[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Chương 19: 19: Tam Mộc Huyễn Hoàn Chân





Thiên lao tăm tối không phân được ngày đêm, Dương Tiễn bị tước bỏ áo khoác ngoài và huyền y, trút bỏ sấn bào màu đỏ lẫn quần áo trong, hai tay bị xích sắt trói lại trên tường ngục.

Hình thương chồng lên chiến thương, mồ hôi lạnh hòa với vết máu, khắp cơ thể da tróc thịt bong, xương gãy gân tàn.
Đâu cần đến nương nương ra lệnh trọng trách tám trăm trượng? Gậy gộc roi vọt, rất nhiều loại hình cụ khác nhau, đã hạ trên người Dương Tiễn hơn ngàn cái.

Cũng may Cửu Chuyển Huyền Công không còn trở ngại, pháp lực bên trong Thiên Nhãn cũng được thu hồi, dù không bằng một phần vạn trước đây, hiện tại cũng đủ để bảo vệ mạch đập của hắn, giữ được tính mạng.
Xiềng xích vang động, cửa nhà lao cọt kẹt mở ra.

Bốn tên ngục tốt tiến lên trước, xếp thành hai hàng, đi vào sau là Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ Thọ.
"Chân Quân, thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Thuốc của Thập Điện Diêm La ở đâu?"
Dương Tiễn trầm thấp thở ra, không nói một lời.
Ma Lễ Thọ ra hiệu ngục tốt tháo xiềng xích, kéo Dương Tiễn xuống, đè lên mặt đất, hai tay còng vào cùm gỗ.

Hình trượng rơi ầm ầm trên lưng, phát ra từng tiếng trầm đục, trên lưng rất nhanh lại hằn thêm nhiều vết ngấn sưng tấy, hoặc xanh hoặc tím.

Hình trượng nặng nề chấn động vết thương trước ngực, hắn lại bị ép trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, vết thương nứt toác, máu tươi theo từng trượng tràn ra nền đất.
Ma Lễ Thọ có vẻ cũng không trông đợi mức độ tra tấn này có hiệu quả gì, chỉ đánh hơn mười trượng, đã để ngục tốt dừng tay.

Hắn chậm rãi dạo quanh mấy bước, tựa hồ trong mắt hắn, thân thể tàn phế đầy thương tích trên mặt đất là một tác phẩm nghệ thuật: "Chân Quân, hôm nay ngươi thành ra như thế, đều là tự mình chuốc hoạ.

Lấy quyền tể tướng can thiệp việc quân, ta thừa nhận ngươi có đủ lực lượng để không thèm nhìn đến huynh đệ chúng ta.

Nhưng ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, ỷ vào nương nương sủng ái, ngấp nghé binh quyền.

Hai người con trai của Lý Thiên Vương đều là người của Phật môn, ngươi làm sao so sánh nổi.

Thà ngươi biết kiềm chế một chút còn tốt, nhưng ngươi lại vênh váo đắc ý, ra tay ác độc kết thù kết oán, đầu tiên là tự ý bắt giam Đấu Chiến Thắng Phật, tiếp đến lại tìm tới Nam Hải động đao động thương.

Phật môn có thể để ngươi lớn lối như thế sao? Đây gọi là "lòng người không đủ rắn nuốt voi" (lòng tham không đáy)! Ngã phật từ bi, cũng không độ hóa được loại người như ngươi! Lao tử thủ, ta nghe nói các ngươi có một biện pháp mới lạ, gọi là phong gia quan, áp dụng thử trên người tên tội tù này xem!"
Ngục tốt lật người Dương Tiễn để hắn nằm ngửa, lấy một tờ giấy đắp lên mặt hắn, sau đó đem đến một chậu nước, dùng gáo múc nước, giội lên giấy.

Giấy dính nước tức khắc dán chặt vào da, hô hấp lập tức bị ngăn cản.

Lồng ngực kịch liệt phập phồng, cố gắng hít vào không khí, nhưng càng làm như thế, tờ giấy kia lại càng dính chặt hơn.

Cũng may giấy ướt dễ bị chọc thủng, há miệng, bất kể dùng lưỡi liếm hay dùng răng cắn, một trang giấy không đáng là bao.

