Bạo Quân

Chương 12




Vết máu trên cổ Vệ Kích đã đóng vảy, nhưng da thịt xung quanh vẫn còn sưng đỏ, thương tích như thế hiển nhiên là bị đánh ngày hôm qua, Chử Thiệu Lăng sai người mang hai lò sưởi tiến vào, trầm giọng nói: “Trong phòng không lạnh, ngươi cởi áo ta xem.”

Vệ Kích vốn không muốn cởi, nhưng hắn lần đầu tiên thấy Chử Thiệu Lăng dùng ánh mắt này nói chuyện với mình, trong lòng sợ hãi, do dự một lát đem ngoại bào cởi ra, lại bỏ đi áo bông bên trong, vị thuốc đông y nhàn nhạt nháy mắt tràn ngập, Vệ Kích còn mặc một tầng trung y mỏng manh, bối rối nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng đến gần đem trung y của Vệ Kích cũng cởi bỏ, trong mắt càng phát ra lạnh băng, thân mình mảnh khảnh bị đánh ra hơn mười vệt máu dài, phía sau lưng một chỗ còn chảy máu, đầu ngón tay Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương được bôi thuốc của Vệ Kích, nhẹ nhàng chạm vào, bất quá là thuốc bột cầm máu tầm thường.

Chử Thiệu Lăng gọi người lấy kim sang dược, không bao lâu cung nhân liền đem dược dâng lên, Chử Thiệu Lăng để người lui xuống, chính mình cầm mảnh khăn sạch sẽ đem thuốc bột trên người Vệ Kích lau đi, Vệ Kích còn muốn chống đẩy, nhưng thấy sắc mặt Chử Thiệu Lăng âm trầm cũng không dám nói gì.

Chử Thiệu Lăng cố gắng xuống tay nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Ngươi dùng chỉ là thuốc cầm máu, không hết đau không nói, làm không tốt về sau còn để lại sẹo, đến…”

Chử Thiệu Lăng lôi kéo Vệ Kích ngồi xuống, tự mình dùng thuốc thoa lên cho Vệ Kích, thuốc mỡ trong suốt lạnh lẽo, Vệ Kích nhịn không được rùng mình một cái, Chử Thiệu Lăng kéo chăn trên tháp cho Vệ Kích đắp lên, thấp giọng hỏi: “Ai đánh?”

Vệ Kích cúi đầu, nghe vậy chỉ lắc đầu, không nói lời nào.

Chử Thiệu Lăng cũng không ép buộc hắn, dưới tay càng phát ra mềm nhẹ, đem vết thương trên người hắn cẩn thận xử lý, hỏi: “Thân dưới có thương sao?”

Vệ Kích lỏa thân trên, phía dưới vẫn mặc quần chỉnh tề, nghe xong lời nói có chút thẹn thùng lắc đầu: “Không có.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu, đem thuốc để ở một bên, cầm khăn lau tay, nhẹ giọng nói: “Không lạnh thì cứ để như vậy đi, mặc quần áo liền đem thuốc lau sạch sẽ.”

Vệ Kích có chút co quắp, vươn tay bắt chăn xõa tung không biết nên nói cái gì, Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, đè ép tính tình hỏi lại một lần: “Thương thế kia là như thế nào làm ra?”

Vệ Kích rũ mắt không nói chuyện, Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Ngươi cho là ngươi không nói, ta liền tra không đến sao? Vệ Kích…tính tình ta cũng không tốt.”

Vệ Kích mím chặt môi, đỏ hốc mắt.

Hôm qua Vệ Minh gọi Vệ Kích đi thư phòng tìm hắn, đầu tiên là cho Vệ Kích xấp ngân phiếu kia, khiến hắn đưa cho Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích tuy rằng cảm thấy không tốt vẫn đáp ứng, chuyện của Vệ Chiến hắn cũng vừa mới biết, Chử Thiệu Lăng có hỗ trợ trong đó hay không Vệ Kích không rõ ràng lắm, nhưng chức vị của mình thăng lại thăng đều là Chử Thiệu Lăng ân sủng, hiếu kính chút ngân phiếu cho Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích tự giác cũng nói được đi qua, liền thành thật đem ngân phiếu cất đi.

