Bạo Chúa

Chương 27: Isa (6)




- Xin anh đừng! Johny! Nghe em!

- Ai ai ai ai ai!

Johny mặt lạnh tanh, tay nắm mái tóc đỏ của Kat, lôi xềnh xệch con bé ra ngoài phòng khách. Isa thì chạy theo khóc tức tưởi cố gắng níu tay anh, miệng xin anh đừng làm đau Kat. Còn "kẻ thủ ác" Katarina thì hai tay ôm lấy đầu, miệng la oai oái vì bị giật tóc.

Johny ném Kat không thương tiếc ra giữa phòng khách. Trong mắt anh tràn ngập giá lạnh! Isa biết, lần này chơi lớn rồi! Cô vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân Johny.

- Xin ngài, chủ nhân, xin ngài bình tĩnh!

- Tránh ra, Isa! Hôm nay anh phải giết nó!

- Hừ! Vào đây! Ta ngứa mắt nhà ngươi cũng lâu lắm rồi!

- Tra tấn!

Tia sáng xanh chói lòa phát ra từ ngón tay Johny, chậm chạp bay trong không khí. Thời gian như ngừng trôi, nhưng đó chỉ là ảo giác của tất cả mọi người. Thực tế thì tia sáng đang lao với vận tốc khủng khiếp về phía Kat, và đánh lên... Isa! Cô rú lên một tiếng đau đớn, gục ngã xuống như một con thú hoang trúng đạn, người run bần bật. Kat vội vàng ôm lấy cô.

- Sao chị lại đỡ hộ em? Đồ ngốc! Em hoàn toàn có thể né được mà, hức!

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi lên trên má Isa.

- Cút ra!

Johny lao tới, ném văng Kat về phía sau, bế Isa lên. Isa hơi kinh ngạc, từ bao giờ mà anh khỏe đến như vậy? Nhưng không còn gì quan trọng nữa! Cô đã phản bội anh, và giờ cô không còn mặt mũi nào nhìn vào gương mặt ấy.

- Xin lỗi, chủ nhân! Em xin lỗi!

Johny biểu lộ phức tạp, có giận dữ, có đau buồn, nhưng rồi anh thở dài, bế cô vào phòng.

- Nghỉ đi! Dậy rồi chúng ta nói chuyện tiếp!

***

- Con mẹ nó, cái thế giới này điên hết cả rồi sao?

Johny trợn mắt quát lớn. Bốn người bọn họ đều đang tụ tập ở phòng khách. Sophia ngồi xa nhất, nép vào góc phòng, mắt nhìn đăm đăm xuống họa tiết của chiếc thảm, cố giảm sự tồn tại xuống càng thấp càng tốt. Cô và Kat thì đang quỳ trước ghế sô pha, giống như học sinh chịu phạt - Kat vốn không muốn, nhưng bị cô bắt ép! Con bé cúi gằm mặt xuống, thể hiện rõ sự không cam lòng. Còn Johny, ngồi khoanh tay trên ghế, mặt hằm hằm nhìn cả hai.

- Được rồi! Phù! Ta rất là bình tĩnh rồi đây! Phù! Phiền ai đó làm ơn giải thích chuyện này được không? Phù! Phù!

- Ta thích chị Isa! Bọn ta yêu nhau thật lòng!

Mạch máu trên thái dương Johny phập phồng. Isa cũng há hốc miệng, chúng ta đã đến mức yêu nhau thật lòng rồi sao?!

- Isa là cô gái của ta!

- Chị ý không phải là đồ vật, sao là của ngươi được?

- Mẹ kiếp! Đi cắm sừng người khác còn cứng miệng à?

- Hừ, đồ sở khanh củ cải lăng nhăng! Thế ngươi giải thích sao về cô gái lần trước? An...Angelika?!

Johny đang định vung tay lên cho Kat một cái bạt tai, nhưng nghe thấy thế chợt xẹp xuống. Miệng anh hơi há, như muốn tự bào chữa, nhưng chẳng có lời nào có thể thốt ra. Phải, trong thâm tâm Johny, anh là một người theo quan điểm hôn nhân một - một. Việc "lăng nhăng" một chút với Angelika là điểm yếu lớn nhất trong tâm hồn anh.

- Không còn gì để bào chữa đúng không? Đồ bắt cá hai tay! Ngươi không xứng có được chị Isa!

- Không, Johny! Em không buồn về chuyện đó đâu? Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường mà!

- Chị vẫn còn nói dối được sao, Isa? Chị thử tự hỏi lại lòng mình xem chị có thật sự chấp nhận được chuyện Johny chia sẻ tình yêu với một người con gái khác không?

Kat quát lớn, ôm lấy vai Isa, quay mặt cô về phía con bé. Isa bối rối muốn quay đi, nhưng không thể. Sự đau đớn trong cặp mắt ấy không thoát khỏi cái nhìn sắc bén của Kat. Con bé cười tự mãn.

