[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Chương 29: 29: Sinh Cơ Nhất Tuyến Tồn





"Thôi!" Ngọc Đỉnh vung quạt, "Nhất thời cũng nghĩ không ra.

Đồ đệ, thương thế của ngươi ra sao rồi?"
"Sư phụ yên tâm, pháp lực có thể tu luyện lại.

Đợi cho tình hình hơi lắng xuống, ta sẽ chữa trị kinh mạch."
Ngọc Đỉnh đau lòng lắc lắc đầu: "Ai, đồ đệ, ngươi còn phải chịu khổ bao lâu nữa đây!"
"Không phải chuyện lớn.

Cũng may khi đó có sư thúc tổ chỉ điểm, bằng không Cửu Chuyển Huyền Công không vận dụng được, ta cũng coi như hết đường thoát."
"Bất phẫn bất khải, bất phỉ bất phát (*), Thông Thiên sư thúc giáo dục người khác luôn tuân theo khuôn khổ, nhờ vậy mới có được Tiệt giáo vạn tiên triều bái năm đó.

Ngươi chỉ lo cắm đầu tiến tới, đã đến cửa khẩu từ lâu mà không nhận ra, chỉ còn thiếu có người nhắc nhở ngươi ngẩng đầu quan sát." Ngọc Đỉnh nói đoạn, ngữ điệu chợt chậm dần, hai mắt bỗng sáng lên, "Đúng vậy! Tiệt giáo! Vạn vật sinh ra đều bình đẳng, quyền quản lý tam giới được giao phó từ chúng sinh —— Những luận điểm này không phải đều khởi nguồn từ Tiệt giáo sao?" ((*): Khổng tử nói: Kẻ nào chưa uất ức vì chưa hiểu được thì ta không gợi mở cho.

Kẻ nào không hậm hực vì chưa thể nói ra được thì ta chẳng hướng dẫn cho nói.

Từ "Luận Ngữ - Thuật Nhi".)
Trầm Hương cùng lắm chỉ làm yêu nghiệt hai mươi mốt năm, mà Dương Tiễn và Dương Thiền đã bị xem là yêu nghiệt suốt mấy ngàn năm.

Mấy năm đầu thậm chí còn bị kẻ khác ức hiếp thẳng mặt, không kiêng nể gì.

Về sau Dương Tiễn trở nên quyền cao chức trọng, vẫn có những người trước mặt hắn thì khúm núm nịnh bợ, sau lưng trở mặt mắng hắn là con hoang.

Tiểu Ngọc không gặp phải bao nhiêu thần tiên khinh thị nàng là một con hồ ly, mà bà ngoại và cha mẹ nàng, lại không gặp được mấy vị thần tiên chịu đặt xuất thân của bọn họ vào trong mắt.
Mấy ngàn năm trước, người ta không nghĩ bình đẳng là điều đáng để theo đuổi, thậm chí không biết bình đẳng là gì.

Rõ ràng đều là kẻ tu hành, vẫn cứ phân biệt xuất thân lai lịch đủ loại, yêu tu bị xem là thấp hơn một bậc so với nhân loại, phải bị chà đạp, bị nhục mạ.

Khi ấy, cả những vị thuộc Tam Thanh như Thái Thượng Lão Quân hay Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không ngoại lệ, trái một câu "phi mao đái giác, thấp sinh noãn hoá", phải một câu "bất phân phẩm loại, nhất khái lạm thu" (*).

Quy Linh Thánh Mẫu thời Viêm Đế đã gần đắc đạo, nhưng chỉ vì bản thân nguyên là một con rùa đen mà bị mắng "thứ như vậy mà cũng muốn thành chính quả, đúng là buồn cười".

Tư tưởng của những người thời đó và những gì họ phải trải qua là thứ mà thế hệ ngày nay không cách nào hình dung ra được.