Rất nhiều chuyện Vệ Kích không thể tưởng được, Vệ Minh vẫn có thể nhìn hiểu được, vị trí Thống lĩnh kị binh dũng mãnh doanh của Vệ Chiến là Tử Quân Hầu tiến cử, Tử Quân Hầu là ngoại công Đại hoàng tử Chử Thiệu Lăng, mà đứa con út Vệ Kích lại nhậm chức trong Bích Đào uyển, mặc kệ là bởi vì sao được Đại hoàng tử xem trọng, hiện lại Vệ gia dĩ nhiên lọt vào mắt xanh Đại hoàng tử.

Vệ Minh cũng đoán không ra vì cái gì Đại hoàng tử đột nhiên đề bạt nhà bọn họ, Vệ gia vốn là thế đại gia tộc, nhưng đã từ từ xuống dốc, tước vị đến tay mình chỉ còn lại cái chức nhất đẳng tướng quân, hai đứa con trai còn nhỏ, trong tộc cùng thế hệ càng không có người xuất sắc, nghĩ như thế nào cũng không đáng Chử Thiệu Lăng xem trọng, nghĩ không ra là nghĩ không ra, tâm tình Vệ Minh vẫn thực vui sướng nhảy nhót.

Năm sau triều đình sẽ phái một quan viên đi ngoại nhậm tuần tra, đó là chuyện tốt, đi ra ngoài một chuyến có thể thu về không ít đồ vật không nói, sau khi trở về chức quan cũng sẽ nhúc nhích hướng lên, Vệ Minh luôn giữ một chức quan nhàn tản ở Lại bộ, chuyện này hắn đã nghĩ nhiều năm, chỉ tiếc không có khả năng tìm người trên nói, hiện giờ có thuyền lớn Chử Thiệu Lăng, hắn muốn suy nghĩ một phen, đưa xấp ngân phiếu liền nói ra việc Vệ Minh năm sau đi tuần tra, phân phó Vệ Kích tìm một thời điểm thích hợp, ở bên cạnh Chử Thiệu Lăng nhắc đến, Vệ Minh không dám nghĩ tới Đề đốc cùng Tuần phủ, hắn nghe nói dưới tay Sơn Đông Tuần phủ còn thiếu vài cái Phủ trị, Vệ Minh là nhìn trúng vị trí này.

Vệ Kích không hứng thú việc quan trường, nhưng thân là con nhà quan gia, này đó vẫn biết một chút.

Phủ trị trực tiếp cùng quan viên địa phương bàn bạc, có thể đục nước béo cò không ít, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí đó, không chỉ là như thế, phụ thân tự mình biết đạo, Vệ minh xử sự bướng bỉnh lại hoa mắt ù tai, thật sự không kham nổi trọng trách lớn, đến lúc đó xảy ra đường rẽ gì, chẳng những làm phiền hà Chử Thiệu Lăng, chính Vệ Minh cũng muốn chịu tội, nghĩ như thế nào cũng đều không thích hợp, Vệ Kích chỉ trông mong người nhà có thể an hưởng phú quý, không cầu thông minh, khuyên Vệ Minh vài câu, lại không biết câu nào làm Vệ Minh xúc động, nhất thời thẹn quá thành giận, chỉ nói Vệ Kích hiện giờ làm quan to không đem cha mình để vào mắt, tùy tay lấy tới một cái phất trần liền đánh, Vệ Kích ăn nói vụng về thành thật, nói không nên lời xin tha, bị đánh một trận.

May mắn Khương phu nhân ở phía sau nghe thấy được, vội vàng chạy tới ngăn đón, khuyên đến khuyên đi, Vệ Minh cũng sợ Vệ Kích trên người mang thương thế bị Chử Thiệu Lăng nhìn thấy không giải thích được, lại đánh vài cái liền dừng tay.