Nhưng ngục tốt không dễ dàng bỏ qua cho hắn, trực tiếp nhúng tờ giấy thứ hai vào nước, vớt lên, canh ngay khoảnh khắc hắn hít vào mà phủ lên một lớp.
Giấy và nước, chỉ là những vật dụng vô cùng bình thường, ai nghĩ được bọn chúng cũng có thể trở thành hình cụ tàn khốc? Năm, sáu tấm giấy ẩm ướt dán lên, đường nét khuôn mặt đẹp như ngọc tạc đã phai mờ không rõ.


Dương Tiễn rốt cuộc không còn sức, nguồn không khí bị phong kín chặt chẽ, khí quản bởi vì hít phải nước mà nhói nhói, khiến hắn ho khan, cảm giác choáng váng vì ngạt thở dồn dập ập đến.

Ma Lễ Thọ thấy lồng ngực hắn không còn chập chồng mãnh liệt, ra hiệu ngục tốt ngừng tay, gỡ ra phong gia quan, một lần nữa treo Dương Tiễn lên tường ngục.
"Tới phiên ngươi."
Lúc Dương Tiễn tỉnh lại, hắn đang ở trong một gian phòng nhỏ đèn đuốc mờ nhạt, thân thể ngâm trong thùng tắm, cổ mềm mềm tựa lên mép thùng.

Nước không nóng không lạnh, khiến người thoải mái dễ chịu, bên trong còn bỏ thêm dược, mùi thơm ngát.
Đưa mắt nhìn quanh, hắn thấy được bóng lưng của một nữ tử áo trắng, nàng đang cầm xiêm y của hắn, từng đường kim mũi chỉ khâu vá cẩn thận.

Dương Tiễn giật mình, dáng người và động tác kia dần dần trùng khớp với những hình ảnh còn đọng trong trí nhớ, khiến hắn không cách nào kiềm chế nội tâm khỏi nhảy loạn lên.
Nàng đặt xuống y phục và kim khâu, xoay người lại, khoảnh khắc nhìn đến chân dung nàng, Dương Tiễn tưởng như toàn bộ thế giới quanh mình đều dừng lại.
Khuôn mặt hắn tưởng niệm ba ngàn năm đang ở trước mắt.
Cố nhân vĩnh viễn biệt ly, rất nhiều đêm trường cô độc, hắn hết lần này đến lần khác lục lọi từ trong ký ức mười lăm năm còn ở bên nàng, lặp đi lặp lại nghiền ngẫm, như người đã quen ăn vỏ cây sợi cỏ cầm một viên mứt hoa quả trên tay, làm sao cũng không nỡ nuốt.
Ba ngàn năm dài đằng đẵng, dằng dặc đến mức rất nhiều chi tiết đều đã bị dòng chảy vô tận của thời gian rửa trôi.
Ba ngàn năm cũng rất ngắn, ngắn ngủi đến mức, có những người cùng những chuyện, chỉ trong một cái hít thở đã đưa người về lại quá khứ đã mất đi từ lâu, chừng như thời gian đã đình chỉ.
Nước mắt lặng lẽ trượt xuống, rơi vào trong nước, một tiếng leng keng nhẹ vang, mới gọi tâm trí của hắn trở về.
Nàng bước đến, cúi người, vốc lên một bụm nước, chầm chậm lướt qua vết thương dữ tợn trước ngực Dương Tiễn.

Một giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt nàng, theo dòng nước rơi xuống giữa đôi mày của hắn, trượt xuống cạnh bên sống mũi thẳng tắp.
"Nương......"
Yết hầu ngai ngái, máu tươi tràn ra bên môi.
Nàng luống cuống: "Nhị Lang, ngươi sao rồi? Nương làm ngươi bị thương?"
"Không phải......!Không......"
Đừng cử động, đừng rời đi......!Để ta nhìn ngài, nhìn nhiều một chút......!cũng tốt......
Không người bước vào, huyễn cảnh hỗn độn không một vật; Có người đến, mọi thứ trong huyễn cảnh sẽ dựa vào suy nghĩ của người đó, trong nháy mắt thành hình.