((*): Phi mao đái giác là khoác lông mang sừng, tức có lông có sừng, ý chỉ loài súc sinh; thấp sinh noãn hoá là chỉ ba loại trong Tứ sinh của Phật giác, gồm thấp sinh, noãn sinh, hoá sinh, loại thứ tư là thai sinh; bất phân phẩm loại, nhất khái lạm thu là câu nói của Lão Tử trong Phong Thần Diễn Nghĩa khi lần đầu nhìn thấy Vạn Tiên Trận của Thông Thiên Giáo Chủ, do đệ tử Tiệt giáo nhiều vô kể, tốt xấu đủ loại, Lão Tử cảm thán Thông Thiên thu nhận đồ đệ không phân biệt, gặp ai cũng thu, những kẻ kỳ quái súc sinh như vậy sao có thể là hạng người tu đạo thành tiên được.

Cả hai câu này đều mang ý phân loại, phân biệt.)
Năm đó Dương Tiễn phá núi cứu mẹ thất bại, sau đó tại Dục Giới Tứ Trọng Thiên cạn kiệt pháp lực, lòng như tro nguội, không còn muốn sống.

Hằng Nga Tiên Tử nói cho hắn biết, yêu không phải muốn.

Hắn nghe lọt, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi —— Cứ cho là yêu không phải muốn, một vị tiên tử cao quý vẫn làm sao có thể kết duyên với phàm nhân? Nếu như giữa người và tiên vốn hiện hữu một khoảng cách không thể vượt qua, sự tồn tại của hắn vẫn là sai lầm, sớm hay muộn cũng bị xoá bỏ.


Thế nhưng hắn có thể bày tỏ những nghi hoặc này với ai đây? Hắn thậm chí không dám âm thầm nghĩ đến.

Mặc dù phụ thân chỉ là phàm phu, vẫn dám chắn trước mặt vợ con đối đầu với thiên binh thiên tướng, đó là anh hùng, là tín ngưỡng của hắn, hắn sao có thể chất vấn dù chỉ một tơ một hào?
Cho nên sau khi trị thuỷ, đứng trước một Thốn Tâm không nhà để về, hắn chỉ có thể tiếp nàng vào Côn Luân đối đãi như bằng hữu mà không thể đáp lại câu "chăm sóc ta cả đời" của nàng.

Vì Thốn Tâm là người của Long tộc, là Tây Hải Tam Công Chúa, một khi kết nghĩa vợ chồng cùng nàng, hắn sẽ phải đối mặt trực tiếp vấn đề kia —— Cao quý và thấp hèn, đến cùng phải thế nào mới đúng?
Thương hải tang điền, vật hoán tinh di, rốt cuộc đến một ngày, hắn đọc được diễn ngôn của Tiệt giáo Thông Thiên Giáo Chủ.
Tiệt giáo thời điểm đó đang "mang đến một phần hi vọng sống" cho tam giới sinh linh.

Tiệt giáo theo chủ trương hữu giáo vô loài (không phân quý tiện hiền ngu), mặc kệ xuất thân, lai lịch như thế nào đều có thể cùng ăn cùng ở, cùng nhau tu hành.

Bởi vì —— Dẫu là người, là tiên hay là yêu, tất cả đều bình đẳng; Vạn vật sinh ra đều tự do; Chúa tể tam giới không phải người sở hữu tam giới mà là người quản lý; Tam giới thuộc về chúng sinh, quyền quản lý tam giới được chúng sinh giao phó......
Bởi vì vạn vật sinh ra đều tự do, nên ai cũng không có quyền can thiệp vào tình cảm của kẻ khác.

Bởi vì vạn vật vốn không phân biệt cao thấp giàu nghèo, nên chỉ cần cả hai đều yêu nhau, mặc kệ xuất thân, mặc kệ thân phận, tình duyên của bọn hắn đều xứng đáng được chúc phúc.

Suy nghĩ thông suốt khiến cõi lòng chơ vơ phiêu bạt như tơ liễu không nơi nương tựa của Dương Tiễn đột nhiên bám rễ sinh chồi, cuối cùng trở nên kiên định.

Mình không phải yêu nghiệt, không phải sỉ nhục, không phải sai lầm, cha mẹ của mình yêu nhau, bọn họ nên được cùng nhau chung sống.

Tương tự, mình đã yêu Thốn Tâm thì nên cưới nàng làm vợ, cho dù Thiên Đình phản đối, thế nhân phán xét đều không thể ngăn cản.
Thế nhưng, người tỉnh giấc khi trời chưa sáng thường phải đối mặt gian lao khó tưởng khi trời đã rạng.

Khi đó, có rất ít người hiểu được giáo chủ đang nói gì, làm gì.

Lẻ loi độc hành, gian khổ gầy dựng, đi đến cuối đường cũng chưa chắc có thể nhìn thấy ánh sáng, đấy hẳn là số mệnh của người tiên phong.
Về sau, giáo chủ thua, Tiệt giáo diệt, nhưng tư tưởng của hắn lại cắm rễ trong lòng chúng tiên.

Mầm non đã phá đất mà lên, dù bị bẻ gãy, một khi đã nhìn thấy ánh sáng, làm sao cam tâm một lần nữa trở về nơi bùn đất tối đen ngột ngạt? Kể cả đệ tử ký danh Khương Tử Nha được Xiển giáo phái đi chủ trì Phong Thần cũng nói, "thiên hạ không phải của một người, thiên hạ là của cả thiên hạ", thậm chí thu nhận yêu quái Long Tu Hổ làm đồ đệ.

Ngươi có thể nói hắn không bị Tiệt giáo ảnh hưởng sao?
Ngọc Đỉnh Chân Nhân truyền thụ Phách Thiên Thần Chưởng cho Hồ Muội, Dương Tiễn thu nhận Kim Mao Đồng Tử trên chiến trường Phong Thần, bọn hắn đều là những người tỉnh ngộ từ rất sớm trong Xiển giáo.

Nhiều năm sau, Từ Hàng Đạo Nhân, hiện là Quan Âm Bồ Tát, trợ giúp cá chép tinh Bích Ba Tiên Tử nên duyên vợ chồng với Trương Trân.

Nam Cực Tiên Ông thu Hạc Đồng, Lộc Đồng làm đồ đệ, xà yêu Bạch Quý Tử đến trộm tiên thảo, hắn không những không trách tội, còn sinh lòng quý mến sự si tình của nàng, tặng cho nàng tiên thảo.

Cũng chính nguyên nhân này, năm đó Dương Tiễn phá núi cứu mẹ không có bao nhiêu người ra mặt trợ giúp, mà đến khi Trầm Hương phá núi cứu mẹ lại có nhiều người đồng ý giúp đỡ như vậy.

Chỉ vì giờ đây trong lòng chúng tiên, bình đẳng đã trở thành chân lý không cần nói cũng biết.
Máu thịt vùi tro mà tinh thần bất diệt.

Hạt giống giáo chủ gieo xuống đốt không xong, chặt không hết, giết không sạch, một ngày nào đó sẽ mọc thành đại thụ che trời, trở thành trụ cột của trật tự mới.
"Chủ trương chúng sinh bình đẳng của Phật môn sau này thật ra cũng là một dạng kế thừa từ Tiệt giáo.


Nhưng Phật môn hiện tại đang đi chệch hướng.

Tiệt giáo quan niệm rằng quyền lực quản lý tam giới được giao phó bởi chúng sinh, nhưng không nói để người ở tầng thấp nhất quản lý tam giới thì thích hợp hơn tầng lớp tinh anh, cũng chưa hề nói tinh anh phải thoả hiệp không giới hạn với đại chúng." Ngọc Đỉnh ngồi xuống bên giường, "Tam giới khổ vì chuyên quyền quá lâu, dẫn đến hiện tại uốn nắn quá tay.

Nhất định phải kéo lòng người trở về mới có thể quay lại đường ngay, nhìn về phía trước.

Tháo chuông phải tìm người buộc chuông.

Đồ đệ, ta muốn mời Thông Thiên sư thúc tái lập Tiệt giáo, ngươi thấy kế này khả thi hay không?"
"Sư phụ nói rất đúng.

Chuyện này tuyệt đối không được để yên cho kẻ khác đầu cơ trục lợi.

Cải biến tư tưởng của người khác là chuyện chỉ có giáo chủ mới làm được." Dương Tiễn suy tư một lát, nói tiếp, "Nếu vấn đề này có một giải pháp, thì đó thì chính là giải pháp này.

Dương Tiễn nhất định dốc hết toàn lực.

Sư phụ, ngài mau trở lại Ngọc Hư Cung tìm Quảng Thành sư bá đi.

