*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Trạch Lạc nhắm mắt đáp lại Cung Linh, nhớ tới nụ hôn đầu tiên cùng Cung Linh.
Đó là lần đầu tiên hai người cùng đi xem phim, là cuối tuần thứ nhất hai người nhận thức.
Khi đó vẫn là mùa hè, Tô Trạch Lạc mặc một thân quần áo màu trắng hưu nhàn(đồ rộng, thoải mái, dễ vận động~), hơn nữa bộ dáng lớn lên hảo, thật như là tiểu vương tử nhà ai.
Thời điểm hai người cùng nhau xem phim Cung Linh còn thực quy củ, rốt cuộc ngồi ở vị trí trung gian, xung quanh tất cả đều là người, cũng không thể làm cái gì. Xem xong, Cung Linh đưa Tô Trạch Lạc trở lại trường học, khi đó Tô Trạch Lạc còn trọ ở trường, trên đường về trường học gặp đèn đỏ, đây là chuyện thực bình thường, chẳng qua đèn đỏ lần đó thời gian tựa hồ phá lệ dài, vì thế, Cung Linh đối Tô Trạch Lạc nói, "Thời gian này có thể hôn."
Tô Trạch Lạc đương nhiên còn tưởng rằng Cung Linh nói đùa, vì thế gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Sau đó, Cung Linh liền mang bá đạo duỗi tay cố định gáy Tô Trạch Lạc, hôn xuống.
Nghiêm túc mà nói, đó là nụ hôn đầu của Tô Trạch Lạc.
Tô Trạch Lạc lúc ấy có chút ngốc, lúc Cung Linh hôn xuống, đầu tiên không phải sợ hãi kinh ngạc đẩy ra, mà là nghĩ vì cái gì vừa mới ở rạp chiếu phim không có ăn kẹo cao su?
Khi đầu lưỡi Cung Linh vói vào, Tô Trạch Lạc phối hợp mở miệng, trong lòng còn nghĩ, vừa rồi mình ăn không ít bắp rang, hiện tại trong miệng hẳn là rất ngọt.
Cung Linh trước một giây đèn xanh sáng lên buông cậu ra, giống như là tính hảo thời gian.
Tô Trạch Lạc làm bộ bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, nhưng là bại lộ trước mắt Cung Linh một đoạn cổ vẫn là kìm chế không được đỏ lên.
Cung Linh lúc ấy còn không phúc hậu nói cậu ngây thơ giống tiểu cô nương chưa trải việc đời.
"Ngô......"
Hồi ức đột nhiên dừng lại, Cung Linh tựa hồ ý thức được Tô Trạch Lạc thất thần, không khách khí đem đầu lưỡi Tô Trạch Lạc kéo vào trong miệng hắn cắn một ngụm thật mạnh.
Tô Trạch Lạc mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Cung Linh, chỉ là ánh mắt thủy nhuận không hề có lực uy hiếp, Cung Linh nhìn trong mắt ngược lại có một phen phong tình khác.
"Qua bên kia đi một chút."
Nghe được cách đó không xa truyền đến âm thanh người xa lạ, Cung Linh mới lưu luyến không rời buông ra Tô Trạch Lạc.
Hai người lại ở rừng phong đi dạo một lát liền trở về.
"Tôi còn tưởng nơi này đều là món ăn thôn quê đâu."
Tô Trạch Lạc đi theo Cung Linh vào nhà ăn, khi nhìn đến hamburger cùng bắp rang, cảm thán nói.
"Nghĩ cái gì đâu." Cung Linh buồn cười.
"Không phải nông gia tiểu viện sao, làm kỳ quái như vậy."
Tô Trạch Lạc lẩm bẩm. Thật cũng không phải cảm thấy an bài không tốt, chính là cảm thấy có chút chẳng ra cái gì. Kỳ quái chính là, khách nhân còn rất nhiều.
"Nếu thật sự dựa theo em nghĩ tới bố trí, sẽ có rất nhiều người không quen." Cung Linh giải thích.
Tô Trạch Lạc ngẫm lại cũng đúng, liền lấy phòng vệ sinh tới nói, nếu thật sự dùng cái loại nguyên thủy, phỏng chừng sẽ không ai đến.
Cung Linh chọn mấy món ăn cũng cho Tô Trạch Lạc.
Tô Trạch Lạc nhìn giá cả trên thực đơn, thật sự không nghĩ —— hảo đắt!!!
"Một đĩa khoai tây cà rốt sợi đi."
Tô Trạch Lạc nhìn nửa ngày quyết định nói. Chờ người phục vụ đi rồi, nhịn không được cọ đến bên người Cung Linh, nhỏ giọng oán giận, "Ở đây hảo đắt a."
Đĩa khoai tây cà rốt sợi chừng i một trăm miếng. Mấy món chiêu bài Cung Linh vừa chọn càng đừng nói nữa.
"Ha ha." Cung Linh cười cười, không có trả lời.
Tô Trạch Lạc lại nghĩ tới giữa trưa ăn bữa tiệc lớn hải sản kia, giống như cũng rất đắt, đầu tức khắc gục xuống, Cung Linh nuôi chính mình rất không dễ dàng. Về sau vẫn là ăn ít đi...... Miên man suy nghĩ, thức ăn đã lên.
- ---
Khoai tây cà rốt sợi: