Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Chương 23




Nhược Ca bấy giờ mới định hình được người trước mặt, giật mình mà ngã ngửa về đằng sau. Miệng lắp bắp nói không nên lời.


" Liễu...Liễu Yến...!?"


Liễu Yến nhìn biểu cảm thú vị của nàng mà thích thú cười.


" Gọi cả bút danh của bổn công chúa, ngươi cũng thật biết cách lấy lòng nữ nhân a" 


Nhược Ca khó hiểu lùi lại giữ khoảng cách với Liễu Yến, miệng không ngừng giải thích.
Gì mà biết cách lấy lòng nữ nhân a, ta mới không thèm lấy lòng ngươi!


" Ta...ngươi...ta...ta có việc quan trọng, không phải đến đây chơi đùa với người, công chúa, xin tự trọng"


Liễu Yến không đáp lại, vỗ tay hai cái, hai binh sĩ liền tiến lại xách nàng lôi đi. Nàng không phải là không thể kháng cự nhưng nếu để lộ bản thân biết võ công sẽ bị Vua Mạc cùng binh lính đề phòng . Nàng sẽ rất thảm a.


Bị kéo đi đã thật xa nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn Liễu Yến một cách căm phẫn. Bổn đặc công ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ăn miếng trả miếng.


Đáp lại ánh mắt căm phẫn của nàng là nụ cười hoàn mỹ của Liễu Yến.


Nhược Ca bất động mặc hai tên lính gác kéo đi. Gì chứ, thật bất công! Đừng tưởng ngươi cười như vậy sẽ khiến ta thay đổi suy nghĩ a, ngươi chính là yêu quái đội lốt người! Yêu quái chuyên quyến rũ nam nhân! Đừng hòng quyến rũ ta!


Rốt cuộc nàng bị kéo đi đâu a?


Nàng nhìn hai tên cật lực xách nàng đi, vẽ lên nụ cười thân thiện gặng hỏi.


" Hai vị huynh đệ, có thể nói cho đệ đệ ngu ngốc này biết, hai vị sẽ dẫn ta đi đâu không? Là lao ngục a? "


Một trong hai người hừ một tiếng, quăng nàng vào một cái mục dũng lớn, còn chuẩn bị y phục mới để bên cạnh rồi đóng sầm cửa lại.


Nhược Ca lầm bầm lí nhí không cổ họng.


" Muốn ta đi tắm có thể nói người ngươi bốc mùi rồi, ta sẽ tự mình đi tắm, đâu quản các ngươi ném ta vào mục dũng như ném heo a, ta khinh! "


Cởi bỏ y phục đã ướt sũng, thoải mái ngâm mình trong mục dũng, bên trên còn dải rất nhiều hoa hồng.


Hoa hồng cũng được thôi, nhưng nếu là cam sẽ tốt cho da hơn. Ta thực muốn đi tắm suối nước nóng với cam nha, chất trong vỏ cam sẽ tẩy đi tế bào chết, làm ra căng mịn hơn nữa. Mà...thời đại này lấy đâu ra định nghĩa ấy a.


Ngâm mình một lúc lâu, nước cũng đã nguội dần, thân thể trần trụi run rẩy với tay tìm cái khăn tắm. Với mãi không thấy, nàng mới nhận ra...đây không phải nhà nàng...thời đại này cũng đâu có biết khăn tắm là cái gì! A, lạnh chết ta rồi!


Ra khỏi mục dũng đứng trần trụi một lúc lâu, cuối cùng nước trên người cũng đã bớt dần. Nhanh chóng cuốn nịt ngực lại cẩn thận, mặc y phục mới để ngay ngắn bên cạnh mục dũng. Ma sát hai lòng bàn tay vào nhau để lấy hơi ấm. Nàng không sợ gì cả, hiện tại nàng chỉ sợ chết cóng nha!


Y phục trên người nàng được làm bằng chất liệu rất tốt, đường chỉ được may rất cẩn thận, hoạ tiết cũng không quá cầu kì nhưng nhìn rất thuận mắt, màu sắc hài hoà, bộ y phục càng làm nổi bật làn da trắng của nàng, quả nhiên nói người đẹp vì lụa cũng không phải là lời truyền thất thiệt. Nàng bước ra trước sự ngỡ ngàng của hai cung nữ, hai nam nhân xách nàng tới đây cũng không thấy bóng dáng đâu.


Nở nụ cười với hai cung nữ, tay gãi gãi má ngượng ngùng.


" Hai người sao lại nhìn ta như vậy, có gì trên mặt ta a? "


Ngó nghiêng xung quanh thân thể một lần nữa . Nhíu mày lại...


" Hay bộ y phục này không hợp với ta? Ta cũng chưa từng mặc kiểu này, là hoa văn riêng biệt của Đại Liễu a? "


Hai cung nữ vội vã lắc đầu, như quá sức chịu đừng mà vội vã quay mặt đi.


" Phiền công tử đi theo nô tì"


" Hử? Ân"


Chẳng trách các nàng được, bị người lạ hỏi như vậy chắc hẳn rất khó xử a. Chắc chắn là nàng cũng sẽ đấm cho hắn không chừa phát nào.


Theo sau hai nô tì dừng lại trước cửa phủ công chúa. Nhược Ca như có dự cảm không lành lùi lại mấy bước.


" Công tử?"


Nhược Ca lắp bắp chỉ trỏ.


" Hai ngươi sẽ không dẫn ta vào hàng cọp của Liễu Yến chứ? "


Hai cung nữ phì cười.


" Công tử? Gọi đại công chúa là cọp, ngươi chính là chán sống , để nàng nghe được, không khác nào ngươi tự chôn sống mình a"


" Nàng tàn nhẫn như vậy a? "


Hai cung nữ im lặng, là nô tì không nên nói quá nhiều hay chú tâm quá nhiều chủ tử của mình, bằng không sẽ khó có thể sống yên ổn.


Liễu Yến từ đằng xa đã thấy nàng, lòng không khỏi trấn động, hắn mặc y phục truyền thống cũng thật đẹp, khiến nàng nhìn không rời mắt.


Nhận ra Liễu Yến đã thấy nàng còn nhìn nàng trừng trừng như vậy, nàng cảm thấy đời nàng thảm rồi. Nhất định y phục nàng đang mặc không hợp khiến người chuộng cái đẹp như Liễu Yến ngứa mắt.


Nhược Ca xoay người lại, chuẩn bị tinh thần chạy trốn. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!


Cầu mong đức phật trên trời có mắt giúp con qua khỏi kiếp nạn này, Nhan Nhược Ca con sẽ đền ơn người thật hậu hĩnh .


" Ngươi..."


Liễu Yến thấy Nhược Ca bỏ chạy liền kinh ngạc. Hắn lại xem nàng như thứ gì đó như yêu quái mà sợ hãi trốn tránh! Bổn công chúa xem ngươi như thế nào tránh!


" Ngươi đâu! Bắt hắn về phủ cho bổn công chúa! "














Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.