Đây là huyễn cảnh khiến người cảm thấy an toàn và hạnh phúc nhất, dễ khiến người ta buông lòng phòng bị.

Lần theo dòng suy nghĩ của Dương Tiễn, Càn Thát Bà Nữ có hơi bất ngờ, không thể tin được cảm giác an toàn và hạnh phúc nhất của vị Nhị Lang Chân Quân luôn lạnh lùng tàn nhẫn đó, lại đến từ người phụ nữ này.
Dứt khoát đưa tay kéo lấy hắn, để cần cổ mềm rủ bất lực của hắn dựa lên đầu vai mình, hô hấp sưởi ấm lẫn nhau: "Nhị Lang, bên ngoài rất lạnh, còn có người muốn đả thương ngươi.

Ở lại đây cùng nương đi, đừng rời đi."
An toàn và hạnh phúc đến ngay sau thống khổ cực độ a, đủ để đánh tan tác bất cứ kẻ kiên cường nào, khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó.
"Nhị Lang, kể với nương một chút chuyện về Địa Ngục đi." Bàn tay trái đan xen vào nhau.
Càn Thát Bà Nữ thả ra thần thức, xâm nhập dòng ký ức vọt tới như thủy triều của Dương Tiễn mà không tốn chút sức lực nào.
Người sưu hồn dùng ngôn ngữ gọi ra dàn khung, quan sát những ký ức không có trật tự.

Một hồi là tra án tại Phong Đô, một hồi là Diêm Quân cúi đầu nghe theo, ở giữa xen lẫn trên chiến trường Phong Thần thây chất thành núi, trên Trảm Tiên Thai hồn xác chôn vùi.
Cũng không có gì kỳ quái, chiến tranh vốn là địa ngục trần gian.

Trảm Tiên Thai với bọn hắn mà nói, cũng không kém Địa Ngục là bao.

Ả cũng không sốt ruột, thời gian trong ký ức khác biệt với bên ngoài, chỉ một chốc lát đã đủ để ả kiểm tra tỉ mỉ cả một đời người.
Ký ức dần dần xuất hiện những chi tiết liên quan đến án tham ô tại Phong Đô, Càn Thát Bà Nữ giữ vững tinh thần, tiếp tục quan sát.
Nhược Thủy hạ giới, toàn bộ thế gian biến thành đại dương mênh mông ngập nước, yêu ma hoành hành, dịch tử tương thực (*), cảnh tượng còn bi thảm hơn Địa Ngục.

Càn Thát Bà Nữ bỗng cảm nhận được một tia tuyệt vọng.

((*): Coi con cái là thức ăn.

Phụ mẫu không nỡ ăn con mình, nên phải trao đổi con cái với nhau để giết ăn đỡ đói.)
Lúc đó có lẽ hắn đã tuyệt vọng đến cực điểm, nên bản thân mình mới bị ảnh hưởng bởi tâm tình của hắn.
Càn Thát Bà Nữ đã phát hiện Dương Tiễn tìm tới chứng cứ như thế nào, nhưng ký ức bỗng nhiên đứt đoạn.

Trên Trảm Yêu Đài bên ngoài Nam Thiên Môn, huynh muội gặp nhau, một người bị dây thừng trói, một người nằm dưới đao chém.

Cảm giác tuyệt vọng lại lần nữa đánh tới.
Lại theo dõi tiếp, Càn Thát Bà Nữ mừng rỡ phát hiện, chiếc hộp chứa chứng cứ đã xuất hiện trong ký ức.

Bỗng nhiên, lại chuyển đến đình viện Quán Giang Khẩu, thiên binh đông nghìn nghịt giáng xuống từ trên trời, phụ thân và đại ca đẫm máu đổ xuống trước mặt, mẫu thân thống khổ gào thét......!Tuyệt vọng bao phủ cõi lòng Càn Thát Bà Nữ.
Càn Thát Bà Nữ thở dài một tiếng, Dương Tiễn cũng trải qua không ít khổ sở a.

Làm người sưu hồn nhiều năm như vậy, mình chưa từng cảm nhận nỗi tuyệt vọng đến mức này, không biết hắn trước đây làm sao vượt qua được.
Trong dòng ký ức, Dương Tiễn cầm chiếc hộp rời khỏi Chân Quân Thần Điện.

