Có lẽ do tâm lý kiếp trước cô đã nhiều lần bị nhục nhã đi. Cô cũng không muốn mẹ cũng bị người khác khi dễ. Nhưng mà thấy mẹ đối với ông ta cũng chỉ là thương hại, thấy ông ta lớn tuổi mà cô đơn một mình không người thân quyến thuộc, nên mẹ tội nghiệp. Chỉ đến làm bạn với ông ta cho vui xem ông ta như một người anh, nên cô cũng không phản đối gì. Mẹ cô sống tình cảm thế đó, nên mẹ mới nhận Trí Bảo là con nuôi.

 

 

 

 

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.