Editor : Yume0000
Tay Cố Phạm Đình chỉ vào người đàn ông bị Tịch Anh ném đá vào đầu, tiện thể quét một vòng qua mấy người đàn em của người đàn ông kia.
Động tác hời hợt, lại khiến cho người ta một loại cảm giác lộng quyền không được xía vào: "Mang toàn bộ đi!"
Các quân sĩ tuân lệnh, thủ đoạn cường ngạnh đem những người này kéo đi.
Cố Phạm Đình xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp đứng ở một bên xe lăn không nhúc nhích, khuôn mặt Tịch Anh thản nhiên.
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 10% ]
Âm thanh rất nhỏ của Tiểu Ức Ức vang vọng trong đầu cô.
"Thì ra là tư lệnh, thật thất kính." Lời nói tuy mang theo ý vị xin lỗi, nhưng ngữ khí của Tịch Anh lại có chút bình thản.
Con ngươi Cố Phạm Đình híp lại, bước tới phía trước hai bước, nắm lấy tay Tịch Anh đi ra ngoài.
Người không thích bị kẻ khác đụng vào như Tịch Anh đương nhiên là sẽ không đi vào khuôn khổ.
Dật qua dật lại, hai người cứ vậy mà qua qua lại lại.
Đến cuối cùng, Cố Phạm Đình vẫn là bắt được tay cô.
Nhưng quan trọng chính là, ngón tay Tịch Anh thành trảo, để giữa cổ hắn.
Chỉ cần hắn có thêm bất kỳ một động tác khác nào, Tịch Anh chắc chắn sẽ không chút do dự mà bóp nát yết hầu hắn.
Đôi mắt màu đen của Cố Phạm Đình lóe qua một tia sáng, sau đó đột nhiên cười lớn ha hả.
Hắn cười vui hớn hở thế mà không mất chút tuấn dật nào, giọng điệu trầm thấp mà không mất đi thuần âm, tựa như đang uống một vò rượu nữ nhi hồng tốt nhất, cay ngọt tràn vào cổ họng, thoải mái!
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 15% ]
Ánh mắt Tịch Anh lấp lóe.
Có lẽ là cô đã đoán đúng, muốn công lược Cố Phạm Đình, chỉ cần biểu hiện ra tính cách thật sự của cô là được.
"Thật là trăm nghe không bằng một thấy, tính cách của Lam tiểu thư, quả là so với những tình huống điều tra được không giống nhau cho lắm." Nói xong, Cố Phạm Đình bèn buông lỏng tay.
"Cố tư lệnh cũng không thua kém bao nhiêu." Tịch Anh cũng buông lỏng tay ra, thản nhiên nói.
Cô biết rất rõ ràng về Cố Phạm Đình nên dù có nói cái gì cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao cũng là quân đội tư lệnh, bị một người không minh bạch hôn, tất nhiên là phải điều tra rõ ràng.
"Lam tiểu thư giúp Cố mỗ bắt được phạm nhân, không biết có thể để Cố mỗ hãnh diện mời một bữa cơm?" Cố Phạm Đình treo trên mặt một nụ cười.
Dĩ nhiên mà cỗ ý cười này giống như là một sợi lạnh buốt ánh nắng ( đoạn này chả biết nên dịch ra làm sao lun ), đưa vào khuôn mặt tinh xảo kia trông thật sự rất đẹp mắt, nhưng kỳ thật không có một chút mảy may nhiệt độ.
"Tư lệnh đã mở miệng, tôi sao dám cự tuyệt." Tịch Anh vuốt vuốt bên tai bị gió thổi hơi lạnh, nói một từ "Được" .
...
Nam thị, trung tâm thành phố, trong nhà hàng năm sao Michelin.
Một chiếc xe quân dụng lái tới, đứng ở trước cửa nhà hàng.
Chỉ vừa nhìn thấy bảng số cái xe này, nhân viên tạp vụ đứng ở cửa nhân ngay lập tức ấn cái nút.
10 giây đồng hồ sau, quản lý nhà hàng xuất hiện ở cửa ra vào đang chuẩn bị nghênh đón người trên xe xuống.
Cửa xe của chỗ ngồi kế tài xế mở ra, trong mắt quản lý là một mảnh rất mê mang.
Xe của Cố tư lệnh, chỗ ngồi kế tài xế phía trên gần đây không phải trống không sao?
Tịch Anh mặc váy dài màu trắng từ trên xe bước xuống, khiến quản lý chấn kinh đến rớt cả cằm!
Không chỉ có người, mà còn là một tuyệt thế đại mỹ nhân!
Chờ chút, mỹ nhân này sao lại thấy có chút quen mắt?
Trời trời trời trời trời ơi! Hắn không có nhìn lầm chứ, mỹ nhân này lại là ... !
"Lam tiểu thư, là cơn gió nào đem ngài thổi đến đây a!" Quản lý vội vàng vuốt mông ngựa ra nghênh đón.
Lam Thấm được coi là hào môn của Nam thị - thiên kim duy nhất của tập đoàn Lam thị, toàn bộ Nam thị người nào lại không biết người nào lại không hiểu?
Lúc này, Cố Phạm Đình cũng từ một bên khác đi tới.
Hắn ném chìa khóa xe cho quản lý, "Như cũ."
"Ai! Tốt tư lệnh!" Đối mặt với Cố Phạm Đình, quản lý luôn không kìm lòng được mà sống lưng thẳng tắp, âm lượng cất cao, thiếu chút nữa thì cúi chào.
***