Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 41: Phiên Ngoại 5 Snape





Trước nay tôi không bao giờ cảm thấy, thời gian có thể qua nhanh như vậy.

Sinh hoạt thích ý, loại cảm giác này tựa như ngâm mình ở trong nước ấm, sẽ chậm rãi từ từ ăn mòn bản thân vốn lạnh lẽo của tôi.

Thời điểm học kỳ mới bắt đầu, trong tay của tôi đã có hai cái hồn khí.

Cảm giác vận mệnh từ từ đã được nắm giữ trong tay của chính mình, làm tôi cảm thấy rất kiên định.

Khi thời điểm tôi đem con chuột bẩn thỉu giao cho Dumbledore, tôi biết điều này có ý nghĩa gì.

Người tôi căm hận suốt mười mấy năm hóa lại trong sạch, tôi hận sai người rồi.

Tôi lại suy nghĩ rối rắm vấn đề này thì cũng không còn ý nghĩa gì, không bằng chứng minh trong sạch cho con chó ngu xuẩn kia thì hơn, đây cũng là điều Potter mong muốn.

Sau này khi xuẩn cẩu kia biết tôi và Potter quan hệ không tồi, biểu cảm tức giận kia làm tâm trạng tôi rất vui sướng.

Tôi không giấu giếm mà đem chuyện Potter ở cùng với tôi nói cho hắn biết, tôi thừa nhận tôi chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn.

Sirius Black, ở lúc tôi còn là học sinh hắn luôn gây chuyện với tôi trước mặt toàn trường, chuyện này trước nay tôi chưa từng quên.

Hắn làm tôi nhục nhã, đối với tôi uy hiếp, làm tổn thương tôi, thậm chí suýt chút nữa tôi cũng đã mất mạng trong tay hắn.

Tôi trước kia hận hắn, không chỉ có bởi vì Lily, mà cũng bởi vì chuyện này nữa.

Chính là thời gian thật là thứ rất thần kỳ, thấy hắn không hề có bộ dạng kiêu ngạo không ai sánh nổi như trước kia, thấy hắn bị giám ngục tra tấn đến bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, lòng tôi hận hắn thế nhưng cũng chỉ còn dư lại chút ít.


Hiện tại nhìn đến hắn ở trong tay tôi mệt mỏi, tức giận, bộ dạng bất lực xác thật làm tôi rất vui vẻ.

Có lẽ như vậy nhìn có vẻ trẻ con, có chút buồn cười, nhưng là tôi xác thật là thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa khai giảng không lâu, Nhật báo tin tri lập tức đăng tin về tập thể tù nhân Azkaban trốn thoát.

Cái này làm cho tôi lại một lần nữa xác định Bộ Pháp Thuật thật là vô dụng! Đáng chết Cornelius Fudge quả thực chính là tên ngu ngốc!
Nếu Tử Thần Thực Tử ở Azkaban vượt ngục, đây là không phải sự đánh dấu cho việc Chúa Tể Hắc Ám sắp quay lại sao? Tôi vén lên tay áo, nhìn chằm chằm cái dấu hiệu xấu xí kia, nhưng mà nó cũng không có phản ứng gì.

Điểm này làm tôi cảm thấy yên tâm một chút, cái này nghĩa là Chúa Tể Hắc Ám còn chưa trở về.

Tôi còn có thể yên tâm thoải mái tiếp tục ở Hogwarts, tiếp tục ở bên cạnh Potter.

Tin xấu một cái rồi lại đến một cái, tôi lại một lần nữa mắng chửi chỉ số thông minh của Cornelius Fudge, thậm chí còn nghĩ sẽ cho hắn một cái Avada Kedavra.

Một đám Giám Ngục, có thể làm cho một đám Tử Thần Thực Tử sống không bằng chết, thế nhưng lại đem chúng nó tới Hogwarts.

Mà Dumbledore thế nhưng lại đồng ý, đầu óc của hắn bị đồ ngọt ăn mòn đến hồ đồ rồi.

Còn có thể làm sao bây giờ, sự thật đã không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận nó thôi.

Ở đây đang trong thời kỳ khẩn trương, thế nhưng lại có tâm trạng tổ chức trận đấu Quidditch.

Tôi liền biết rõ tên Potter kia, sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội ngồi trên khán đài theo dõi trận đấu.

Mà tôi, một giáo sư Độc Dược hèn mọn, vì bảo vệ Cậu Bé Vàng vĩ đại của chúng ta, thế nhưng cũng phải đi tới nơi thi đấu Quidditch, nhìn một đám tiểu cự quái không đầu óc vì mấy trái banh mà bay lượn trên bầu trời ngươi đuổi ta cướp.


Merlin a, còn có cái nào dã man hơn không, không thể nào có một môn thể thao thú vị nào khác sao?!
Tôi liền biết, sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Khi đám Giám Ngục xuất hiện trước mặt mọi người, buồn cười nhìm đám phù thủy nhỏ giống một đám vịt hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, thậm chí quên mất cả việc đi cầu cứu sự giúp đỡ của giáo sư.

Dumbledore thế nhưng lại hy vọng vào đám phù thủy này chiến đấu cùng Voldemort, chuyện buồn cười cỡ nào!
Một đám trẻ con đến phép thuật hắc ám cũng đều không biết, nhìn thấy Giám Ngục đều hoảng sợ kinh hãi như vậy, khả năng như thế nào có thể chiến đấu cùng đám phù thủy hắc ám.

