Tả An Tuấn nằm trên giường lớn ở phòng ngủ của mình trằn trọc nửa ngày cũng không có ngủ, cậu từ từ nhắm hai mắt, nỗ lực đi vào giấc ngủ, nhưng giãy dụa môt lát vẫn là hiểu quả không tốt, chỉ có thể thương tâm ngồi dậy. Cậu nhìn bốn phía an tĩnh một chút, một gương mặt nhỏ tràn đầy hoang mang, còn có chút buồn bực gãi đầu.
Cậu có thể cảm giác được cơ thể có chút kỳ quái, giống như thiếu đi một thứ gì đó, cả người cũng không được tự nhiên, nhưng cậu không rõ đây là vì sao, chỉ có thể buồn rầu ngồi một lát, lần thứ hai ngã xuống tiếp tục lăn lộn.
Doãn Mạch lẳng lặng nằm ở trên giường chờ, anh một mực chú ý kiểm tra thời gian, nhưng mắt thấy đã qua nửa đêm người vẫn là không có xuất hiện, anh bắt đầu đoán xác suất người nọ ngủ hoặc xác suất ngủ không được lăn lộn bao nhiêu. Anh lại đợi chờ, vừa muốn đứng dậy đi kiểm tra thì nghe được hành lang truyền tới âm thanh rất nhỏ, tiếp đó âm thanh dần dần đi xa, anh kinh ngạc một chút, ra khỏi phòng.
Chỉ thấy hành lang có một mạt bóng dáng quen thuộc biến mất ở cửa thang lầu, anh ngẩn ra, nghĩ thầm người này chẳng lẽ nửa đêm canh ba chuẩn bị đi tìm Mạnh Tuyên sao? Anh nghĩ hoàn toàn có thể, bởi vì người này dường như rất ỷ lại Mạnh Tuyên, điểm ấy làm cho anh rất khó chịu. Chẳng qua thì hiện giờ sự việc cho thấy Mạnh Tuyên đối với người này không có loại ý nghĩ kia, tối đa cũng là thái độ đối với người này có chút không rõ ràng. Anh thường xuyên có thể ở đáy mắt Mạnh Tuyên thấy một loại tình cảm anh không biết, anh không rõ nguyên nhân, cũng không hiểu hàm nghĩa trong đó, hay là chờ vài ngày sau thủ hạ thu gom tự liệu truyền tới anh cũng hiểu.
Anh vừa nghĩ, vừa đi xuống lầu. Thế nhưng ngoài ý muốn, người nọ cũng không có đi ra ngoài, mà là vào phòng bếp, hình như đang tìm gì đó, lúc này cũng phát hiện hơi thở của anh, liền nhìn sang, không hề tức giận vung móng vuốt, “Hi, Mạch.”
Doãn Mạch có thể đoán được mục đích của cậu, hiểu rõ hỏi, “Đang tìm sữa tươi?”
Tả An Tuấn gật đầu, tiếp tục lục tung.
“Không cần tìm nữa, đã không còn, vừa nãy là ly cuối cùng.” Doãn Mạch đi tới nói.
“A?” Tả An Tuấn ngồi xổm trước tủ lạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nhất thời đau buồn không gì sánh được, “Một ly kia bây giờ đi đâu rồi?”
“Tôi giải quyết rồi.” Doãn Mạch trầm ổn đáp, ly sữa tươi kia có thuốc, nếu anh nói giải quyết đương nhiên là đổ sạch rồi. Tả An Tuấn cho là anh uống, tiếp tục đau buồn hỏi, “Tôi đây làm sao bây giờ?”
“Cậu làm sao vậy?” Doãn Mạch cúi đầu nhìn cậu, thử dò xét hỏi, “Ngủ không được?”
“Đúng vậy,” Tả An Tuấn buồn bực ngồi chồm hổm dưới đấy, “Anh nói tôi làm sao bây giờ?”
“Đi thôi,” Doãn Mạch hướng cậu vươn tay, “Tôi có biện pháp.”
Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, hiển nhiên có chút hoài nghi, “Biện pháp gì?” Doãn Mạch không đáp, chỉ là cúi đầu nhìn tay mình đưa ra, Tả An Tuấn chần chờ một chút, nửa tin nửa ngờ đem cánh tay nâng lên, nắm lấy anh.
Trên tay giao nhau nhất thời truyền đến xúc cảm ấm mềm, ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch mở một chút, lôi kéo cậu lên lầu, xoay người vào gian phòng của mình, để cho cậu nằm tốt trên giường, mình cũng nằm lên.
Tả An Tuấn một đường đều nghe lời, lúc này nhìn xung quanh một chút, kinh ngạc hỏi, “Sau đó thì sao?”
Doãn Mạch đưa tay đem cậu dụi vào trong lòng, nhận thấy được cậu cứng ngắc, ai ủi vỗ vỗ vai của cậu, giọng nói cũng chậm lại không ít, “Thả lỏng, ngủ.”
Tả An Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, bọn họ lúc này kề rất gần, ngay cả hô hấp đều quấn vào cùng nhau, cậu mở to đôi mắt đẹp, nhìn anh một lát mới mở miệng, “Mạch, tôi phát hiện anh thật ra thì lớn lên vẫn rất đẹp trai a.”
Doãn Mạch vốn vì khoảng cách hai bên mập mờ khiến cho có chút tim đập nhanh, hiện giờ chợt vừa nghe lời này thiếu chút nữa trực tiếp hôn đi qua, nhưng lý trí của anh vẫn là thành công đưa anh kéo lại, đem người từ phía sau ôm lấy cậu, lập lại, “Ngủ.”
Tả An Tuấn bị anh ôm ngược lại cũng không phản cảm, mà là bĩu môi, “Tôi ngủ không được.”
Doãn Mạch đưa tay sờ sờ đầu của cậu, “Thử xem đi.”
Tả An Tuấn tiếp tục bĩu môi, nhưng vẫn là nghe lời nhắm mắt lại, chẳng khiến người khác ngoài ý muốn, ban đầu bực bội giống như không còn, cậu cảm giác trong lòng một mảnh bình thản, một chút căng thẳng trong tưởng tượng cũng không có, cậu theo bản năng hướng trong lòng anh rụt một chút, ý thức càng ngày càng không rõ, sau cùng lại thật sự ngủ thật say.
Doãn Mạch đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, khoé miệng của anh dường như nổi lên một chút ý cười, buộc chặt cánh tay, chỉ chốc lát sau cũng đi ngủ.
Tả An Tuấn luôn luôn dậy rất sớm, cậu xoa mắt, lười biếng xoay người vung móng vuốt như thường ngày vậy cùng Doãn Mạch chào hỏi, “Chào buổi sáng, Mạch, tôi lại mông du … Hở?!” Cậu nói đến phân nửa nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ, vội vàng ngồi dậy, “Mạch, tôi tối hôm qua không có mộng du đúng hay không?”
Doãn Mạch cũng đứng dậy theo, ánh sáng đáy mắt anh hoà dịu không ít, hiển nhiên tâm tình không tệ, đưa tay sờ sờ đầu của cậu, “Đúng, không có.”
“Ye!” Tả An Tuấn lập tức vui mừng nhảy lên, vẻ mặt rực rỡ, giống như cả người đều phủ lên tầng ánh sáng trông suốt, Doãn Mạch theo bản năng cho là cậu sẽ xông lại ôm anh một chút, anh thậm chí đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ai ngờ người này nhảy lên sau đó liền chạy vội đi ra ngoài, giọng nói dần dần đi xa, rõ ràng cho thấy xuống lầu.
“…” Vì thế anh cứ như vậy bị hoa hoa lệ lệ ném ở chỗ này, anh trầm mặc chỉ chốc lát, nghĩ thầm để vượt qua những thức ăn và chơi trước anh còn nhất định phải vượt qua một người, đó chính là Mạnh Tuyên, trọng lượng của người này ở dưới đáy lòng Tả An Tuấn cũng rất nặng, ít ra so với anh quan trọng hơn. Đây tuyệt đối không cho phép.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu lại làm ra quyết định như thế nào, cậu vui sướng một đường bước nhỏ chạy ra ngoài, trực tiếp đâm vào biệt thự Mạnh Tyên, Mạnh Tuyên vừa thay đồ thể thao chuẩn bị mở rộng cửa đi chạy bộ sáng sớm, mà đúng lúc này một bóng người đối với y đụng vào, y nhất thời né tránh không kịp đã bị đụng ngã trực tiếp trên mặt đất.
“Tả An Tuấn,” Mạnh Tuyên nhìn người nào đó ngã vào trên người của y nghiến răng nghiến lợi, “Cậu sáng sớm giở trò quỷ gì?”
“Tuyên!” Tả An Tuấn cả người đều ghé vào trên người y, lúc này chống lên cơ thể nhìn y, trên mặt mở ra một nụ cười thật lớn, nhìn qua vô cùng rực rỡ, giống như cả người cậu trong nháy mắt đó đều sáng.
Mạnh Tuyên tức giận hơi hoà hoãn, đưa tay đi bóp mặt của cậu, “Nói, cậu lại thế nào?”
Tả An Tuấn bị y bóp mặt, phát ra âm thanh có chút không rõ, nhưng ý tứ lại biểu đạt ra, “Bệnh mộng du của tôi tốt rồi.”
Mạnh Tuyên ngẩn ra, nhất thời buông tay ra, y nhớ từng nói bệnh qua khỏi xe tốt, như vậy xem ra … Bọn họ ngủ rồi? Tả An Tuấn nhân cơ hội bắt được cổ tay của y, cười hì hì nói tiếp, “Tôi tốt rồi, thật sự tốt rồi.” Cậu là trực tiếp chạy tới, chỉ mặc một bộ đồ ngủ, Mạnh Tuyên theo bản năng cựa tay cậu ra đi cởi áo ngủ, thấy lòng ngực trắng nõn hoàn hảo không tổn hao gì liền lười biếng buông lỏng tay, nhỏ giọng thầm thì, “Cái gì a, tôi còn tưởng rằng sẽ bị ăn tươi …”
“Ơ?” Giọng nói của y tương đối nhỏ còn nói không rõ, Tả An Tuấn nhất thời không nghe rõ, chỉ có thể xề gần chút, nghi ngờ hỏi, “Tuyên, anh nói gì?”
“Cậu quan tâm tôi nói cái gì …” Mạnh Tuyên nói thầm, tiếp đó cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa cửa chính đứng một người, tóc ngắn màu nâu, ngũ quan sâu sắc, một đôi con ngươi màu lam đậm không chứa chút tâm tình nào, chính là Doãn Mạch. Y theo bản năng muốn chào hỏi, nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ gì đó, lập tức cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ tư thế của y và Tả An Tuấn có bao nhiêu đen tối, vội vàng đem cậu đẩy ra bò dậy, nói giỡn, Doãn Mạch người này có bao nhiêu âm hiểm y cũng không phải không biết, nhưng y không muốn trở thành Trương Lăng Trúc thứ hai.
Tả An Tuấn bị y coi như rác rưởi ném qua một bên vậy, tội nghiệp nhìn y, “Tuyên, tôi tốt rồi a.”
“Tốt là được rồi đi, ngày hôm nay tôi làm đồ ăn ngon cho cậu.” Mạnh Tuyên ứng phó một câu, vội vàng chạy ra ngoài, tự mình đi chạy bộ sáng sớm.
Tả An Tuấn lúc này mới hài lòng, sung sướng từ dưới đất bò dậy chạy về rửa mặt. Doãn Mạch nhìn hình dáng của bọn họ, không khỏi lấy điện thoại di động ra gởi cho thủ hạ một tin nhắn ngắn qua để cho bọn họ gia tăng tốc độ thu thập tư liệu.
