Bao Dưỡng Em Đi

Chương 18: Chợ đêm tiếp theo




Editor: Tiểu Hách

“Tổng giám đốc, làm thế nào chúng ta đi ra xa như vậy?” Lâm Hoa nhìn không thấy người nào đi dạo phố, đã rời khỏi khu vực chợ đêm.

“Tôi là theo chân cậu đi” Lam Tiếu Chính đơn giản trả lời, làm cho Lâm Hoa nói không ra lời.

“... Anh biết tôi không biết đường xá mà!” Nhỏ giọng lầm bầm, Lâm Hoa nhìn xung quanh một chút, quả thật chỗ nào cũng không nhận ra.

“Vậy anh đậu xe ở đâu?” Chớ đừng tìm không được xe nha.

“Chẳng lẽ tôi cũng không biết đường à?”

“...”

“Dạo phố xong rồi, muốn đi về?” Lam Tiếu Chính lại hỏi một câu.

“Ừm” Lâm Hoa gật đầu “Tổng giám đốc vẫn còn muốn ăn gì à?”

“Vậy thì đi về!” Lam Tiếu Chính xoay người thay đổi hướng đi, Lâm Hoa đuổi sát theo bước chân của Lam Tiếu Chính.

Buổi tối có gió lạnh thổi qua, đem phố xá náo nhiệt cả ngày, thổi qua có chút cảm giác lạnh lẽo. Lâm Hoa theo thói quen rụt cổ một cái, bởi vì nghĩ thời tiết ở đây không lạnh, cậu chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay.

“Lạnh không?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa rụt cổ, tối hôm nay có hơi lạnh, cậu lại chỉ mặc một cái áo ngắn tay.

Lâm Hoa gật đầu, đúng là có hơi lạnh.

“Sao không mặc nhiều một chút?” Lam Tiếu Chính mặc chính là cái loại tây trang đơn giản, ở trong mắt cậu, hắn mỗi ngày đều ăn mặc chỉnh tề như vậy, tây trang giày da. Nhìn một cái, cũng biết hắn là loại người nào.

Chờ đến khi Lâm Hoa khoác lên người áo khoác của Lam Tiếu Chính, cậu cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang tỏa ra hơi nước ấm áp. Là giống như bộ phim ngôn tình sến sẩm, nam chính vào buổi tối khoác áo khoác lên người nữ chính, sau đó tình cảm của hai người liền nhanh chóng lên cao trào.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoa lại lặng lẽ lấy tay tát mình một cái, mình là nữ à?

“Tổng giám đốc, anh không lạnh sao?” Lâm Hoa sờ sờ áo khoác Lam Tiếu Chính, cười ngoác miệng đến tận mang tai, cả hàm răng đều lộ ra ngoài.

“Áo sơ mi bên trong của tôi cũng là tay dài” Lam Tiếu Chính nhìn thoáng qua Lâm Hoa đang cười toe toét, tay nắm thật chặt áo khoác của mình, nếu như mình nói lạnh, cậu ta sẽ trả lại cho mình?

“Vậy anh cũng không nóng à?” Lâm Hoa cảm thấy vào thời tiết này, mặc áo sơ mi tay dài, còn có ống tay áo khoác, nóng vậy mà cũng chịu nổi ư? Thiệt là bội phục đó, đây là doanh nhân thành đạt, chịu nóng cũng đỉnh thật!

Đối với câu hỏi này của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính lựa chọn không đếm xỉa đến, trừng mắt cậu một cái, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Hoa chợt cảm thấy mình hình như đã phá hỏng cảnh sắc (làm mất vui), chẳng lẽ mình nói chuyện một chút lãng mạn cũng không có sao? Khó khăn lắm hiện tại mới đơn độc một mình đi dạo với Lam Tiếu Chính.

Đường trở về không còn là con đường chợ đêm náo nhiệt kia nữa, Lam Tiếu Chính chọn một con đường khác khá vắng vẻ.