Johny thở dài, không dám nhìn thẳng vào Isa. Anh cảm thấy có lỗi với cô. Cho dù thế giới này chuyện hậu cung là đương nhiên, nhưng Johny đâu phải người của thế giới này? Tình cảm một người còn chưa đủ, huống chi là san sẻ làm hai làm ba?

- Anh... xin lỗi, Isa! Nhưng Angel đã đầu tư rất nhiều vào anh. Anh... không thể để cô ấy thất vọng! Nhưng hãy chờ anh, Isa! Khi anh trả hết nợ nần ân tình cho Angel, anh và cô ta sẽ chấm dứt! Còn cô, Katarina! Ta quả là sai lầm, mắt mù mới mua cô về! Mai ta sẽ bán cô cho người khác!

Quả bom nặng ký ném xuống khiến cho không khí trong phòng bùng nổ. Gương mặt Kat tái nhợt đi, còn Isa vội vã quỳ xuống dập đầu van xin.

- Xin anh, Johny, đừng làm vậy! Con bé còn chưa được huấn luyện tốt, anh bán đi giờ này sẽ chỉ có lũ quái vật Kamra hoặc mấy kẻ bệnh hoạn thích hiếp dâm sẽ mua con bé thôi, mà mua với giá rẻ mạt!

- Không cần phải xin cho nó, Isa! Bán sớm đi đỡ gây họa!

- Hừ!... Ai sợ ai! Cùng lắm ta giết chết ngươi, sau đó tự sát!

- Chị xin em, Kat, đừng đổ thêm dầu vào lửa được không?!

- Chị không cần phải van xin hắn! Sống chết có số! Chỉ tiếc là em không thể ở cùng chị lâu được!

- Cứng miệng lắm! Để xem lũ quỷ khổng lồ sẽ trả bao nhiêu cho một bông hồng gai! Nghe nói chúng nó thích nhất là bẻ gãy tinh thần người khác đấy!

Đột nhiên Isa nhào tới chiếc bàn, chộp lấy con dao gọt hoa quả, đưa sát vào cổ. Johny và Kat phản ứng chậm mất một nhịp, không kịp ngăn cô lại!

- Johny, nếu anh định bán con bé, thì em xin lỗi, chúng ta đành vĩnh biệt từ đây!

- Buông dao xuống, Isa! Mọi chuyện cứ từ từ rồi tính! Đừng làm điều dại dột!

- Johny!

Anh nghiến răng, người căng cứng, nhưng rồi đành giảng hòa. Isa cảm thấy tâm can như đang nát ra trước sự thất vọng ấy.

- Tại sao?

- Em xin lỗi, Johny! Em yêu anh... nhưng hình như em cũng thích Kat mất rồi!

***

Isa đi đi lại lại xung quanh phòng ngủ. Johny yêu cầu cô ở yên trong đó khi anh và Kat đàm phán một thỏa thuận ở chung. Liệu họ có đánh nhau không? Nhỡ đâu cả hai không thỏa thuận được thì sao? Những suy nghĩ rối như mớ bòng bong bao trùm bộ óc khốn khổ của cô, khiến đầu cô đau như muốn nứt ra. Rốt cuộc mọi chuyện tại sao lại thành ra như thế này?

Chợt cửa phòng ngủ mở ra. Johny bước vào, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi. Anh ngồi phịch xuống giường.

- Bọn anh đã thống nhất, Isa à! Cô ta sẽ hỗ trợ chúng ta dạy Sophia thành nghệ sĩ hạng B+, nhưng đổi lại, một tuần cô ta sẽ được ngủ cùng em một đêm.

- Con bé sẽ giúp chúng ta sao, quá tốt...

- Isa!

Johny nghiêm giọng. Nhưng rồi giọng anh mềm đi một tí.

- Anh đang hỏi em có chấp nhận điều kiện này không? Anh không hỏi em với tư cách là một nô lệ, mà hỏi em với tư cách một người phụ nữ, một con người có ý chí tự do đàng hoàng. Em nghĩ sao?

- Em... đồng ý!

- Vậy sao? Vậy được rồi!

Johny thở dài, nằm quay mặt vào tường. Isa tiến lại gần, định an ủi anh, nhưng tay cô không dám chạm vào chàng trai ấy.

Vì trong một giây, cô đã nghĩ rằng, ừm, một đêm với Kat cũng thú vị đấy chứ!

***

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm lạnh lẽo. Ở dưới chúng, Tổ Kiến vẫn hối hả, nhộn nhịp như không biết ngủ là gì. Trong cái sự hối hả ấy, căn phòng ngủ của Johny lại yên tĩnh đến lạ thường.

- Isa này!

Anh biết cô chưa ngủ. Bởi vì chính anh cũng không ngủ được.

- Anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã đẩy em vào tình thế này! Xin lỗi vì... vì tất cả mọi chuyện!