Trong đám người đặc biệt thấy được bóng dáng cậu bé, hắn cùng tên Weasley kia cùng nhau đi về phía Giám Ngục.

Potter đáng chết, hắn là quên mất hình thái Thần Hộ Mệnh của hắn còn chưa hình thành sao? Thế nhưng cứ như vậy mà cưỡi chổi bay lên trời, đi cứu Draco!
Tâm trạng tôi căng chặt giống như cùng với Potter đang cưỡi chổi bay lên.

Ở lúc Potter phóng ra thần chú Thần Hộ Mệnh trái tim tôi kịch liệt nhảy lên.

Đáng chết, kiên trì lên Potter tôi lập tức đến ngay!
"Expecto Patronum!" Thời điểm tôi thấy đũa phép bay ra một con tiểu hồ ly, tôi liền hiểu rõ.

Ngày đó tiểu hồ ly màu trắng ở trong hầm chắc là hình thái biến hình animagus của Potter rồi, mà tôi chỉ sợ là tôi đã yêu con tiểu hồ ly giảo hoạt kia rồi.

Thấy Potter một lần nữa trở lại mặt đất, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà nhìn bộ dạng ngơ ngác của Potter khi nhìn tôi, làm tôi hiểu được trong lòng Potter đang nghĩ tới điều gì.

Không kịp nói cái gì, đám Giám Ngục làm người ta chán ghét kia đang bay xuống dưới.


Tôi muốn đem Potter túm ra sau lưng, mà Potter thế nhưng lại đứng trước mặt tôi mà bảo vệ.

"Expecto Patronum!"
Tôi chỉ sợ đời này đều sẽ không quên được cảnh kia, cậu bé tóc đen anh tuấn còn có nó đang triệu hồi ra Thần Hộ Mệnh.

Một con rắn lớn màu bạc.

Tôi là một Slytherin không hơn không kém, sau khi lên làm viện trưởng nhà Slytherin, nhóm tiểu cự quái sau lưng đều kêu tôi là xà vương, tôi đều biết hết.

Tôi biết, chính mình tính tình tựa như một con rắn độc, âm trầm, yêu thích phun nọc độc.

Cho nên, Thần Hộ Mệnh của Potter là bộ dạng này của tôi, điều này không thể nghi ngờ.

Tình cảm của Potter đối với tôi, thế nhưng lại cùng tình cảm của tôi đối với Potter là giống nhau......!
Chính là tôi cũng không có được cảm giác thực sự vui vẻ, tôi vốn nghĩ rằng Potter chỉ có cảm giác nhất thời với tôi, rồi Potter sẽ dần dần quên đi lão nam nhân là tôi đây.

Chính là hiện tại, tôi nghĩ là tôi sai rồi.

Tôi hại chết cha mẹ Potter, tôi là kẻ thù giết cha Potter.

Tôi không thể cùng Potter ở bên nhau.

Chấp nhất như vậy, sẽ là tổn thương cậu bé này, nhưng tôi lại bất lực......!
Tôi nghe mọi người la lên, thấy con rắn lớn kia đã nuốt chửng một tên Giám Ngục.

Cậu bé kia xoay người, con ngươi màu xanh biếc kia có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, giống như bãi cỏ xanh mùa xuân tươi mát làm tôi muốn đắm chìm trong đó.

"Thấy đi, Severus, đây là quyết tâm bảo vệ thầy của em."
Tôi thấy, đương nhiên thấy.


Chính là, ngu ngốc, tôi không đáng để Potter làm vậy, tôi không phải là một đối tượng đáng giá phải bảo vệ.

Tôi lại một lần nữa rời khỏi Potter, thậm chí đến hầm cũng không có trở về.

Tôi là một người lang thang đi lại trong Rừng Cấm mà không có mục tiêu, chưa bao giờ tôi nghĩ đến Potter thế nhưng có thể tìm tới.

Lúc này đây, tôi biết, có một chút vấn đề là không thể nào trốn tránh.

Potter, tha thứ tôi nói dối, tha thứ tôi tổn thương ngươi.

"Tôi chỉ xem ngươi như là con trai của Lily mà thôi."
Trong mắt hắn tràn ngập bi thương làm tim tôi phảng phất như muốn ngừng đập, tiếng cười tự giễu của hắn giống như một con dao cắm thẳng vào tim tôi.

Nhưng là tôi, chưa từng có nghĩ đến, chuyện này thế nhưng lại làm hắn xảy ra bạo động phép thuật.

Đáng chết tôi như thế nào,lại làm hắn xảy ra bạo động phép thuật.

Ảnh hưởng của tôi đối với hắn, có thể lớn đến như vậy sao.....!
Sau khi phu nhân Pomfrey nói hắn đã không có việc gì, tôi mới thở phào một hơi, lúc này mới có thể cảm giác được miệng vết thương đau đớn trên người mình.

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương, tôi ngồi yên trên mép giường của Potter, dùng tay một lần lại một lần miêu tả hình dáng của hắn.

Hắn thật xinh đẹp, so với bất kỳ ai mà tôi từng gặp qua đều đẹp hơn.

Lông mày hắn, mắt hắn, mũi hắn, môi hắn, tất cả mọi thứ của hắn.......!
Tôi nghĩ đem hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn mà khắc sâu vào trong đầu.

Harry, rất xin lỗi.

Harry, tôi yêu em..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.