“Tổng giám đốc, đây là đường trở về ư?” Lâm Hoa cảm thấy con đường này khác với lúc đến.

“Đổi đường khác, cái đường kia đông lắm!”

“À” Trong đầu Lâm Hoa lúc này mọc lên vô số ý niệm.

Đường đêm khuya, tối như bưng, hãy bỏ qua ánh đèn đường. Cô nam quả nam, đêm khuya đi bộ trên đường phố vắng vẻ, ven đường không một bóng người. Nếu như lúc này phát sinh chuyện gì cũng không có ai biết, bản thân muốn làm gì thì làm cái đó.

Cướp sắc hắn? Lâm Hoa nghĩ đến Lam Tiếu Chính ở dưới uy quyền của mình, hết lời van xin, kêu cứu người qua đường. Thôi thôi, nghĩ không nổi nữa, mắc cười quá.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hoa còn thỉnh thoảng bật cười.

Nghe được tiếng cười của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính dừng bước lại quay đầu nhìn cậu.

“Cậu không sao chứ?”

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Lam Tiếu Chính, trong đầu Lâm Hoa chỉ biết nghĩ đông nghĩ tây, nhất là khi Lam Tiếu Chính xin tha thứ, Lâm Hoa nói: “Cưng tên là gì, gọi rát cổ họng cũng không có người tới cứu cưng đâu, cưng cứ ngoan ngoãn hầu hạ bổn đại gia đi!”

Cho nên Lâm Hoa cười càng vui vẻ hơn, ngay cả thắt lưng cũng không thể đứng thẳng nổi.

“Cậu đang mơ mộng gì đó?” Lam Tiếu Chính đở Lâm Hoa dậy, dường như cậu cười đến vật vã, nhưng cũng mau chóng đi qua.

Lâm Hoa dùng sức chớp chớp mắt “Hổng có gì!”

Chỉnh trang xong suy nghĩ của mình, Lâm Hoa khôi phục như thường, nhưng vấn đề mới lại tới rồi.

Mình tối nay rủ Lam Tiếu Chính đi ra ngoài dạo là tại vì sao?

Đối với chuyện này, không phải là mình nên làm một chút chuyện gì đó?

“Tổng giám đốc...” Lâm Hoa có chút lắp bắp gọi Lam Tiếu Chính.

“Sao vậy?” Lam Tiếu Chính thả chậm lại bước chân, chờ Lâm Hoa phía sau nói chuyện.

“Chuyện là... Anh chưa có nghĩ tới chuyện kết hôn à?”

“Sao lại hỏi vấn đề này?” Lam Tiếu Chính nhíu lông mày một cái, lãnh đạm liếc mắt nhìn Lâm Hoa.

“Tôi muốn biết tổng giám đốc tính khi nào kết hôn?”

“Vậy sao cậu không hỏi trước tiên là tôi có bạn gái không?” Lam Tiếu Chính khẽ cười một tiếng, từ từ hỏi ra cái điều kiện cần có trước.

“Gì?” Lâm Hoa lúc này ngược lại giật mình, lẽ nào Lam Tiếu Chính thật sự có bạn gái? Thế nhưng tại sao không nghe hắn nói qua? Hắn có bạn gái, hắn sẽ nghĩ đến chuyện muốn kết hôn.

“Thì ra anh có bạn gái hở?” Lâm Hoa nhỏ giọng nói, giọng nói cũng vô thức có chút thay đổi.

“Ai nói cho cậu biết?”

“Ủa?” Lâm Hoa ngước nhìn Lam Tiếu Chính một cái “Tổng giám đốc không phải mới vừa nói à?”

“Sao cậu không hỏi tôi?”

Lâm Hoa có chút bối rối, Lam Tiếu Chính rốt cuộc là có ý gì?

“Vậy anh rốt cuộc có bạn gái hay không?” Lâm Hoa nắm chặt áo khoác Lam Tiếu Chính.

“Không có.”

“Anh?” Lâm Hoa lớn tiếng nói, muốn nói điều gì đó, lại cảm thấy không lời nào để nói.

Buồn bực một hồi lâu, Lâm Hoa lại nói tiếp “Vậy sao anh không tìm một người?”

“Không thích.”

“... Như thế nào mới thích?” Nghe được Lam Tiếu Chính trả lời, Lâm Hoa vội vàng hỏi.

“Sao vậy? Lẽ nào cậu còn muốn làm mai cho tôi à?” Lam Tiếu Chính cảm thấy có chút buồn cười rồi “Hay là muốn tôi giới thiệu cho cậu một phú bà?”

“Anh! Anh không phải nói đã quên chuyện này ư?” Sao hắn ta còn nhớ rõ như vậy, vì cái gì mỗi lần (nói chuyện) cũng phải nhai đi nhai lại chuyện này?

“Đành chịu thôi, trí nhớ có chút sâu sắc” Lam Tiếu Chính liền mỉm cười khúc khích.

“...” Lâm Hoa trước tiên chờ cái vấn đề dư âm này đi qua.

“Tổng giám đốc không tìm bạn gái, là muốn đi tìm... bạn trai à?” Lúc Lâm Hoa nói ra mấy chữ phía sau, lại gần như không có âm thanh.

Phố xá giữa đêm khuya thanh tịnh, thanh âm nhỏ xíu đều có thể bị phóng đại vô số lần.

“Vậy là cậu muốn giới thiệu bạn trai cho tôi?” Mấy chữ này Lam Tiếu Chính nghe rất rõ ràng, hắn đối với trình độ lớn mật của Lâm Hoa phỏng đoán lại lên một bậc thang rồi.

“......” Lâm Hoa có chút lo lắng không thôi.

“Hửm?”

“... Tổng giám đốc thích đàn ông à?”

“Cậu ám chỉ ai?”

Lâm Hoa cúi thấp đầu, nhìn dưới chân, cái bóng mình bị đèn đường soi sáng kéo ra rất dài “Hổng có ai!”

Bóng của hàng cây hai bên đường cũng dưới ánh đèn đường soi sáng ra có chút âm trầm, Lâm Hoa cảm giác mình như là bị bóng ma vây quanh. Tuy rằng đã thấy ánh sáng, cũng không dám đẩy bóng ma ra đi về phía trước, sợ đi ra một bước, sẽ mãi mãi ở lại trong bóng tối, ngay cả tia sáng kia cũng không nhìn thấy được nữa.

“Lên xe!” Lam Tiếu Chính dùng điều khiển từ xa mở khóa cửa xe, âm thanh của nó quấy nhiễu mạch suy nghĩ của Lâm Hoa.

Mở cửa bên ghế phó lái, Lâm Hoa cứ như vậy ngồi xuống.

Chờ hai người ngồi vào chỗ, Lam Tiếu Chính liếc mắt nhìn Lâm Hoa, vừa khởi động xe, vừa nói:

“Sao ngồi ở đằng trước thế?” Ở trong trí nhớ Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa chỉ cần mở cửa xe ngồi xuống, cậu đều là ngồi ở ghế sau, hôm nay sao an vị ngồi đằng trước.

“Ủa?” Lâm Hoa nhìn về phía Lam Tiếu Chính, vẫn còn đang trầm ngâm đau khổ trong tâm trí bé bỏng, không có phản ứng với tình cảnh hiện tại.

“Xin lỗi, tôi ra phía sau ngồi!” Đến lúc ý thức được mình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lâm Hoa chuẩn bị mở cửa xe nhảy xuống phía dưới.

“Cậu không muốn sống nữa à!” Lam Tiếu Chính thắng xe gấp, khiến cho tay của Lâm Hoa vừa hé mở cửa liền ngừng lại.

“Xin lỗi.” Lâm Hoa thả tay xuống, ngồi trầm mặc ở đó, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.