Bữa cơm này ăn coi như là hữu kinh vô hiểm* [không có nguy hiểm], sau khi ăn xong Mạnh Tuyên đơn giản thu dọn một chút liền đi thay quần áo, Tả An Tuấn vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, thấy y xuống lầu lúc này mới hỏi, “Tuyên, anh muốn đi đâu?”
Mạnh Tuyên xoay cái chìa khoá, “Quý Tử Hàn mấy ngày hôm trước xuất viện, tôi hôm nay hẹn hắn.”
“Oh,” Tả An Tuấn vô vị nhìn y lái xe đi ra ngoài, chậm rãi đưa mắt nhìn sang Doãn Mạch xem báo, lấy lòng đi từ từ sang, “Mạch, chúng ta cũng đi ra ngoài chơi không?”
Doãn Mạch buông báo mặt không đổi sắc nhìn cậu, Tả An Tuấn càng thêm nỗ lực cười, ý tứ lấy lòng mười phần, lúc này anh mới miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, cậu muốn đi đâu?”
“Tuỳ đâu cũng được.”
“Vậy đi thôi.”
Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng chạy đi cầm bộ đồ cậu thường dùng. Doãn Mạch nhìn hình dáng của cậu biến mất, không khỏi trầm tư, anh sau này chuẩn bị ở lâu dài rồi, hẳn là mua một chiếc xe, đem công việc luật sư sở sự vụ chuẩn bị sang đây cũng không tệ, dù sao hiện giờ phải suy nghĩ lâu dài, ừm, quyết định như vậy.
Mạnh Tuyên đi ô tô đến một quán bar ở trung tâm thành phố, con đường này bên cạnh có một sông nhỏ, từ cửa sổ sát đất nhìn sang có thể thấy mặt nước nông trong cùng cành liễu rũ xuống bờ sông, y ở trên ghế sa lon rộng lớn ngồi xuống, nhìn người đối diện, Quý Tử Hàn rõ ràng gầy không ít, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, y lễ phép hỏi, “Thân thể thế nào?”
“Tốt hơn nhiều.” Quý Tử Hàn cười trả lời, gã lần trước chạy ra hẻm nhỏ sau đó mờ mịt ở xung quanh vòng vo chuyển cảm giác đã khá nhiều liền lại đi trở về, muốn chụp được ảnh để dành làm chứng cứ, nhưng chờ gã đến hẻm nhỏ lại phát hiện nơi đó gì cũng mất, sạch sẽ giống như cái gì cũng không có trải qua. Gã lại bị một trận khiếp sợ, trở về thì bệnh nặng một hồi, hiện giờ mới ra ngoài. Chẳng qua đi qua chuyện này gã hiểu được mua sát thủ giết người có chút không thực tế, nhưng Mạnh Tuyên là gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không.
Gã đưa tay đem ly rượu trước mặt đẩy tới, “Tuyên, có người nói rượu cốc tai này là bảng hiệu của quán rượu này, rất được chào đón, nếm thử xem.”
Mạnh Tuyên liền đưa mắt nhìn sang ly rượu màu xanh nhạt trên bàn, không thèm để ý cầm lấy uống một ngụm, nhất thời nhướng mi, “Mùi vị không tệ, tên gọi là gì, Lam sắc yêu cơ*?” [Màu xanh say đắm lòng người]
Quý Tử Hàn nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào y, “Gọi là Tuyệt ái*.” [Cắt đứt tình yêu]
Tay cầm ly của Mạnh Tuyên dừng lại, không nhìn tới ánh mắt gã ném qua, mà là kinh ngạc mở miệng, “Tuyệt ái? Tôi cho rằng phải là màu đỏ hoặc màu đen, tại sao là màu xanh nhạt?” Y nói xong cũng phát hiện một mùi vị chua cay từ họng đang lan tràn ra, lửa nóng gần như đang đốt người từng chút, không đốt tận cùng thì sẽ không cam lòng, y nhất thời hiểu rõ nở nụ cười, “Thì ra là thế.”