Thừa dịp Ngọc Đế và Vương Mẫu còn chưa lung lạc chúng tiên, tiên hạ thủ vi cường."
Côn Luân Sơn Ngọc Hư Cung, Quảng Thành Tử đang đả toạ bên trong Thiên Điện, đạo tâm thế nhưng không thể an bình.
Phong Thần Chiến đã qua hơn hai ngàn năm, thân là tiên đứng đầu trong việc gióng chuông của Ngọc Hư Cung (*), Quảng Thành Tử nắm trong tay toàn bộ sự vụ của Xiển giáo, nghiễm nhiên trở thành tể tướng Côn Luân, thời gian hắn ở lại núi Côn Luân còn nhiều hơn so với núi Cửu Tiên.

Sau Phong Thần Chiến, mâu thuẫn nội bộ bên trong Xiển giáo ngày càng gay gắt, cuối cùng Nhiên Đăng dẫn đám người Cụ Lưu Tôn, Văn Thù, Phổ Hiền, Từ Hàng trốn đi đầu nhập Phật môn, khiến Xiển giáo phải chịu tổn thất nặng nề khó mà khôi phục.

Từ đó, Quảng Thành Tử không còn ham muốn tranh đoạt vinh dự vẻ vang, chỉ một lòng muốn an ổn giữ gìn những gì đã có.

((*): kích kim chung đích thủ tiên, trong bản dịch "Phong Thần Diễn Nghĩa" dịch là "tiên cầm đầu trong việc đánh khánh khua chuông")
Thủ pháp hồ thượng, cận đắc kỳ trung; thủ pháp hồ trung, cận đắc kỳ hạ; thủ pháp hồ hạ, nhất vô sở đắc (*).

Ngươi muốn an ổn giữ gìn những gì đã có, thì người khác sẽ dám đứng trước cửa nhà ngươi hùa nhau suýt đánh chết con cái ngươi! Bây giờ Phật môn ỷ mình có công nghênh lập Tân Thiên Điều, càng không để Xiển giáo chúng ta vào mắt.

Đường tương lai phải đi thế nào đây? Chẳng lẽ đệ tử Tam Thanh như chúng ta lại chấp nhận hạ mình thấp hơn một bậc? ((*): Từ "Kinh Dịch", nghĩa là nếu lấy mục tiêu cao làm tiêu chuẩn thì có thể đạt được hạng trung, lấy hạng trung làm tiêu chuẩn thì chỉ đạt được hạng thấp, lấy hạng thấp làm tiêu chuẩn thì chẳng được gì.)
Đúng lúc này, đạo đồng đến báo Ngọc Đỉnh Chân Nhân tới.

Quảng Thành Tử đứng dậy nghênh đón, phân phó đạo đồng dâng lên trà thơm.
"Không biết Ngọc Đỉnh sư đệ từ đâu mà đến?"
"Ta vừa từ Đông Nhạc trở về."
"Đông Nhạc? Ngươi đi thăm Dương Tiễn sư điệt sao?"
"Chẳng lẽ còn vì lý do khác? Sư huynh, ngươi không biết đâu!" Ngọc Đỉnh kéo Quảng Thành Tử ngồi xuống, bực bội uống một hớp trà, "Đồ đệ ta may mắn không chết, bọn người kia giải hắn vào thiên lao hỏi tội thì cũng thôi, tại sao hắn đã trọng thương còn đi dùng hình tra tấn? Tại sao giữa đường áp giải còn kích động một đám yêu ma lẫn phàm nhân chặn đường hạ nhục? Dù hắn có phạm trọng tội thật thì cũng không thể đối xử như thế! Sư huynh, Phật môn càng ngày càng lấn lướt Xiển giáo ta, cứ để yên như vậy mà được sao?"

"Sư đệ, ngươi đừng tức giận." Quảng Thành Tử thở dài, "Không phải sư huynh không muốn báo thù.

Chỉ là Lưu Trầm Hương võ nghệ cao cường, ngay cả Dương Tiễn cũng không phải đối thủ của hắn, nếu xảy ra xung đột sẽ chỉ khiến đệ tử Xiển giáo ta chịu thương tổn mà không đạt được lợi ích gì.