Vệ Kích đương nhiên biết chuyện này không lừa dối được Chử Thiệu Lăng, hắn lại sợ Vệ Minh trực tiếp đến gặp Chử Thiệu Lăng, đành phải nói, lại nói: “Cầu điện hạ…không cần đáp ứng phụ thân, phụ thân lớn tuổi, chịu không nổi bôn ba…”

Chử Thiệu Lăng thở dài, hắn cho rằng là chuyện gì lớn, cũng chỉ bởi vì một cái vị trí Phủ trị nho nhỏ cũng nháo thành như vậy, còn đánh Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng vốn là nổi giận muốn tìm người trút, vừa nghe nói là Vệ minh lại càng không biết nói gì mới tốt, trong lòng hắn có tính toán, dỗ Vệ Kích: “Yên tâm…trong lòng ta đều biết, phụ thân ngươi…thôi.”

Chử Thiệu Lăng đau lòng Vệ Kích chịu ủy khuất, cẩn thận đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ngươi làm thế nào lại thành thực như vậy, liền thành thành thật thật bị đánh? Ngươi sao lại không chạy?”

Vệ Kích bị bọc trong chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu, thấp giọng hỏi: “Phụ thân đánh ta…ta làm sao có thể chạy?”

“Ân?” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “Vậy nếu là ta đánh ngươi thì sao? Có trốn hay không?”

Đôi môi mỏng của Chử Thiệu Lăng lướt qua bên tai Vệ Kích, Vệ kích đỏ mặt lắc đầu: “Không trốn.”

Chử Thiệu Lăng vừa lòng, thấp giọng dạy dỗ: “Nhớ kỹ, về sau chỉ không được trốn ta, người khác đánh ngươi, mặc kệ là ai, trực tiếp chạy, trốn được bao xa thì trốn, nghe không?”

Vệ Kích sửng sốt, lời này nói kỳ quái, chẳng lẽ về sau phụ thân tấu hắn, cái gì cũng không nói liền trực tiếp bỏ chạy sao? Vệ Minh cũng không nhất định có thể đuổi theo hắn, nhưng trực tiếp trốn đi liền hỏng bét…Vệ Kích cảm thấy việc này không dễ làm, nhưng bản năng lời Chử Thiệu Lăng nói tự nhiên là phải nghe, Vệ Kích gật đầu, nhớ kỹ.

Chử Thiệu Lăng chính là thích vẻ mặt dù làm gì cũng bộ dáng nghiêm túc, tuy rằng thiếu vài phần tình thú, nhưng cũng là chỗ đáng yêu của Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Vừa rồi đùa ngươi chơi thôi, ta làm sao có thể đánh ngươi, nếu ngươi không nghe lời, ta tự nhiên có biện pháp khác gây sức ép….” Thanh âm Chử Thiệu Lăng thấp dần, hôn xuống vành tai Vệ Kích, hai má Vệ Kích nhanh chóng bị thiêu đỏ, ấp úng nói không ra lời.

Tâm tình Chử Thiệu Lăng đã khá nhiều, cười khẽ: “Cho ngươi nháo một trận thiếu chút nữa quên chính sự, ta thấy trong thư tráp của ngươi đều là “Tôn Tử”, “Ngô Khởi”, thích đọc binh thư?”

Vệ Kích gật gật đầu, thấp giọng nói: “Thích, khi còn bé không có việc nhìn đi xem binh thư của Đại ca, cảm thấy…xem rất tốt.”

“Thích xem về sau liền tới thư phòng của ta xem, ta có một chút ngươi chưa xem qua.” Chử Thiệu Lăng thấy thuốc mỡ trên người Vệ Kích thẩm thấu không sai biệt lắm, liền cầm quần áo của mình cho hắn phủ thêm, “Hôm qua ta tìm Trương Lập Phong, biết người này sao?”

Vệ Kích gật đầu: “Biết! Bình định Tây Bắc phản loạn Trương đại tướng quân.”

