Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 272: Tính kế (1)




“Được, ta có thể đi cứu Sở Hạo. Từ đó về sau, cho dù là U Minh cung hay là Tư Đồ gia cùng ta không còn chút quan hệ nào.” Thiên Dao khẽ xoay người lại ngồi trước gương đồng, chải chuốt mái tóc như thác nước. Chỉ là, ở chỗ bọn họ không nhìn thấy, tay nắm cây lược gỗ hơi hơi run rẩy.

Hai bóng dáng lặng yên không tiếng động rời đi. Dương Vân đẩy cửa vào, liếc thấy Yêu Nguyệt ngã ở một bên, cũng không để ý tới mà lập tức đi tới trước mặt Thiên Dao, lên tiếng nói, “Thiếu chủ sao phải khổ như vậy? U Minh cung là mẫu gia người, hiện giờ đắc tội cung chủ, chỉ sợ cuối cùng không thể về được.”

Thiên Dao cười trầm thấp, có vài phần chua xót nói không nên lời. Người thật tâm với nàng sẽ không vì nàng tuỳ hứng làm bậy mà thật sự trở nên xa cách với nàng. Nếu không phải thật tâm với nàng, vứt bỏ thì sao. Nàng vẫn không nghĩ ra, chẳng qua là việc nhỏ không đáng kể, lại có thể đẩy quan hệ giữa nàng và Sở Diễm vào tuyệt cảnh. Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã tới, Sở Hạo, a, ngay cả dáng vẻ của hắn nàng cũng không nhớ được, sao có thể đi cứu hắn.

“Cô cô, ta thật sự rất mệt, con đường trước mắt có phải đã tới tận cùng hay không?”

“Thiếu chủ không nên nói bậy, người còn trẻ, còn cả chặng đường dài để đi. Lúc trước cung chủ không muốn cho người hồi cung, đó là biết được người không cách nào thích ứng với cuộc sống chốn thâm cung. Vừa nãy cung chủ chẳng qua là tức giận nhất thời, bà ấy sẽ không giận người thật. Người không biết, cung chủ cùng Tư Đồ Hầu gia…” Dương Vân nói một nửa lại đột nhiên ngậm miệng. Năm đó, bà trơ mắt nhìn Tuyết Cơ cùng Tư Đồ Tẫn yêu hận quấn quýt si mê. Tuyết Cơ từ trước đến nay miệng cứng lòng mềm, mặc dù bà không muốn thừa nhận, nhưng mấy năm qua đi, bà sao có thể quên tình cảm của Tư Đồ Tẫn.

“Cô cô, Sở Hạo kia bị giam ở đâu?” Nàng mở miệng hỏi. Có lẽ, cứu Sở Hạo ra, nàng hoàn trả ân tình của Tuyết Cơ, chặt đứt tình yêu với Sở Diễm thì có thể nhẹ nhàng rời đi. Nàng vốn không nên trở về, hắn không phải bộ dáng trong tưởng tượng của nàng.

“Trong thiên lao. Chỉ là, dựa vào năng lực của một mình thiếu chủ tuyệt đối không thể đưa hắn ra được. Tư Đồ tiểu Hầu gia đã có kế hoạch không chút sai sót, thiếu chủ chỉ cần phối hợp để Cảnh Khang đế……”

Thiên Dao cười lạnh một tiếng, ngắt lời Dương Vân: “Muốn ta phối hợp cái gì? Chẳng qua là nhìn thấy nhiều người chết đi, biến thành một khối thi thể lạnh băng. Tư Đồ Phong sẽ tính kế, chẳng lẽ Sở Diễm thì không sao? Kết cục, chẳng qua là thêm nhiều sinh mệnh hy sinh trong mưu đồ của bọn họ mà thôi.”

“Vậy thiếu chủ muốn thế nào?”

“Đánh cược một lần đi.” Thiên Dao cười khổ nói, đánh cược tình cảm Sở Diễm với Thẩm Thiên Dao rốt cuộc chân thành thế nào.

Mặt khác, khách điếm Vân Lai ngoài thành, Tư Đồ Phong cùng Tuyết Cơ cung chủ hiện náu mình ở nơi đây. Trong phòng, sắc mặt Tư Đồ Phong âm trầm, ngón tay cầm chặt chén trà lài, không cẩn thận chút sẽ có khả năng bóp nát chén sứ.

“Ta thật sự không nghĩ ra, Thiên Dao sao lại lạnh lùng như vậy. Phụ thân lo lắng muội ấy không nhớ được chuyện trước kia, mới mời cung chủ tới. A Dao lại chẳng thèm dòm ngó chúng ta như vậy. Ta không tin muội ấy là người ái mộ hư vinh.”

Tuyết Cơ cười, nhẹ nhàng phủi cổ tay áo bụi bặm. “Ngươi thuở nhỏ thương nàng, bảo hộ nàng trong lòng bàn tay, nhưng lại chưa bao giờ thực sự hiểu nàng. Nếu như bổn tọa đoán không sai, nha đầu kia vốn định một mình mạo hiểm nghĩ cách cứu Sở Hạo.”

“Cái gì?” Tư Đồ Phong nghe thế thật cũng ngồi không yên. Thiên lao là nơi nào, há có thể nói nàng cứu liền cứu, “Vậy những lời tuyệt tình cung chủ nói…”

“Bổn tọa nói những lời này đương nhiên là muốn nàng buông xuống lòng phòng bị, chúng ta tin nàng vô tình vô nghĩa tham mộ hư vinh mới có thể bỏ mặc nàng.”