Dùng pháp bảo lợi hại đối phó hắn lại dễ khiến kẻ khác nghĩ chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ dẫn đến tranh chấp, như vậy không hay.

Sư đệ, hiện đã có Thiên Hoá hỗ trợ, nên để Dương Tiễn sư điệt dưỡng thương trước.

Chuyện báo thù chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn."
"Bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn! Bây giờ còn ngồi đó bàn bạc, tương lai sẽ không còn ai thèm quan tâm ngươi muốn bàn cái gì." Ngọc Đỉnh trách móc, "Thế cục bây giờ thay đổi trong nháy mắt, không tiến tức lui.

Chúng ta muốn báo được thù thì bắt buộc phải hành động dứt khoát.

Cứ tiếp tục không quả quyết như thế, còn không bằng sớm phân chia pháp bảo, ai về nhà nấy!"
"Sư đệ, ngươi quá lời rồi!"
"Nếu như ta nói cho sư huynh, Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh đã bị huỷ thì sao?"
"Hủy? Sao có thể?!"
"Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh không bị hủy, Ngọc Đế và Vương Mẫu sẽ không đời nào chịu tiếp nhận Tân Thiên Điều!"
"Ai nói với ngươi? Có tin được không?"
"Nếu Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh không bị huỷ, đồ đệ của ta sao có thể bị thương nặng như vậy!"
"Chẳng lẽ, Dương Tiễn sư điệt dẫn thần khí của Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh đến hộ thể? —— Vậy càng không có khả năng.

Lấy Cửu Chuyển Huyền Công của hắn cộng thêm Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, trong tam giới không có gì có thể làm hắn bị thương mới phải."
"Tin hay không tuỳ ngươi, dù sao tiên đứng đầu của Xiển giáo cũng không phải ta." Ngọc Đỉnh đong đưa cây quạt, nói, "Đồ đệ ta từ lúc lên trời nhậm cái chức Tư Pháp Thiên Thần bỏ đi kia, ngày qua ngày vất vả quá độ, Cửu Chuyển Huyền Công từ lâu đã xảy ra vấn đề.

Hắn nói với ta ngày thường hắn cũng không dám vận công, chỉ sợ hơi sơ sẩy sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Sư huynh ngươi biết không? Người vây công đồ đệ ta dưới chân Côn Luân đến tận mười người, trong đó còn có Đấu Chiến Thắng Phật và Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương! Cuối cùng mới đến tên tiểu tử Lưu Trầm Hương bổ một búa!"
"Nói như vậy......" Quảng Thành Tử ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc tin tưởng, "Hắn thật sự muốn biến thiên?"
"Không phải muốn biến thiên, là đã biến thiên!" Ngọc Đỉnh cau mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt, "Sư huynh, đứng trước tình thế hỗn loạn ngàn năm có một này, Xiển giáo chỉ có thuận theo đại thế mới có thể đứng ở thế bất bại.

Ngươi tiếp tục do dự càng lâu, đợi đến khi lòng người đều tản, chúng ta còn nói đến chuyện báo thù được nữa sao?"
Quảng Thành Tử thở dài nặng nề: "Phật môn đã nắm được tiên cơ, chúng ta bây giờ......!Ai! Tình thế hiện rất bất lợi......"
Ngọc Đỉnh mừng thầm trong bụng —— Không hổ là đồ đệ ta, sớm đã nắm chắc Quảng Thành sư huynh như lòng bàn tay.
"Sư huynh, mặc dù Phật môn nắm được tiên cơ, nhưng bọn hắn vẫn có nhược điểm!"
"A? Xin lắng tai nghe." Quảng Thành Tử biết, Ngọc Đỉnh sư đệ dù pháp lực thấp lại sở hữu kiến thức bất phàm, thường nhìn ra được yếu điểm của người của việc, ngay cả sư phụ cũng coi trọng ý kiến của hắn, huống chi là mình.
"Đấu Chiến Thắng Phật, Tịnh Đàn Sứ Giả, Thiện Tài Đồng Tử đều trực tiếp tham gia vào trận chiến ở Dao Trì, Quan Âm Bồ Tát xuất hiện giải vây, còn thẳng thừng gọi nhóm người Trầm Hương là bên ta.