Càn Thát Bà Nữ đi theo hắn xuyên qua biển mây, khó khăn ghi nhớ tuyến đường, đang lúc lo lắng, Dương Tiễn hạ mây, đi vào bên cạnh một dòng sông lớn.
Càn Thát Bà Nữ ngắm nhìn xung quanh, không nhận ra nơi này, đành phải ghi nhớ đặc điểm, ra ngoài lại cẩn thận tìm kiếm.
Sông nước mênh mông, tựa như lụa trắng.

Một chiếc thuyền lẻ loi neo bên bến đò, người lái đò ngồi trên thuyền, mang theo mũ rộng vành.
Dương Tiễn không nói một lời, nhảy lên thuyền nhỏ.

Càn Thát Bà Nữ cũng nhảy lên theo.
Ngay khoảnh khắc bước lên thuyền, Càn Thát Bà Nữ lại mơ hồ nhận thấy tuyệt vọng.
Kỳ quái, lúc này thì có gì để tuyệt vọng?
Người lái đò tháo dây thừng, điểm sào, thuyền nhỏ ly bờ.

Kéo vải bạt, thuận gió mà đi.
Nỗi tuyệt vọng của cái chết càng lúc càng khắc sâu.
Càn Thát Bà Nữ cảm thấy có gì đó không đúng, dạng ký ức gì có thể tuyệt vọng như vậy? Đúng lúc này, Dương Tiễn bỗng nhiên nhún người nhảy lên, một cước đạp ả ngã ra boong thuyền.
Càn Thát Bà Nữ hộc máu, vô cùng khiếp sợ, tại sao —— Đây là ký ức của hắn, ta không tồn tại trong đoạn ký ức này, tại sao hắn có thể đánh ta?

"Càn Thát Bà, ngươi tự tìm đường chết." Người cầm lái nói, tháo xuống mũ rộng vành.
Là một gương mặt giống Dương Tiễn như đúc.
Đoạn này, không phải ký ức!
Càn Thát Bà Nữ bỗng nhiên giật mình, những ký ức ả trải qua, không cái nào không mang theo "tử vong"! Mà đứng trong dòng hồi ức đối mặt nỗi tuyệt vọng của tử vong, ả lại lơi lỏng cảnh giác, đến mức rơi vào huyễn cảnh cũng không biết.

Bất tri bất giác, Dương Tiễn đã dẫn dụ pháp lực của ả, tạo nên tử địa cho chính ả!
Cơn tuyệt vọng ùn ùn kéo đến chiếm lấy toàn bộ tâm trí Càn Thát Bà Nữ, cổ họng tức thì siết chặt lại.

Ả cứng đờ ngã xuống sàn thuyền, sắc mặt tái xanh, không ngừng run rẩy.
Bên ngoài huyễn tượng, Dương Tiễn vẫn như cũ bị treo trên tường ngục.

Càn Thát Bà Nữ ngồi đối diện hắn, chân xếp bằng, cả người thình lình chấn động, mặt xám như tro, một vệt máu màu tím tràn ra bên môi.
Thận Long đang duy trì huyễn tượng cách đó không xa giật nảy cả mình.
Chẳng lẽ sức mạnh tinh thần của Dương Tiễn mạnh mẽ đến như vậy? Dù hắn đã mất hết pháp lực, Càn Thát Bà Nữ vẫn đấu không lại?
Càn Thát Bà sống nhờ hương khí, Thận Long cũng trưởng thành trong hư ảo, một khi ý niệm và dàn khung sụp đổ, chính bản thân bọn hắn —— Linh hồn thậm chí thân thể, đều không còn tồn tại.
Không thể do dự nữa! Phá bỏ huyễn tượng, cắt ngang trận đối kháng tinh thần, kéo nàng ra ngoài trước rồi nói sau!
Ảo ảnh bị huỷ, Thận Long mới phát hiện, bên trong huyễn tượng còn có huyễn cảnh, Càn Thát Bà Nữ hiện bị vây bên trong tầng huyển cảnh này.

