Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 20




20. An ủi

Một chiếc Bentley xa xỉ bóng loáng đắt tiền chạy chậm rãi trong màn đêm rực rỡ.

Lão Trịnh tài xế bình tĩnh điều khiển vô lăng, ngồi ở ghế sau là Bùi Nam Thạch vẻ mặt lạnh lùng và Hạ Nguyên đang nức nở.

Họ vừa rời khỏi Sở Công an thành phố sau khi lấy lời khai. Cảnh sát nói với Hạ Nguyên rằng rất khó lấy lại tiền trong một vụ lừa đảo trên Internet như thế này, Hạ Nguyên nghe vậy cứ thẫn thờ, cậu sợ làm phiền Bùi Nam Thạch nên cứ kìm nén tiếng khóc, nhưng đôi mắt to không ngừng rơi lệ.

Bùi Nam Thạch ngồi cách cậu một khoảng, bình tĩnh nhìn người đang buồn bã, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu và chua xót.

Tên ngốc này, đã nói là mấy người trên mạng không tin cậy được. Nếu nghe lời hắn đã không bị lừa thành như vậy.

Tại sao điếm nhỏ lại khóc thảm thiết đến thế? Chỉ có ba nghìn tệ thôi mà, người còn ở đây là tốt rồi. Hắn có rất nhiều tiền, chỉ cần cậu thừa nhận lỗi lầm của mình và hứa sẽ không bao giờ trò chuyện với người khác trên mạng nữa, thì đừng nói đến ba nghìn, ba mươi triệu hắn cũng sẽ cho cậu.

Ngoan nào bảo bối, đừng khóc nữa.

Bùi Nam Thạch chỉ cảm thấy nước mắt cậu như giấm chanh rơi vào lồng ngực hắn, thấm đẫm khiến trái tim hắn đau nhức.

Hắn không tự chủ được lấy khăn giấy lau nước mắt cậu, chỉ dừng lại khi đôi mắt đỏ hoe kia nhìn sang. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng lau khô từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu.

Hạ Nguyên chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bi thương cùng hối hận.

“Đừng khóc nữa.” Bùi Nam Thạch lau nước mắt, không thành thạo an ủi cậu: “Cảnh sát chỉ nói khó lấy lại, chứ đâu có nói chắc chắn không lấy lại được.”

Đó là ngữ điệu nhẹ nhàng xuất phát từ trong tiềm thức mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

Lão Trịnh ngồi ở ghế lái không khỏi mở to mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lão Trịnh: Có phải mình nghe nhầm không? Thiếu gia còn biết an ủi người khác, còn có thể dùng giọng điệu của con người an ủi người ta.

"Nhưng, cảnh sát nói, kẻ lừa đảo trên mạng rất xảo quyệt, gần như không thể bắt được, huhu.” Hạ Nguyên nức nở vừa nói, vừa khóc thảm thiết.

"Đó là họ biện minh cho sự kém cỏi của mình thôi." Bùi Nam Thạch nói: "Đừng lo lắng, dù những kẻ lừa đảo có xảo quyệt đến đâu, chúng cũng không thể thoát khỏi trái đất, luôn có người có thể bắt được chúng, tiền của cậu cũng sẽ được lấy lại."

Hạ Nguyên vẫn đau khổ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Thật sự không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra nhiều nước đến vậy, trên dưới gì cũng có thể chảy ròng ròng.

Chợt nhận ra suy nghĩ không đúng mực, hắn lại tự mắng mình.

Chết tiệt, giờ phút này mà hắn còn nghĩ đến chuyện gì thế này? Mình đúng là cầm thú.

"Hu hu, nhưng nhỡ lúc bắt được, họ đã tiêu hết tiền của tôi rồi thì sao? Vậy thì tôi vẫn không thể lấy lại được tiền của mình rồi.” Hạ Nguyên không vì được hắn an ủi mà nguôi ngoai, nghĩ đến số tiền mất đi không thể lấy lại được, cậu đau lòng không thôi.