Cấu kết yêu ma, công nhiên phản loạn —— Bọn hắn dùng cách làm loạn để sửa chữa Thiên Điều.

Coi như bỏ qua việc làm loạn, Ngọc Đế và Vương Mẫu vẫn đang ngồi trên vị trí chí tôn, bọn hắn có dùng lời hay ý đẹp cỡ nào cũng không thể tự xưng danh chính ngôn thuận.

Hiện tại bọn hắn còn không biết chừng mực, ngang nhiên gióng trống hô hào dung chúng, bên phe chúng tiên đã có người lên tiếng bất mãn, bắt đầu kêu gọi quyền uy trở về.

Mà những kẻ bất mãn này, chính là lực lượng mà chúng ta phải bắt lấy."
"Ý sư đệ muốn nói, chúng ta nên trợ giúp Ngọc Đế và Vương Mẫu một lần nữa chấp chưởng đại quyền?"
"Không có Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, Ngọc Đế và Vương Mẫu còn giá trị gì đáng để chúng ta hợp tác? Đi giúp bọn hắn chấp chưởng đại quyền khác nào làm mướn không công? Chúng ta phải lôi kéo được những người hô hào quyền uy, tôn trọng tinh anh, kính sợ pháp tắc, chủ trương bảo thủ, nhưng phải cho bọn hắn biết, quyền uy không có nghĩa là chuyên quyền, pháp tắc không có nghĩa là vương đạo, tuyệt đối đừng để bọn hắn chạy theo Ngọc Đế và Vương Mẫu.

Phật môn và dung chúng càng càn rỡ, càng ngày sẽ càng có nhiều người trong chúng tiên ủng hộ phe ta.

Đến lúc đó, chúng ta muốn báo thù thế nào mà chẳng được?"

Quảng Thành Tử nghiêm mặt, khẽ gật đầu: "Đã vậy, chúng ta cùng đi báo cáo sư phụ."
Mấy ngày sau, Dương Tiễn mang theo một chiếc hộp dài đi vào Côn Luân Tuyết Động.
Thông Thiên thấy hắn đến cũng không hiện thân, chỉ đùa giỡn nói: "Sao? Đã có thể dùng Nguyên Thần đi đến tận Côn Luân? Ngươi khôi phục cũng không tệ chút nào!"
"Đều nhờ sư thúc tổ chỉ điểm."
Dương Tiễn nhìn qua đoàn mây mù màu đỏ, phất tà áo quỳ xuống trên hai gối, nâng chiếc hộp lên quá đầu.
"Đệ tử Dương Tiễn, phụng mệnh sư tổ Nguyên Thủy Thiên Tôn, đến đây trả lại Tru Tiên Tứ Kiếm."
Trong động yên tĩnh thật lâu mới nghe được giọng nói run rẩy của Thông Thiên: "Trả lại Tru Tiên Tứ Kiếm? Hay lắm, quả là một tên đồ điệt tôn hiểu lễ nghi cấp bậc! Ngươi nên quỳ, Xiển giáo các ngươi —— Tất cả các ngươi đều nên quỳ!"
Giọng nói khàn khàn như ứa máu của Thông Thiên quẩn quanh trong Tuyết Động: "Trả lại Tru Tiên Tứ Kiếm? Các ngươi có thể trả lại mấy vạn Kim Tiên sao? Các ngươi có thể trả lại ba ngàn hồng trần khách sao? Bao nhiêu sinh mệnh đổ xuống nơi đó đều là đồ tử đồ tôn của ta, cả đám đều từng sống sờ sờ nhiệt thành như vậy trên tam giới —— Ta muốn tha thứ các ngươi, nhưng ta không có tư cách đó!"
Hắn bỗng nhiên điên dại cười: "Thế nào? Nhị sư huynh sao không tự mình đến? Sư điệt tốt Quảng Thành Tử của ta đâu? Năm đó người trả lại mũ Kim Hà không phải hắn sao? Lần này lại đến mà trả lại Tru Tiên Tứ Kiếm! Bọn hắn chắc chắn rằng ta sẽ không làm gì ngươi đúng không? Phái một tên đệ tử đời thứ ba —— Tốt! Bạch Quý Tử, ngươi thay sư tổ nhận lấy!"
Bạch Quý Tử hoảng hốt bước ra từ sau vách đá, lúng túng nhận lấy chiếc hộp, đang muốn hoàn lễ thì bị Thông Thiên ngăn cản: "Không cần hoàn lễ! Đây là điều bọn hắn nên làm."
Hồi lâu, Thông Thiên buông một tiếng thở dài: "Ngươi đi đi.