“Vậy bây giờ thế nào? Chẳng lẽ thật sự để cho A Dao lấy thân mạo hiểm.” Tư Đồ Phong cau mày, không khỏi lo âu.

“Yên tâm, đoạn đường Thiên Dao cùng Cảnh Khang đế đi được này mặc dù chông chênh nhưng cũng là tình thâm ý trọng. Cho dù A Dao thả Sở Hạo, hắn cũng sẽ không làm gì nàng.” Tuyết Cơ cung chủ bất đắc dĩ khẽ thở dài, “Nếu hắn không phải đế vương, bổn toạ trái lại vui mừng tác hợp.”

“Tính tình Cảnh Khang đế có mấy ai có thể thăm dò, từ xưa gần vua như gần cọp, hôm nay triền miên ân ái, ngày mai liền trở mặt vô tình. Nhà đế vương không phải luôn như vậy sao. Sở Diễm lại yêu A Dao thế nào, sắc mặt A Dao tái nhợt, Vị Ương cung lạnh lẽo, đâu nào có bộ dáng phu thê ân ái.”

Tuyết Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, nhất thời nói không nên lời nên khóc hay nên cười. Thiên Dao kia tính tình bướng bỉnh, lúc trước nếu như không rời khỏi Thiên Sơn, không phải không xảy ra chuyện gì sao. Hiện giờ bị thương đau đớn, Tuyết Cơ vừa đau lòng vừa muốn mắng nàng đáng nhận lấy.

“Việc này giải quyết sớm chút cũng tốt, lưu lại hay rời đi, A Dao đã quyết định rồi.”

Thiên lao, hai chữ này trước mắt Thiên Dao xem ra vẫn vô cùng xa lạ. Ngày đó sau khi hạ triều, Quân Ninh đến Vị Ương cung cùng chơi với tiểu công chúa, Thiên Dao ngồi ở một bên, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người hai đứa bé, nàng một mực nghĩ, nếu có một ngày nàng rời đi, hài tử phải làm sao bây giờ? Đột nhiên, nàng tựa hồ cảm nhận được tâm tình Văn Tuệ, cam tâm chịu cô độc cùng phong sương, chẳng qua là vì trong lòng còn lo lắng.

“Mẫu thân nghĩ gì vậy? Hôm nay luôn mang tâm sự nặng nề.” Quân Ninh ôm Khiết Nhi, trống bỏi trong tay vẫn đang lúc lắc. Khiết Nhi cười khanh khách, tuổi còn nhỏ, chính là không lo không nghĩ.

Thiên Dao cười, nhàn nhạt lắc đầu, “Không có gì, chỉ nghĩ tới mẫu tử Huệ Nhi. Con hình như cũng rất ít khi xuất cung thăm họ.”

“Ừm.” Quân Ninh rầu rĩ đáp lại. Từ khi Thiên Dao gặp chuyện không may, trong lòng y ít nhiều có chút ngăn cách, số lần đi phủ tướng quân đã ít hơn. Hơn nữa, Khiết Nhi cũng quấn y, đa phần thời gian Quân Ninh đều ở cùng muội muội, nên cũng không có tâm tư xuất cung. “Huệ Nhi sẽ chăm sóc tốt mẫu thân muội ấy, huống chi, cữu cữu không phải người vô tình. Hiện giờ mẫu thân mạnh khỏe, không bao lâu, ông ấy sẽ nối lại tình xưa với mẫu thân Huệ Nhi.”

Thiên Dao mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa.

Sau khoảnh khắc trầm mặc, lại nghe Quân Ninh nói: “Hôm qua nghe Từ ma ma nói: ‘Mười năm tu được đồng thuyền, trăm năm tu được cùng gối, có thể làm phu thể đó là duyên phận.’ Mẫu thân cùng phụ hoàng hình như không được tự nhiên lâu rồi, đã nhiều ngày, con thường thấy phụ hoàng đêm khuya đứng ngoài cung, trời lạnh, Ninh Nhi nhìn, cảm thấy bóng lưng phụ hoàng cực kỳ cô đơn.”

Thiên Dao ngẩn ngơ trong chốc lát, một lúc sau mới giễu cợt nhếch khoé môi. Chung quy là huyết mạch Sở gia, nhi tử đau lão tử, chỉ sợ là chuyện hiển nhiên.

“Ninh Nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu.”

Ánh mắt Quân Ninh trầm vài phần, làn môi khẽ nhếch, quanh thân lạnh lẽo. Tiểu nha đầu trong ngực y tựa hồ cũng cảm giác được sự khác thường của ca ca, miệng nhỏ chu lên, dáng vẻ vô cùng ủy khuất. Quân Ninh dịu dàng dỗ nàng, cũng không thấy chuyển biến tốt, liền đưa nàng cho vú nương ở một bên, “Công chúa nên đi ngủ rồi, ôm ra đi thôi.”

“Vâng.” Vú nương cúi người thi lễ, ôm tiểu Khiết Nhi đi ra ngoài. Lúc bước ra cửa phòng liền truyền đến tiếng khóc của tiểu nha đầu, Quân Ninh cùng Thiên Dao lại không để ý đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.