Nước mắt tràn ra khỏi mi Isa. Cô quay lại, rúc mặt vào ngực anh. Johny hơi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng đạp qua chướng ngại trong lòng, ôm chặt lấy cô.

- Em cũng xin lỗi Johny! Em thú thực... trong một khoảnh khắc, em đã yếu lòng! Em đã nghĩ rằng, dù sao con bé cũng chỉ là phụ nữ! Em không ngờ anh lại phản ứng dữ dội đến như vậy! Em xin lỗi!

- Không phải lỗi của em, Isa! Là vì bản thân anh cảm thấy không vui khi nhắc tới sự tồn tại của quan hệ đồng tính mà thôi.

Anh kể cho cô về quá khứ của mình - ý hắn là Johny cũ. Isa cuối cùng cũng hiểu Johny đã phải trải qua những gì để có thể đạt tới thành tựu ngày hôm nay.

- Mà rốt cuộc tại sao lại là em nhỉ? Anh thật sự không thể hiểu nổi! Nó ngẫu nhiên giống như anh đi trên đường nhặt được một cục vàng vậy!

- Em không biết...! Có lẽ là do con bé cảm nhận được sự quan tâm của em chăng!

Anh ngần ngừ một lúc, sau đó thở hắt ra.

- Isa này, thực ra anh có một bí mật! Anh không muốn giữa chúng ta có gút mắc gì, nên anh sẽ nói cho em mọi chuyện!

Trái tim Isa đập bang bang!

- Thực ra... anh có khả năng nhìn được kỹ năng và một số thuộc tính của người khác. Anh có thể nhìn thấy những kỹ năng em hiện tại đang có, và còn biết các trình độ của chúng dựa trên thang đo của liên minh là bao nhiêu nữa. Và... những người xung quanh anh có khả năng học tập nhanh gấp nhiều lần bình thường.

Hóa ra là vậy! Thì ra đó là nguyên do anh có thể dạy nô lệ nhanh đến như thế! Và cũng là nguyên nhân bản thân mình học tốt đến vậy!

- Nếu như vậy, trình độ hiện tại của em là gì?

- Em... là một cô gái có mức độ cảm thông cao nhất, gần giống như tấm lòng của người mẹ vậy. Em thông minh, duyên dáng, đầy quyết tâm, và cực kì hóm hỉnh hiếu động. Anh không phải đang tán dương em bằng những lời hoa mỹ đâu Isa ạ! Mà đấy là anh đang trần thuật sự thực thôi. Em có thể đối chiếu một chút những tính cách vừa rồi của em với Katarina. Cô ta là một kẻ vô cảm, ít nói, thông minh, và cũng đầy quyết tâm giống em.

- Còn gì nữa không?

Johny hơi lảng tránh ánh mắt cô. Nhưng anh đã hứa là sẽ không giấu diếm cô điều gì.

- Thôi được rồi, còn chỉ số xinh đẹp nữa. Em được hệ thống đánh giá là hạng A xinh đẹp.

- Thế Kat?

- Ách! S, nghiêng nước nghiêng thành!

- À... ra vậy! Là do em già rồi phải không?

- Không! Không phải như vậy! Isa của anh còn rất trẻ, còn rất xinh đẹp mà!

- Anh không cần phải nịnh em làm gì, Johny! Em hiểu mà! Không có gì phải buồn vì chuyện đó! Con người ta sinh ra ai chẳng có lúc chết đi. Già đi là chuyện sớm muộn mà thôi!

- Isa!

- Anh đừng lo! Em vẫn là em, vẫn là Isa của anh mà thôi! Em sẽ không mất tinh thần chỉ vì một chút đánh giá đâu! À mà còn kỹ năng, kỹ năng thì sao?

Isa rất xảo diệu dời đi chủ đề. Và Johny cũng ngoan ngoãn phối hợp cô.

- Nấu nướng, dọn dẹp, sổ sách đều đạt S+, nhạc cụ C-, giao tiếp A+, nhảy và hát đạt B+, võ thuật C-, phép thuật C, y tá A+. Tổng cộng... 68 điểm.

- 68 điểm! Như vậy chẳng phải là...?

- Đúng vậy! Em đã là một nô lệ hạng A+ rồi. Thứ duy nhất ngăn em trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tạo hóa là một kỹ năng S+ nữa...

- Và sắc đẹp phải không?

- Phải!

Isa mỉm cười, hôn nhẹ Johny một cái.

- Anh có định bán em đi với giá cao không?

- Không bao giờ!

- Nếu vậy thì thứ hạng nào có quan trọng gì? Đời này em xác định là dính với anh rồi.

- Dính như dây leo hả?

- Ừ, hi hi hi!

- Mà không được!

Johny đột nhiên nhỏm dậy. Isa nhìn anh ngơ ngác.

- Sao vậy, Johny?

- Anh phải tẩy hết dấu vết của cô ta khỏi người em mới được!

- Đừng sờ chỗ đó, buồn a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.