Mặc dù không rõ lý do, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu! Thận Long nhanh chóng đưa ra quyết định, thoát ra Nguyên Thần, xông vào huyễn cảnh nhằm cứu Càn Thát Bà Nữ.
Tầng huyễn tượng bên ngoài vừa bị trừ bỏ, Càn Thát Bà Nữ lập tức càng thêm thống khổ, xương sườn sụp vào trong, tứ chi vặn vẹo quỷ dị, làn da nứt ra, để lộ mạch máu và cơ bắp, cả người co rúm lại.
Cùng lúc, đất rung núi chuyển, cuồng phong nổi lên trên sông, sóng bạc ngập trời.

Người lái đò không hề sợ hãi, kéo căng vải bạt, thuyền nhỏ như mũi tên rời cung, lao đi nhanh hơn.
Trên không trung sấm sét vang dội, một đầu rồng cực lớn lộ ra từ sau mây mù.
Càn Thát Bà Nữ cố sức thốt ra vài tiếng kêu tuyệt vọng: "Ra......!Ra ngoài......!Nhanh......!Đi......"
Dương Tiễn ngước mắt nhìn, cầm lấy một cây xiên cá trên thuyền nhỏ, tiến lên chiến đấu.
Dương Tiễn sử dụng pháp lực của chính Càn Thát Bà Nữ, mỗi lần ra chiêu, ả lại suy yếu một phần.

Thận Long không rõ quy luật, nhìn thấy tình hình trước mắt, lòng nóng như lửa đốt, không muốn day dưa với Dương Tiễn, chỉ muốn đoạt Càn Thát Bà Nữ rồi đi ngay.

Chỉ sau hai ba chiêu, thấy hắn tiếp cận mình, Thận Long vung trảo ra hư chiêu, đoạn vẫy đuôi muốn phóng tới chiếc thuyền trên sông.
Ngay lúc hắn vừa quay đầu, một bóng đen lóe lên, đầu Thận Long vỡ toang, thân thể khựng lại, lập tức rơi xuống dưới.
Rơi xuống cùng với Thận Long, còn có một cái mỏ neo —— Chính nó đã đánh nát đỉnh đầu Thận Long.
Xích sắt gắn trên mỏ neo vẫn nằm trong tay người lái đò.
Cũng vào thời khắc đó, Càn Thát Bà Nữ hao hết pháp lực, Nguyên Thần bạo liệt, tứ chi tan thành bụi mù ánh kim, tứ tán vô hình, huyễn cảnh sụp đổ trong tích tắc.

Thận Long hiện hình, rơi xuống trên mặt đất, bắt đầu từ đỉnh đầu, toàn bộ thân hình hóa thành mây khói.
Ý thức của Dương Tiễn quay lại hiện thực, sự đau nhức kịch liệt đến từ vết thương chằng chịt khắp người thoáng chốc trở về.
Hắn vẫn bị nhốt bên trong tù thất lạnh lẽo, vẫn bị xích sắt treo trên tường.

Nguyên thần của Càn Thát Bà Nữ vỡ vụn, dư chấn mất khống chế còn đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch hắn, kinh mạch hư phế lại chịu trọng thương, thân thể co rút, máu tươi trào ra miệng, ý thức trong nháy mắt tối sầm lại.
Nước lạnh giội vào đầu, cơn đau bén nhọn truyền đến từ đầu ngón tay, ý thức của Dương Tiễn bị châm hình thô bạo kéo trở về.
Mây khói đã tan hết, trên mặt đất chỉ còn lại hai mảnh vỏ sò màu vàng nhạt.
Tên Thận Long này, thì ra là con trai thứ tám của Kính Hà Long Vương đã qua đời.
Thốn Tâm từng nói, tên biểu đệ này của nàng rất trọng nghĩa khí.

Hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.


Nếu Thận Long không xông vào làm rối, hắn đã có thể thản nhiên giết Càn Thát Bà Nữ, chiếm lấy pháp lực của ả.

Đã đến lúc này, không nói trước được, chỉ có đi một bước nhìn một bước.
"Dương Tiễn! Ngươi giết người diệt khẩu, có mưu toan gì?!"
Dương Tiễn chỉ hừ lạnh một tiếng, không muốn nói dù chỉ một lời.
Việc làm nhờ kín đáo mà thành công, lời nói vì tiết lậu mà thất bại.

