Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 18: Lễ Giáng Sinh





Chuyện phát sinh trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Hắc Ám, đã truyền ra khắp toàn bộ Hogwarts.

Bất kể Harry đi đến nơi nào, đều có ánh mắt nóng bỏng đuổi theo hắn.

Nga, đương nhiên là bởi vì sự quan tâm của nhóm tiểu động vật bát quái.

Ngẫm lại xem đi, một cứu thế chủ thế nhưng lại sợ hãi Xà Vương chết đi.

Nga, Merlin, quả thực làm cho nhóm tiểu động vật tò mò chết đi được.

Ron hiển nhiên cũng là một thành viên trong đội quân tò mò đó, "Harry, ah cậu có thể giải thích một chút ở trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám phát sinh chuyện gì sao.

Đương nhiên, anh em.

Mình tuyệt đối không phải bởi vì tò mò.

Là bởi vì quan tâm cậu.

Đúng vậy, chính là quan tâm."
Harry bất đắc dĩ mà ở trong lòng phun trào, Ron kỹ thuật diễn của cậu quả thật rất không xong.

"A được thôi." Harry nghĩ kỹ rồi tìm từ, "Các cậu đều biết, giáo sư Snape là người dẫn ta vào thế giới phép thuật."
Bốn người Ron phối hợp mà gật gật đầu.

Harry tiếp tục nói, "Giáo sư Snape cũng là phù thủy đầu tiên mà mình tiếp xúc ở thế giới phép thuật.

Mình còn cùng thầy ở bên nhau.

Thầy ấy giống như là người nhà của mình vậy."
Harry hơi chút tạm dừng một chút, mắt nổi lên nước mắt, "Các cậu đều biết.

Dì dượng mình ở thế giới Muggle đối với mình giống như đối đãi với một con gia tinh vậy."
Hermione thấy tội nghiệp Harry, rất tự nhiên mà tình thương của mẹ tràn lan, "Nga, Harry.

Không cần giải thích, chúng mình đều đã biết."

Nói xong còn hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Ron một cái, "Ron, đều tại cậu!"
Ron ngượng ngùng mà gãi gãi sau đầu, "Xin lỗi, Harry.

Mình"
"Không sao hết, Ron.

Mình biết, cậu cũng vì quan tâm mình thôi." Harry xoa xoa mắt trong nước mắt, cái này làm cho Ron cảm giác càng ngượng ngùng.

Draco đem kỹ thuật diễn của Harry xem trong mắt cái gì cũng không nói, bất động thanh sắc hướng Harry mà giả cười.

Nga, cái này làm Harry có chút chột dạ.

Có thể lừa được tiểu sư tử, lại không thể lừa được khôn khéo của con rắn nhỏ.

Nhưng là, còn tốt, Draco không có nói toạc ra.

Rất nhanh, lời giải thích của Harry được truyền ra.

Bát quái được giải thích, cũng liền không hề là bát quái.

Không ai nhắc lại chuyện xảy ra trên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Cứ như vậy một ngày một ngày đi qua, Hogwarts nghênh đón ngày lễ quan trọng —— lễ Giáng Sinh.

Hermione cùng cha mẹ đi nước Pháp du lịch, Ron cùng vợ chồng Weasley đi Ru-ma-ni thăm con trai, Draco đương nhiên là trở về trang viên Malfoy mà dự dạ hội Giáng sinh.

Mà Neville cũng đi bệnh viện St.

Mungo mà thăm cha mẹ của mình.

Đúng vậy, Neville đem chuyện của cha mẹ nói cho mọi người.

Neville cảm thấy rất tự hào, bởi vì cha mẹ hắn là anh hùng.

Cho nên, một mình Harry ở lại Hogwarts.


Nga, xin lỗi.

Nói một mình có chút không thỏa đáng.

Bởi vì Snape cũng ở trong hầm, cùng Harry ở bên nhau.

Snape nhìn Harry hưng phấn mà mở những món quà ra.

Phu nhân Weasley tặng một cái áo len bằng lông màu tím phía trên có thêu một chữ H lớn, Ron tặng một bộ cờ phù thủy bằng gỗ, Hermione tặng cuốn sách《 Hogwarts, một lịch sử 》, Neville một hộp lớn các vị kẹo, còn có Draco tặng một cái cài áo bằng đá tinh xảo.

Harry thấy ở dưới, một gói quà không có ký tên.

Nhún nhún vai, không chút nào chờ mong mở ra.

Quả nhiên, là áo khoác tàng hình.

"Potter." Snape ở một bên trầm mặc rất lâu rốt cuộc cũng nói chuyện.

"Ân?" Harry xoay đầu nhìn hắn.

"Ngươi muốn dùng cái áo tàng hình đáng chết kia làm cái gì?"
Harry giảo hoạt mà nhìn Snape cười cười, "Giáo sư, thầy hẳn là nên hỏi, hiệu trưởng Dumbledore muốn cho em dùng áo khoác tàng hình làm cái gì."
Snape nhướng mày, nhưng lại không nói gì nữa.

Harry cầm lấy một hộp quà màu xanh đậm, "Giáo sư, Giáng Sinh vui vẻ, hộp quà này tặng thầy."
Snape có chút ngoài ý muốn nhướng mày, mở hộp quà ra.