Chử Thiệu Lăng nói: “Trương gia cùng gia đình bên ngoại ta là thế giao, Trương Lập Phong cũng tính là một nửa lão sư của ta, ta tìm hắn đến dạy ngươi binh pháp quân sự, có thích không?”

Ánh mắt Vệ Kích lập tức mở to: “Trương tướng quân giáo dục ta?! Tại sao có thể….”

“Như thế nào không thể?” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “Hắn mỗi ngày đều sẽ vội vàng vào cung giảng binh pháp cho ta, những cái đó ta đã sớm nghe đến phiền, ngươi thích cái này liền ngoan ngoãn tới nghe, khẳng định có ích, ta đều đã nói với hắn.”

Vệ Kích vẫn có chút không kịp phản ứng, vui sướng đến ánh mắt đều sáng lên: “Như vậy sao được? Đó là Đại tướng quân đánh giặc….” �

Chử Thiệu Lăng cười cười nhẹ xoa đầu Vệ Kích một phen, bên ngoài phòng cung nữ nhẹ giọng nói: “ Điện hạ, đã là canh hai rồi.”

Chử Thiệu Lăng ân một tiếng, nói: “Đổi một bộ chăn đệm mới.”

Cung nữ nghe vậy vội vàng đi ra mở ngăn tủ lấy chăn, đều là đại cung nữ trường kì hầu hạ bên người Chử Thiệu Lăng, lại được Vương Mộ Hàn phân phó, không cần Chử Thiệu Lăng nhiều lời, hai cung nữ cầm một cái chăn lớn, lại ôm gối đầu đi vào, Vệ Kích không nghĩ tới cung nữ trực tiếp tiến vào, nháy mắt đỏ mặt, hắn thân trên vẫn trần, trốn không chỗ trốn nấp không chỗ nấp, sắc mặt đỏ bừng nhìn Chử Thiệu Lăng, hai cung nữ như là không thấy trên tháp còn có Vệ Kích, nhẹ tay nhẹ chân đổi chăn đặt gói đầu, cúi đầu khom lung lui ra.

Chử Thiệu Lăng nhìn bộ dáng Vệ Kích ngượng ngùng cười khẽ: “Hôm nay liền theo ta ngủ đi, phòng ngươi bây giờ rất lạnh, không tốt để dưỡng thương.”

“Làm vậy sao được?” Vệ Kích sợ cung nữ bên ngoài đện nghe được, vội nhỏ giọng la lên, “Vạn nhất để người biết, sẽ nói điện hạ….”

“Quần áo của ngươi đều đã cho các nàng cầm đi, ngươi trần mình trở về?” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “Ở trong Bích Đào uyển sẽ không ai dám truyền tin tức ra bên ngoài, lại nói…ta cho tới bây giờ cũng sẽ không sợ người khác nói cái gì.”

Vệ Kích lúc này mới phát hiện xiêm y lúc nãy cởi ra quả thật không có, đỏ mặt đảo loạn trong chăn không có biện pháp, Chử Thiệu Lăng cười cười, nắm Vệ Kích nằm xuống, dụ dỗ: “Được rồi được rồi, chờ thương thế ngươi tốt lại cho ngươi trở về, ngủ đi….”

Chử Thiệu Lăng rốt cuộc đem người lừa được đến trên giường trong lòng thực thoải mái, không bao lâu liền ngủ, đáng thương Vệ Kích đỏ mặt, trong lòng như có con thỏ nhảy loạn không ngừng, vẫn trằn trọc đến canh ba mới thiếp đi.

Hôm sau Chử Thiệu Lăng thông báo cho người ở Lại bộ, để một vị trí Sơn Đông Phủ trị cho Vệ Minh.

Vệ Minh muốn ra ngoài vậy cho hắn ra ngoài, cả ngày ở nhà vạn nhất lại đánh Vệ Kích thì như thế nào? Chử Thiệu Lăng cũng không thể không cho Vệ Kích về nhà ngày nghỉ, về phần thời điểm nào cho hắn trở về, sẽ không để cho Vệ Minh hài lòng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.