“Ngồi đàng hoàng, đóng cửa lại!” Chờ cho Lâm Hoa thành thật đóng cửa lại, Lam Tiếu Chính lại khởi động xe lần nữa.

“Cậu vừa rồi đang nghĩ chuyện gì?” Đến khi xe bình ổn chạy ở trên đường, Lam Tiếu Chính hỏi.

“Xin lỗi!” Lâm Hoa ngoại trừ nói lời xin lỗi ra, cái đầu cúi thấp thiệt thấp, cũng không biết nên nói cái gì.

“Sao không muốn ngồi phía trước?”

“Không biết”

“Không biết?”

Lâm Hoa không đáp lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Nói!” Giọng nói của Lam Tiếu Chính lớn giọng gấp mấy lần, cũng lộ ra ý tứ không cho cự tuyệt.

“Tôi...” Lâm Hoa ngước nhìn Lam Tiếu Chính, giọng nói có chút ủy khuất.

Lam Tiếu Chính vừa nhìn đường đi vừa quay đầu lại thoáng nhìn qua Lâm Hoa, đôi mắt của cậu có chút ẩm ướt, cả khuôn mặt đều tràn ngập ủy khuất. Trong mắt Lam Tiếu Chính nhìn thấy, là cậu sắp khóc đến nơi, sao mà giống như trẻ vị thành niên bị bắt nạt?

Thở dài một hơi, Lam Tiếu Chính từ tốn nói: “Sao cậu giống như một đứa bé, cũng đã ngoài hai mươi rồi”

Lâm Hoa lúc này là triệt để muốn khóc, bị Lam Tiếu Chính nói như thế, càng cho rằng mình là bị hắn dọa sợ, mới làm ra chuyện này, đã vậy còn nói ra những lời như thế đả kích mình.

“Tôi hai mươi sáu rồi” Lâm Hoa nghi ngờ cho rằng mình bị xem thường.

“Tôi biết!”

Nghe được Lam Tiếu Chính trả lời, còn mang theo tiếng cười khẽ, mình thực sự bị coi thường mà.

Lâm Hoa vẫn nghiêng đầu nhìn Lam Tiếu Chính, trong ánh mắt còn kèm theo mấy phần phẫn nộ.

Lam Tiếu Chính bị nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lâm Hoa. Cái bộ dạng này, thực sự rất giống với Đình Chính, hắn không nhịn được muốn lấy tay xoa đầu Lâm Hoa một chút.

Lam Tiếu Chính nhanh chóng thu tay về, ánh mắt của Lâm Hoa mở to cực kỳ, còn ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa gọi Lam Tiếu Chính, trong giọng nói đều là sự ngạc nhiên. Ở trong trí nhớ của Lâm Hoa, dường như Lam Tiếu Chính đã có một lần xoa đầu mình, nhưng lúc đó lựa chọn quên đi, lúc này lại nghĩ tới.

Tóm lại Lam Tiếu Chính làm thế nào mà quan tâm đến mình? Chuyện này Lâm Hoa bây giờ bức thiết muốn biết. Hắn đối với mình là đặc biệt, cậu không phải kẻ ngốc, cậu có thể cảm nhận được, có ông chủ nào đối với nhân viên của mình như thế? Nhưng mà, đây cũng là đại biểu cho cái gì? Lam Tiếu Chính xem mình như đứa con nít sao?

“Khụ” Lam Tiếu Chính giả vờ ho nhẹ một tiếng “Dẫn cậu đi đến một nơi!”

“Đi đâu?” Trong nháy mắt Lâm Hoa đã bị chuyển dời đi lực chú ý, đêm khuya, Lam Tiếu Chính muốn dẫn mình đi nơi nào?

“Đến rồi sẽ biết!” Lam Tiếu Chính nhanh nói ra.

Chỉ chốc lát, xe liền ngừng lại.

End chap 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.