Bùi Nam Thạch nhìn cậu khóc mà trái tim nhức nhối, nhưng hắn cũng biết với tâm trạng hiện tại của cậu chẳng thể nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào.

“Đừng khóc.” hắn dùng chất giọng bình tĩnh hơn, ánh mắt sắc bén, thái độ cứng rắn hơn như muốn buộc cậu phải chấp nhận: “Đừng tin những gì cảnh sát nói, cậu chỉ cần tin những gì tôi nói. Tôi nói cậu có thể lấy lại tiền thì chắc chắn sẽ lấy lại được. ”

Hạ Nguyên luôn nhát gan, bị ánh mắt có phần hung dữ của Bùi Nam Thạch nhìn thì có chút sợ.

Cậu nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, tạm ngừng khóc, nhưng điều này không có nghĩa là cậu chấp nhận sự an ủi của Bùi Nam Thạch, nỗi đau bị lừa tiền vẫn rất mãnh liệt.

Chẳng qua cậu vẫn cảm thấy khá xấu hổ khi nghe những lời an ủi càng giống đe dọa hơn của Bùi Nam Thạch.

Vì vậy cậu xin lỗi: “Rất xin lỗi, Bùi tiên sinh."

Bùi Nam Thạch khó hiểu: "Cậu xin lỗi cái gì?"

Bởi vì khóc hồi lâu, giọng Hạ Nguyên không được thông thuận: “Bởi vì Bùi tiên sinh đã cảnh báo tôi không được tin những người trên mạng. Tôi, tôi không nghe, mới, bị, lừa tiền. "

Bùi Nam Thạch nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu lại mềm lòng, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: "Không sao, sau này đừng tái phạm nữa là được."

“Dạ.” Hạ Nguyên khịt khịt mũi, cảm thấy ủy khuất lại oán giận: “Tôi sẽ không bao giờ trò chuyện với người khác trên mạng nữa.”

Bùi Nam Thạch: Ngoan quá, ngày mai sẽ chuyển cho em 30 triệu.

Bùi Nam Thạch không nhịn được đưa tay ra, đang định sờ đầu cậu thì chiếc xe đột nhiên rung lắc dữ dội. Cơ thể hắn theo quán tính ngã về phía trước theo đường chéo, vô thức ôm Hạ Nguyên vào lòng để bảo vệ.

Tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đất phát ra một âm thanh chói tai, sau đó nhanh chóng dịu đi.

“Lão Trịnh!" Bùi Nam Thạch cau mày, nghiêm mặt hét lên.

Bởi vì mất tập trung theo cuộc đối thoại của hai người, lão Trịnh quay đầu nhìn lại hối hận không. Khoảng cách của hai người ngồi sau vừa đủ thêm một người ngồi giữa giờ dính sát vào nhau đến một sợi tóc cũng không thể chen nổi.

Ông cố gắng hết sức giữ giọng nói của mình ổn định: "Tôi xin lỗi, thưa thiếu gia, một con chó vừa chạy qua."

Bùi Nam Thạch hơi nheo mắt, đường lớn thì chó đâu ra.

Quay đầu lại, vừa định hỏi Hạ Nguyên có ổn không thì chợt thấy một đôi mắt to tròn nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn của cậu áp lên ngực hắn.

Dưới những luồng ánh sáng sáng tối từ cửa sổ chiếu vào xe, đôi mắt lấp lánh ánh nước tỏa sáng rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh.

Hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh bất thường, nơi nào đó bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.

Hắn chậm rãi buông Hạ Nguyên ra, dịch sang một bên một khoảng như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Nguyên chớp mắt, giọng nói hơi khàn: "Cám ơn Bùi tiên sinh."

“Ừm.” Hắn lạnh lùng đáp, bắt đốc quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ.

Hạ Nguyên nhìn hắn thêm vài giây, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

Phản ứng của Bùi tiên sinh quá nhanh.

Quả nhiên người lợi hại làm gì cũng lợi hại. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã được Bùi tiên sinh bảo vệ, nếu không đầu cậu đã đập vào cửa rồi.

