Cuộc thi tháng chấm dứt, Thiên Tuyết giống như bị lột một tầng da. Trở lại biệt thự, gục vào ghế sô pha.
Bà Trương bưng dưa hấu tới, Uyển Tình ngồi ở một bên gặm từ từ. Thiên
Tuyết đứng lên: "Có cắt hay không? Con muốn lấy thìa lấy ăn!"
"Có có có!" Bà Trương thích bộ dáng hoạt bát của cô, cười hì hì nói, "Tôi
cắt thành hai nửa, cô cùng Uyển Tình tiểu thư một người một nửa?"
"Tôi không cần." Uyển Tình nói, "Ăn không hết."
"Ít giả bộ thục nữ đi!" Thiên Tuyết ôm gối ôm lệch qua một bên, bắp chân trắng mịn gác lên sô pha.
"Cô mới là thục nữ." Uyển Tình nói. Điểm tự mình hiểu lấy ấy cô vẫn phải
có. Mục Thiên Tuyết dù nói như thế nào cũng là thiên kim tiểu thư, được
giáo dục từ nhỏ đến bây giờ, làm cho tao nhã cùng cao quý của cô từ
trong khung phát ra, cho dù là phát giận, khí chất cũng sẽ không biến
mất, chỉ thay đổi —— biến thành một loại khí thế.
Thiên Tuyết quét cô một cái, buông lỏng tứ chi hít thở nhẹ nhàng.
Bà Trương ôm dưa hấu lại đây, cô hưng phấn tiếp nhận, dùng thìa múc một
ngụm bỏ vào trong miệng, vui mừng rạo rực nói: "Thật sự ngọt như đường!"
Uyển Tình nghi hoặc nhìn cô một cái, cô chưa từng nếm qua sao?
Thiên Tuyết ăn mấy miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì, buông dưa hấu ra chạy vào phòng bếp.
"Bà Trương!" Thiên Tuyết kéo vạt áo bà Trương, giống một tiểu hài tử tìm người lớn làm nũng của, "Còn dưa hấu không?"
"Còn, làm sao vậy?"
"Cho con một ít!" Thiên Tuyết vội vàng đi tìm, từ trong tủ lạnh lấy ra nữa,
đặt ở cái trên thớt gỗ, chờ nó không còn lăn, cô giơ dao, chuẩn bị cắt.
Bà Trương vội vàng kéo cô lại: "Tiểu thư ngươi làm cái gì? Cẩn thận bị thương mình!"
"Tôi cắt dưa hấu."
"Cô không ấn nó, nó sẽ chạy đấy." Ngay cửa truyền đến âm thanh của Uyển Tình.
Thiên Tuyết không hờn giận trừng cô một cái: "Ai cần cô lo! Cô rành chắc!"
Uyển Tình tựa vào khung cửa trên: "Tôi mua đồ ăn qua, đã làm cơm. Hàng hiệu
trang phục mốt quen thuộc đối với cô, còn chuyện bếp núc so với cô chắc
chắn là rành hơn."
Thiên Tuyết sắc mặt đổi đổi, tay nắm dao của
có chút phát run, cũng không biết nghĩ tới cái gì, giống như có điểm rối rắm. Một lát sau, cô một tay đè lại dưa hấu, một tay cắt xuống.
Phanh mà một tiếng, cắt thành hai nửa. Nhưng một nửa không bị cô đè lại kia,
thiếu chút nữa lăn xuống đất, may mắn bà Trương đúng lúc tiếp được.
Thiên Tuyết ôm lại đây, giọng điệu còn phẫn hận lưu lại: "Cám ơn!"
"Không, không dám......" Bà Trương ấp úng nói, dao cất đi, sợ hãi các cô
đánh nhau. Thậm chí, mấy cây dao khác cũng không động thanh sắc đem ra
xa.
Thiên Tuyết tìm thìa hai người cắm vào trong dưa hấu, một tay nâng một miếng, đi ra ngoài. Đi hai bước, cảm giác dưa hấu muốn rớt, cô vội vàng kêu Uyển Tình: "Cầm cho tôi!"
Uyển Tình đưa tay đi cầm miếng kia, Thiên Tuyết lại nửa miếng kia cho cô, sau đó xoải bước lớn đi ra phía ngoài biệt thự.
Uyển Tình nghi hoặc theo sát cô, đi vào ga ra phía sau biệt thự. Trong ga ra có mấy chiếc danh xe số lượng có hạn đang đậu, âm thanh nam nhân nói
chuyện với nhau truyền đến——
"Phải ở trong này coi xe cả đời sao?"
"Có thể được tổng giám đốc thưởng thức cũng không sai rồi."
"Tôi thật ra không sao cả, dù sao chỉ là học sinh trung học, nhưng anh…"