Tình yêu, không yêu một cách triệt để lại có thể nào cam lòng.
Quý Tử Hàn vẫn như cũ đang nhìn y, “Tuyên, anh lần này tìm tôi lại là vì Tả An Tuấn?”
“Đúng,” Mạnh Tuyên để ly rượu xuống, hai tay đan vào nhau dựa về phía sau, “Vết thương trên người Tiểu Tuấn tôi thấy được, tôi nói rồi chuyện của chúng ta cùng cậy ấy không liên quan, cậu thật sự nếu không thu tay lại tôi chỉ có thể áp dụng một chút biện pháp khác thôi.”
Quý Tử Hàn ngẩn ra, dường như đối với người này không biết tình hình thực tế mà có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng gã lập tức che đậy xuống rất tốt, nhưng dáng tươi cười nơi khoé miệng cũng rất cay đắng, “Oh? Trước hết tìm người giết tôi?” Gã nói xong cũng không chờ y đáp lời, mà là tự bản thân mình nói hết, “Cũng đúng, tôi thiếu chút nữa đã quên anh coi như là thế gia xuất thân hắc đạo, tuy rằng … A, nhưng người quen biết cũng là rất nhiều đúng không?” Gã ngẩng đầu nhìn y, người này vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì, ánh sáng đáy mắt lại sâu chút, gã nhất thời lắc đầu, “Quên đi, không đề cập tới việc này, thật ra ngày hôm nay anh không hẹn tôi, tôi cũng sẽ tìm một thời gian hẹn anh, tôi đã quyết định đối Tả An Tuấn buông tay, thế nhưng anh,” gã cười giơ cái ly trong tay đối với y quơ quơ, “Hiểu?”
Mạnh Tuyên đối với gã buông tha có chút ngẩn ra, nhưng nghe lời nói phía sau tinh thần trở về, y nhìn chất lỏng màu xanh nhạt, lắc đầu mà cười, “Cậu biết rõ không thể nào.”
“Không sao,” Quý Tử Hàn nở nụ cười, “Tôi sẽ một mực cùng ở bên cạnh anh, anh muốn làm bạn bè tôi giống như anh làm bạn bè, mãi cho đến tôi anh trở nên già đi.”
Cái từ trở nên già đi này rất xa lạ, Mạnh Tuyên có chút chấn động, nhưng lập tức đã bị y ép xuống, há miệng, theo bản năng muốn phản bác, nhưng Quý Tử Hàn lại đã mở miệng, “Thế nhưng Tuyên, anh có nghĩ tới một loại khả năng không, anh đối người kia quá cố chấp, nếu như không có phát sinh qua sự kiện kia, các người hiện giờ … Còn có thể cùng một chỗ sao?” Mạnh Tuyên lại chấn động, chỉ nghe gã nói tiếp, “Tình yêu của các người lưu lại khoảng thời gian ban đầu tốt đẹp nhất, thời gian này là khó quên nhất, mà nếu kết quả hắn bây giờ còn sống, các người lúc trước không có xa nhau, sau khi trải qua khoảng thời gian thử thách, anh còn có thể bảo đảm tình yêu các người … Không phai màu sao?”
Lời của gã hỏi xong, Mạnh Tuyên vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, trầm mặc thật lâu, đang lúc Quý Tử Hàn cho là y cứ như vậy không chuẩn bị mở miệng thì nghe được giọng nói của y, cúi đầu vang lên, “Đúng thật có khả năng, nhưng cho dù như vậy vị trí của anh ấy cũng vẫn như cũ không thay đổi.” Quý Tử Hàn chấn động, Mạnh Tuyên giương mắt nhìn gã, đưa tay đặt ở trên ngực vị trí mềm mại nhất, đối với gã nhợt nhạt cười cười, ánh mắt kia — gần như ôn nhu.
Chỉ nghe y nhẹ nhàng bỏ thêm một câu, “Đây cùng anh ấy còn có yêu tôi hay không là không liên quan, chỉ cần anh ấy còn ở nơi này là đủ rồi.”