Là một đống lớn nhưng dược liệu tương đối quý hiếm.

Harry biết, lấy tính cách của Snape làm cho người khác không thích hắn, cũng không có nhiều người tặng hắn quà Giáng sinh.

Cũng chỉ có Dumbledore cùng Lucius đi.

Lấy tính cách của Dumbledore mà nói, phần lớn quà tặng chắc chỉ có những loại kẹo ngọt đến rụng răng.


Mà gia tộc Malfoy từ trước đến nay thích đồ vật hoa lệ, cho nên quà tặng cho Snape hẳn là những món đồ trang sức hoa lệ.

Cho nên nói, chỉ có một mình Harry, gãi đúng chỗ ngứa, đưa ra thứ mà Snape thích nhất những dược liệu Độc Dược.

Harry thậm chí đã nghĩ kỹ rồi sang năm lễ Giáng Sinh sẽ đưa món quà nào.

Một con xà quái ngàn năm là lựa chọn không tồi, không phải sao?
"Potter." Harry thấy đôi môi mỏng gợi cảm kia hơi hơi mở ra, "Ta thật là không biết, hàm bạc nhà Potter có nhiều galleons đến mức có thể tiêu xài như vậy."
"Nga, giáo sư.

Tuy rằng nhà Potter không phải rất giàu có, nhưng là cho em mua chút quà tặng giáo sư Độc Dược của em chắc hẳn vẫn đủ."
Snape nhíu nhíu mày, chủ động bỏ qua cụm từ "Giáo sư Độc Dược của em" này.

"Potter, ngươi hẳn là biết.

Ta không có chuẩn bị cho ngươi quà tặng Giáng Sinh."
Harry nhún nhún vai, không có bộ dạng thất vọng gì.

Hắn trước nay cũng chưa nghĩ tới Snape có thể đưa cho hắn quà Giáng Sinh.

Snape trầm mặc nửa ngày, thở dài, "Potter, ngươi hôm nay muốn làm cái gì."
Harry kinh hỉ mà nhìn Snape, "Giáo sư, thầy là muốn cùng em cùng nhau qua lễ Giáng Sinh sao?"
"Đừng nghĩ nhiều, Potter.

Slytherin chỉ là không thích thiếu nợ người khác."
Harry ngoài miệng nói, "Em biết, em biết." Trong lòng lại nghĩ, Slytherin không được tự nhiên.

"Giáo sư, làm chuyện gì cũng đều được hết sao?"
Snape hướng Merlin thề, hắn nghe ra trong giọng nói Harry có ái muội, "Potter! Một vừa hai phải."
Harry hài hước cười, "Nga, giáo sư.

Thầy suy nghĩ cái gì vậy.

Em chỉ là muốn cho thầy cùng em đi công viên trò chơi."
"Công viên trò chơi?"
"Nga, đúng vậy.

Chính là nơi giải trí của Muggle."
"Ta đương nhiên biết, đó là cái gì Potter." Snape khi còn nhỏ cũng là ở thế giới Muggle sinh hoạt.


"Nga, giáo sư.

Em thiếu chút nữa đã quên." Harry thực sự quên Snape đã từng ở thế giới Muggle sinh hoạt qua, bởi vì Snape quá chán ghét Muggle.

"Potter, cho ta một lý do vì sao ngươi muốn đi công viên trò chơi." Snape nghĩ đến cảnh tượng mình ở thế giới Muggle, liền cảm thấy bực bội.

"Giáo sư.

Thầy hẳn là biết.

Em không được hoan nghênh khi ở nhà dì dượng, em từ trước tới nay chưa từng đi công viên trò chơi, chưa từng"
Công viên trò chơi, là nơi mà từ nhỏ Harry đã muốn đến nhất.

Tuy rằng hiện tại linh hồn hắn đã là người trưởng thành, nhưng là, hắn đối công viên trò chơi thật sư có một loại chấp niệm rất sâu.

Trước nay chưa từng được đi, liền sẽ trở thành một loại chấp niệm.

Đối với công viên trò chơi là như thế, đối với tình yêu cũng là như thế.

Harry lại dùng ánh mắt tội nghiệp, nhìn Snape.

"Được, đi thôi."
"Nga, giáo sư, em cho rằng.

Nếu thầy không muốn bị nhiều Muggle chú ý đến, chúng ta vẫn là nên mặc quần áo Muggle, như vậy sẽ tốt hơn."
Snape không thể không đồng ý mà gật đầu.

Harry dùng đũa phép chỉ vào chính mình làm một bùa chú biến hình cho quần áo phù thủy, nháy mắt biến thành quần áo Muggle.

Harry đánh giá xong trang phục chính mình, ngẩng đầu phát hiện Snape cũng đã làm xong biến hình cho quần áo của mình.

Một áo sơ mi màu đen cùng với một cái áo khoác màu đen, giúp hắn lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Bó sát người là chiếc quần jean màu tối, phác hoạ ra cặp mông săn chắc.

Đáng chết, Harry trước nay không phát hiện, dáng người Snape đẹp như vậy.

Dáng người đẹp của Snape suốt ngày bị giấu dưới lớp áo chùng đen, Harry ngẫm lại liền cảm thấy đáng tiếc.

Snape làm lơ ánh mắt cực nóng kia, cùng Harry đi tới công viên trò chơi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.