Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 67




Mê mang mở mắt ra, không ngoài dự đoán, Nguyệt Hy lập tức nhìn thấy gương mặt vừa thân thuộc vừa có chút lạ lẫm đã lâu không thấy của nhị ca. Quen thuộc là bởi vì những đường nét, ngũ quan này đều là thứ nàng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, lạ lẫm là bởi vì hai năm tôi luyện đã khiến cho bề ngoài của hắn trở nên cương nghị, rắn rỏi hơn rất nhiều. Nàng mỉm cười, khẽ đưa tay sờ sờ lên gương mặt có chút tiều tụy vì ngày đêm tức tốc trở về lên cái cằm còn lún phún râu vì vội vã đến thăm nàng mà chưa kịp chỉnh trang lại của hắn.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nghịch ngợm di chuyển trên mặt mình, Thượng Quan Vũ Lạc cũng chỉ sủng nịch cười cười, mặc nàng đùa nghịch. Sờ một lúc chán rồi Nguyệt Hy mới rút về:

“Nhị ca à, hai năm không gặp, xem ra huynh đã trở nên rắn rỏi không ít, nhưng mà cái tác phong này sao lại không có chút tiến bộ nào vậy, bê bối như thế này, lát nữa về phòng muội sẽ chỉnh lại cho huynh.”

“Bảo bối ngoan, hai năm không gặp huynh nhớ muội muốn chết, vậy mà muội lại nhẫn tâm nói huynh như thế, bộ dạng huynh thành ra như này không phải là bởi vì vội vã chạy về thăm muội hay sao, muội đã không thông cảm lại còn chê bai ta như thế, khiến nhị ca thật thương tâm nha!”

Chò dù đã bị rèn dũa thành bộ dạng cứng rắn mạnh mẽ đàng hoàng cỡ nào, Thượng Quan Vũ Lạc ở trước mặt Nguyệt Hy vẫn luôn là bô dạng nhị ca làm nũng vô lại như thế, Nguyệt Hy nghe hắn oán trách thì khanh khách cười, hoàn toàn không có ý an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn.

Thượng Quan Vũ Lạc nghe được giọng cười trong trẻo, thanh thúy như chim hoàn oanh của nàng cũng mỉm cười theo, dường như bao nhiêu mệt nhọc, đau khổ, đắng cay suốt quãng thời gian qua cũng theo đó mà bay mất, chỉ cần nghe được tiếng cười của nàng, hắn sẵn sàng làm tất cả.

Quá trình Thượng Quan Vũ Lạc đi tòng quân cũng rất vòng vèo, vốn khi các huynh đệ của bọn họ đi thi hương vào làm quan, Thượng Quan Vũ Lạc cũng tính đi thi vào làm một chức võ quan, dù sao như thế vẫn dễ dàng hơn là cả ngày ngồi nghiền ngẫm đống thi thư Luận Ngữ như ca ca hắn, không ngờ trước khi đi thi hắn lại bị muội muội ngăn lại.

Hắn còn nhớ rất rõ, buổi sáng tinh sương hôm ấy, nàng mặc bộ váy hoa đào, đứng dưới gốc liễu, nghiêm túc nói với hắn:

“Nhị ca, con đường làm quan này, huynh đừng đi, nghe lời muội, đi biên quan nhập ngũ đi, đến đó học hỏi, rèn luyện với những bậc tiền bối, đến đó tung cánh đi, đừng cố ép mình vào cái vòng quay phức tạp nơi này, huynh sẽ không thích ứng nổi với những luật ngầm đáng xấu hổ trong đó, đừng tự hủy hoại mình, muội sẽ không vui đâu.”

Lúc nàng nói xong câu đó đã mỉm cười với hắn, nụ cười trong ánh ban mai khi đó, còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, tinh khiết hơn băng sương, thấm vào tận sâu trong lòng hắn. Cả đời này của Thượng Quan Vũ Lạc hắn, ngỗ nghịch với phụ thân, đối phó có lệ với mẫu thân, qua loa với đại ca, phớt lờ tiểu muội (Thượng Quan Bảo Châu), chỉ duy nhất không dám trái lời muội muội bảo bối này.

Nói ra mười mấy năm tuổi trẻ của hắn cũng vì nàng mà hết sức uất ức, công tử danh gia người ta có chốn vui nào mà không dấn thân, có nơi hưởng lạc nào mà không ngày ngày tới, chắc chỉ có mỗi mình hắn, mặc dù đi qua nhưng lại không thể vào, có thể dùng mắt nhìn, lại không được chân chính thể nghiệm một phen, tất cả cũng chỉ vì muội muội bảo bối này. Mỗi lần hắn ra ngoài làm bậy, phụ thân đều sẽ tức giận, đại ca dạy dỗ, mẫy phi can ngăn, tiểu muội khuyên nhủ, chỉ duy nhất Nguyệt Hy không nói câu nào, luôn luôn bình tĩnh nhìn hắn, nhưng mà, lúc hắn ra ngoài nhất định nàng sẽ đi theo.

Thử hỏi một câu, hắn có thể đánh bài ăn chơi bài bạc, trêu ghẹo mỹ nữ trước mặt muội muội bảo bối thuần khiết của mình sao, có thể tùy ý đánh nhau, buông lời thô tục làm vấy bẫn trái tim trong sáng của nàng sao? Cho dù không ai nói cho hắn biết, cho dù có là một tên nhận thức chậm lại thô kệch thì đối với hắn, đây cũng là tôi ác tày trời, thiên lí bất dung, chính là, từ đầu tới cuối hắn lại không làm gì được nàng?

Xe ngựa của hắn, nàng thoải mái leo lên, lời dụ dỗ của hắn, nàng lại mỉm cười làm ngơ, nhưng hắn thủy chung lại không thể mở miệng nặng lời với nàng một tiếng nào, càng đừng nói tới dùng sức mạnh bức nàng trở lại, chỉ có thể uất ức tố khổ với nàng đổi lấy những tràng cười khanh khách như chim hoàng oanh kia, rồi nhận mệnh đưa nàng đi dạo mát một vòng sau đó về phủ. Cứ như vậy suốt quãng thời thiếu niên ngông cuồng của hắn đã bị vùi dập dưới tay nàng, nhưng hắn lại không thể oán hận nổi, chỉ có thể bất lực trước mặt nàng, tùy nàng đùa giỡn.

Thượng Quan Vũ Lạc cũng từng nghi hoặc không biết vì sao hắn lại có nhiều nhẫn nại với muội muội này như vậy, thậm chĩ đã vượt qua tưởng tưởng của hắn rất nhiều.

Ngay cả tiểu muội Châu Nhi thấy hắn còn có chút run sợ như chuột thấy mèo, không dám quá phận một chút nào, chỉ có nàng vẫn luôn tùy hứng, khiến hắn vừa yêu vừa hận như vậy….

Thượng Quan Vũ Hiên đi đằng sau nhìn cảnh này không khỏi thông cảm cười cười với Hà Phi Tuyệt, đệ đệ này của hắn ra ngoài rèn luyện mấy năm, trở về dường như đã chững chạc lên không ít, nhưng mà cứ mỗi lần đụng phải chuyện liên quan đến Nguyệt Hy là lại trẻ con như thế, khiến hắn cũng không biết làm sao….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.