Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 112: Gặp gỡ trong mộng cảnh




Chờ tất cả những người không liên quan rời đi hết Hình Ngạo Thiên mới mở miệng thỉnh cầu Độc Cô Thác: "Ta không biết nói với các ngươi điều này có tốt hay không nữa, nhưng ta thật sự hi vọng các ngươi có thể để Kha Sắt đại phu lưu lại đây giúp ta, ta thật sự vô cùng hối hận, hối hận lúc trước không có đối đãi tốt với Hân Vũ, hối hận để nàng tủi thân rời đi như thế."

Uông Vũ Hàm đi lên trước, lên tiếng trả lời: "Hình đại ca, ngươi cần giữ vững tinh thần, hiện tại Kha Sắt đại phu cùng Mộ Nguyệt trưởng lão không phải đều ở đây giúp ngươi sao?"

"Vương thượng chớ ưu phiền, lão phu đã nghĩ ra cách để người gặp lại Vũ phi.’ Đang nói liền thấy Kha Sắt cùng Mộ Nguyệt đi đến.

Hình Ngạo Thiên vừa nghe câu nói kia lập tức liền kích động, tiến lên vội vàng hỏi ông: "Kha Sắt đại phu, có phải đã nghĩ được cách làm cho Hân Vũ trở lại?"

"Điều này thật xin lỗi, tạm thời không nghĩ tới, nhưng lão phu có một phương pháo để người có thể gặp lại Vũ phi trong mộng!" Kha Sắt vuốt râu, vẻ mặt đắc ý nói.

Hình Ngạo Thiên không rõ ý tứ của hắn, ngược lại Uông Vũ Thàm thì kích động: "Đó là thuật thôi miên sao?"

"Ha ha ha ~~~ Vương hậu còn nhớ rõ nha? Định nghĩa đúng của lão phu là Vu thuật, làm cho người ta đi vào mộng cảnh, cũng có thể nói chạm và nói chuyện với nhau!" Hình Ngạo Thiên vừa nghe, làm như vậy hắn có thể nhận lỗi với Hân Vũ rồi.

Không ngờ trên thế gian lại có chuyện huyền bí như vậy, hắn thật đúng là không thể xem thường Kha Sắt, nếu ông ta có thể giúp Độc Cô Thác giải trừ câu thần chú ngàn năm kia, chắc hắn và Hân Vũ cũng nhất định có thể gặp lại nhau.

——

Bắc Kinh —- Đỗ Hân Vũ đã về lại vườn trường ngày trước, nhưng lòng của cô vẫn không thể hạ xuống, nhìn thầy cô giáo ở trên lớp nhiệt tình giảng bài, nhưng cô lại không nghe lọt chút nào, trong lòng vẫn nghĩ tới những ngày ở Phong Thành quốc.

Tiếng chuông tan học vang lên, Hân Vũ phờ phạc mệt mỏi ra khỏi phòng học, tựa vào một gốc cây già, thở dài, nhìn trời xanh thẳm đột nhiên trước mắt giống như xuất hiện khuôn mặt của Hình Ngạo Thiên, cô cả kinh vội vã lắc đầu.

"Hân Vũ, cậu làm sao vậy, mấy ngày nay nhìn cậu đều phờ phạc, có phải do thân thể còn chưa hồi phục không?" Bạn tốt Quý Ái Nhược chạy tới, đẩy người cô hỏi.

"Không có đâu, mình không sao, có lẽ là bởi vì mình hôn mê mấy ngày, đầu óc còn chưa khôi phục lại hoạt độc bình thường!" Nhìn bạn tốt, vẻ mặt cười đùa nói.

Ban đêm, Hân Vũ liên tục lăn lộn trên giường không ngủ được, cô rất muốn quên đi đoạn ký ức kia, nhưng cô càng muốn quên, đoạn lý ức đó liền xuất hiện trong đầu cô bất cứ lúc nào, khiến cô không thể quên được.

Mở tủ đầu giường ra, lấy ra 2 viên thuốc ngủ để uống, gần đâu cô đều phải nhờ thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ, uống xong một ngụm nước nuốt thuốc xuống, lúc này mới tắt đèn nằm ngủ.

—–

Bên kia, Kha Sắt cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi miên cho Hình Ngạo Thiên, chỉ thấy Hình Ngạo Thiên đem thuốc phù thủy uống hết, liền lẳng lẽ nằm ở trên giường đợi Kha Sắt hành động.

Trong phòng ngủ yên lặng một khoảng, Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm tối nay không xuất hiện ở hiện trường, trong phòng ngủ chỉ có một mình Mộ Nguyệt yên lặng đứng nhìn một bên, cũng không dám quấy rầy hắn thực hiện.

Kiếm gỗ đào dẫn theo ánh trăng xuống, bắn thẳng đến trán Hình Ngạo Thiên, Kha Sắt lẩm nhẩm Vu thuật, Hình Ngạo Thiên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng choáng, một cơn mệt mỏi đánh úp lại, liền nhắm hai mắt, đi vào trong mộng cảnh tìm Hân Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.