Trong linh hồn của hắn cất giữ nhiều bí mật như vậy, nếu để mặc Càn Thát Bà Nữ xé toạc ra, Tân Thiên Điều làm thế nào đứng vững được? Huyền Môn dùng cái gì chống lại Tây Thiên? Hắn làm sao bảo vệ những người hắn quan tâm?
"Tốt, tốt, thật sự rất tốt." Ma Lễ Thọ giận quá mà cười, "Tộc Càn Thát Bà là những người sưu hồn xuất sắc nhất, lại thêm Thận Long, vẫn đánh không lại Hiển Thánh Chân Quân kinh mạch huỷ nát, còn mất cả tính mệnh.

Bản vương vốn muốn cho ngươi bất tri bất giác thú nhận, ngươi có thể ít chịu đau khổ, bản vương cũng có thể nhẹ nhàng.

Nhưng ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ép bản vương lên tuyệt lộ, vậy thì đừng trách bản vương không niệm tình xưa.

Mang đi!"
Ngục tốt thả Dương Tiễn xuống khỏi tường ngục, lôi ra tù thất, trên đường đi xiềng xích rổn rảng kêu vang, máu tươi vung vãi, hai chân gãy nát vô lực kéo lê trên mặt đất, lại lau đi vết máu.
Không biết đi qua mấy ngã, mới đến một gian hình thất phong kín tứ phía, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ có chấn song nơi gần đỉnh tường.

Còng tay, trượng thẩm vấn dựng thẳng, roi ngâm trong nước, bàn ủi nung đỏ, dây gai phủ kín gai ngược, dụng cụ kẹp ngón tay chưa được kéo thẳng......!Còn khốc liệt hơn so với nhà tù lúc trước.
Ma Lễ Thọ ra hiệu ngục tốt cột Dương Tiễn lên hình giá, đảo mắt nhìn quanh hình thất, chọn hình cụ.
Dương Tiễn để ý, thời gian ánh mắt Ma Lễ Thọ dừng lại tại roi sắt, gậy sắt, đứng lồng, phong gia quan càng lâu hơn những cái khác —— Đều là những hình cụ dễ gây chết người nhất.

Chắc đã có người hạ mật lệnh, muốn hắn kết liễu mình trong ngục, tránh hậu hoạ về sau.

Nếu đế hậu muốn giết mình, chỉ cần gây sức ép với Văn Khúc Tinh Quân, tự nhiên có Trảm Tiên Thai hầu hạ, không ai có thể bới ra dấu vết.

Không phải đế hậu, vậy nhất định là Phật môn.
Nhìn hắn hùng hổ khí thế vẫn không lấp được vẻ chần chờ, Dương Tiễn cười khẩy trong lòng.

Muốn giết cứ giết, ngươi do dự cái gì? Sợ trong tương lai có bất trắc, chủ tử của ngươi đẩy ngươi ra thế tội? Ngươi đã có tâm tư như thế, vậy thì không oán được ta!
"Ma Lễ Thọ, này thì có đáng gì? Mặc cho ngươi đánh, mặc cho ngươi giết, ở đây cũng không có người khác! Chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngươi dám làm, chết không có chỗ chôn cũng không oan uổng!"
—— Càn Thát Bà Nữ, Thận Long, ngươi, còn có ta, đều như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
1.

"Tam Mộc" là chỉ hình cụ.
2.

Phòng nhỏ lờ mờ, ngâm trong nước ấm, "bên ngoài rất lạnh, còn có người muốn đả thương ngươi", dũng cảm nói một câu, cảnh tượng này chính là tử cung của mẫu thân......
3.

Qua sông trong mơ mang ý nghĩa tử vong, độ Càn Thát Bà Nữ qua sông chính là muốn nàng chết.
4.

Mọi người nghĩ người lái thuyền này đến cùng là Sĩ Kiệt hay là biểu ca? (Sĩ Kiệt là vai diễn của Tiêu thúc trong "Tôi yêu sư tử Hà Đông", còn "biểu ca" là chỉ Lý Tầm Hoan.).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.