Bùi tiên sinh là một người tốt bụng như vậy, không chỉ hạ mình xuống để an ủi cậu mà còn bảo vệ cậu trong lúc nguy cấp. Ngài ấy thật là một người đàn ông tốt bụng ấm áp, cậu nhất định phải làm việc chăm chỉ để trả ơn ngài ấy.

Ở trong vòng tay của Bùi tiên sinh cảm giác thật an toàn, dường như cậu không sợ bất cứ nguy hiểm nào.

Trong tương lai, cậu cũng muốn trở thành một người mang lại cảm giác an toàn cho bạn gái để cô ấy luôn được hạnh phúc.

Cậu cần phải trở nên mạnh mẽ và thông minh hơn, không bao giờ bị lừa nữa.

Đợi đã, cậu đã bị lừa 3.000 nhân dân tệ, huhuhu.

Mặc dù ánh mắt của Bùi Nam Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng khóa mắt hắn vẫn liếc nhìn Hạ Nguyên

Trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Đĩ nhỏ bị gì không biết? Sao lại làm trò quyến rũ hắn trước mặt lão Trịnh!

Muốn hắn ** cậu ngay trong xe hả?

Còn chưa quan hệ tình dục trên giường mà đã muốn chơi xe chấn rồi. Dâm quá đi mất!

Nóng vội như vậy, không đợi lão Trịnh rời đi đã phát n*ng rồi hả?

Hơn nữa, không gian chiếc xe này nhỏ như vậy, sao thoải mái được?

Đáng ghét.

Chắc lão Trịnh chưa thấy bộ dạng hứng tình của đĩ nhỏ đâu nhỉ? Nếu thấy rồi thì phải móc mắt ông ấy ra thôi.

Tại sao cách xa đến thế mà vẫn ngửi được mùi thơm trên cơ thể em ấy?

Phiền quá, tại sao cứ năm lần bảy lượt quyến rõ hắn mà không cho hắn chịch.

Ngày nào cũng nhịn chắc liệt dương mất.

Tiểu quỷ này đang cẩn thận chơi trò lạt mềm buộc chặt đây mà.

Lúc hai người trở về biệt thự đã gần mười hai giờ, đã quá trễ so với giờ nghỉ ngơi thường ngày của Hạ Nguyên, cậu chào Bùi Nam Thạch rồi trở về phòng ngủ.

Khóc cả đêm, tinh thần Hạ Nguyên rất mệt mỏi, lên giường không lâu thì ngủ thiếp đi.

Người đàn ông cứ đêm về lại biến thành dã thú hiếm khi trở thành quân tử một lần.

Hạ Nguyên chìm trong giấc ngủ vẫn còn bất an, lông mày nhíu lại, miệng mím chặt, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm.

Bùi Nam Thạch thở nặng nề, ngón tay thon dài đặt lên trán Hạ Nguyên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang chụm lại của cậu, khóe miệng nhếch lên.

Đứa nhỏ ngốc này, có ba ngàn tệ mà đau lòng như vậy, đáng không?

Thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền, cậu muốn bao nhiêu hắn có thể cho cậu bấy nhiêu, thậm chí còn có thể lấp đầy căn phòng tặng cho cậu.

Hắn ôm chặt cậu vào lòng, thì thầm bên tai.

“Em đừng buồn, chồng em giàu lắm, em muốn bao nhiêu anh cũng cho em”.

Rồi lại hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Nguyên.

“Em muốn gì chồng cũng chiều em mà, ngoan, đừng khóc nữa.”

Không biết hắn dỗ dành có tác dụng hay không, chỉ tâm tình Hạ Nguyên dần dần bình tĩnh lại, hơi thở càng lúc càng đều đặn.

"Nguyên Nguyên thật ngoan."

Hắn hôn lên miệng cậu tựa như khen thưởng, ôm lấy cậu rồi an phận chìm vào giấc ngủ bình yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.