Để ta yên tĩnh một chút."
Dương Tiễn lúc này mới đứng lên, thi lễ thối lui.
Trong hang động, Thông Thiên mở hộp, bên trong ngoại trừ Tru Tiên Tứ Kiếm còn có hai lá thư.
Một lá được viết bởi Thái Thượng Lão Quân, lá còn lại là của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Đọc kỹ một lượt nội dung lá thư, Thông Thiên nhíu chặt mày.

Mất ba ngày ba đêm suy đi tính lại, hắn đột nhiên hỏi: "Bạch Quý Tử, Tiểu Thanh muội của ngươi từng làm Yêu Vương đúng không?"
"Đúng vậy.

Trước khi ta và nàng gặp lại, nàng từng làm Yêu Vương trên núi Thanh Thạch hơn một ngàn năm."
"Quản bao nhiêu tiểu yêu?"
"Hơn ba ngàn."
"Nàng có thể chấp nhận làm việc cho ta hay không?"
"Sư tổ, ngài đừng nói như vậy.

Ân cứu mạng sao có thể không báo? Sư tổ cứ việc phân phó, tỷ muội ta muôn lần chết cũng không chối từ!"
"Bạch Quý Tử, ta muốn dùng một cách khác để cứu Tiểu Thanh." Thông Thiên day day trán, "Nếu tiếp tục như bây giờ, sau khi sống lại, Tiểu Thanh phải mất xấp xỉ một ngàn năm mới khôi phục được pháp lực như cũ.

Thế nhưng có một cách có thể giúp nàng lấy lại pháp lực rất nhanh.

Chỉ là cách này có hơi phiền phức cho ngươi."
"Xin sư tổ nói rõ."
"Mượn bụng mang thai, dùng máu thịt của ngươi nuôi dưỡng nàng.

Ngươi cần phải mang thai tròn mười tháng, đợi đến khi sinh nàng ra, ta tự có diệu pháp nội trong một nén nhang giúp nàng trưởng thành, khôi phục pháp lực."
Bạch Quý Tử ngẩn ra trong giây lát, chợt thoải mái bật cười: "Thân thể của Tiểu Thanh vì ta mà bị huỷ, ta vốn phải trả lại máu thịt cho nàng.

Trên đời không gì lớn hơn ân cha mẹ, nàng đã hy sinh cho ta nhiều đến vậy, ta chỉ có làm mẫu thân của nàng mới có thể báo đáp."
"Tốt.

Nhưng trước đó, ta muốn ngươi thay ta làm một tấm phi phù."
Tác giả có lời muốn nói:
Người giúp đỡ Nhị ca chống lại Ngọc Đế quá ít, trong khi người giúp đỡ Trầm Hương chống Nhị ca lại rất nhiều, như thể người nào cũng cho rằng nhớ trần tục là hợp lý, ta nghi ngờ rằng trong khoảng thời gian giữa hai sự kiện này, giới Thần Ma phải chăng đã trải qua một trào lưu tư tưởng tương tự như văn hoá Phục Hưng, đến mức tư tưởng của mọi người đều thay đổi? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có sự kiện Tiệt giáo chấp nhận tiên, thú và nhân loại cùng nhau tu hành, chủ trương hữu giáo vô loài, bình đẳng tự do chống lại kỳ thị, nên cứ thế sử dụng chi tiết này.

Dù sao, sự thay đổi của bất kỳ quốc gia nào cũng bắt nguồn từ tư tưởng trước rồi mới đến chế độ.

Đây chính là nguyên nhân tác phẩm này thiết lập Nhị ca sống ba ngàn tuổi —— Vì muốn để Phong Thần Chiến diễn ra vào rất nhiều năm sau sự kiện búa bổ Đào Sơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.