Bảo Bối Con Là Ai

Chương 53




Hình Dĩnh Phong đến đi vội vàng, Lăng Húc vốn không làm rõ tiền căn hậu quả, duy nhất biết được một sự kiện chính là mẹ Thiên Thiên đã không còn.

Thật ra biết nhiều như vậy, bản thân Lăng Húc cũng nghĩ có cần phải tiếp tục truy vấn tiếp hay không chứ? Như bây giờ là rất tốt, không tất yếu nhất định phải hỏi bằng được thứ gì, nói không chừng ngày nào đó bản thân cậu sẽ khôi phục ký ức.

Ngồi xổm trước cửa tiệm bánh hút xong thuốc, Lăng Húc trở về phòng làm bánh, đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó vỗ hai tay vào bàn.

Hai thợ làm bánh đều bị cậu dọa hoảng sợ.

Lưu Đồng hỏi cậu: “Phát thần kinh gì thế?”

Lăng Húc nói: “Từ bây giờ bắt đầu, tôi nhất định phải cố gắng!”

Đặng Thịnh nghe xong cười: “Được đó, cố lên.”

Lăng Húc hít sâu một hơi, phát thệ phải trở thành thợ làm bánh đứng đầu quốc nội, sau đó mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình.

Nhưng những người khác nghe chỉ ôn hoà nói với cậu một câu cố lên, có vẻ không ôm hy vọng quá lớn với cậu.

Mà ngay cả Lăng Dịch nghe nói cũng chỉ đáp một câu: “Làm cho tốt.”

Xét thấy Lăng Dịch vẫn luôn có thái độ ôn hoà như vậy, Lăng Húc không bị đả kích chút nào, bởi vì qua một ngày, buổi tối lúc cậu tan học trở về phát hiện Lăng Dịch mua cho cậu một cái lò nướng lớn đặt ở trong bếp, còn mua một đống dụng cụ. Bởi vì Lăng Dịch không hiểu cho nên có thể mua đại khái đều mua tất cả.

“Anh!” Lăng Húc cảm thấy thực hưng phấn, chạy vào trong thư phòng nhìn thấy Lăng Dịch không chơi game mà đang xem tin tức tài chính và kinh tế trên mạng.

Lăng Dịch không quay đầu lại, nói: “Nhỏ giọng chút, Thiên Thiên ngủ rồi.”

Cậu ôm lấy Lăng Dịch từ phía sau: “Cám ơn anh!”

Lăng Dịch không để ý đến cậu.

Lăng Húc đột nhiên hát hai câu bên lỗ tai anh: “A a a ~ da da, yêu em trong lòng khó mở miệng ~ ”

Cuối cùng Lăng Dịch nhịn không được, hô một câu: “Cút khỏi đi!”

Lăng Húc nghe lời thật vui vẻ mà lăn đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này cậu vô cùng cố gắng, cậu cảm thấy nếu mình có thể sớm cố gắng như vậy thì khẳng định đã sớm thi đỗ đại học, ngồi văn phòng hưởng điều hòa, nào cần vất vả cực khổ như bây giờ?

Nhưng không có cách nào, mỗi một phút mỗi một giây cậu nên học tập thì cậu tuyệt không muốn học, đến bây giờ, lại hận không thể dành tất cả thời gian để đi học, với cậu mà nói, có lẽ chính là từ một cậu bé đến một người đàn ông trưởng thành.

Trong quá trình này cậu lần lượt nếm thử, cần bao nhiêu đường, bao nhiêu nước, lòng trắng trứng phải đánh tới trình độ nào, bột yêu cầu nhào đến tình trạng gì, những điều này là do kinh nghiệm tích lũy. Lúc nào cảm thấy không thích hợp, tiếp theo phải điều chỉnh, ngại ngùng dùng nguyên liệu trong tiệm thực nghiệm liền về nhà làm.

Lăng Dịch cùng Thiên Thiên đều giúp cậu ăn thử không ít, còn đưa cho bạn học cùng phụ huynh học sinh trong nhà trẻ của Thiên Thiên ăn thử, hỏi bọn khẩu vị thế nào sau đó lần lượt ghi lại.

Lăng Dịch nhìn ra được cậu thực vất vả nhưng không ngăn cản cậu, anh nói với Lăng Húc, chỉ cần Lăng Húc theo đuổi, anh sẽ duy trì.

Công việc của Lăng Húc lu bù lên, chuyện Hình Dĩnh Phong bên kia cậu lại phai nhạt, sau này cũng không liên lạc.

Cho đến cuối tuần hai tuần sau Lăng Dịch nói cậu xin nghỉ nhiều một ngày, cùng đi lên khách sạn suối nước nóng trên núi ở hai ngày.

“Khách sạn suối nước nóng?” Lăng Húc nghe được thực cảm thấy hứng thú.

Lăng Dịch tìm tòi trên mạng một chút cho cậu nhìn, “Đi thả lỏng một chút.”

Lăng Húc nhận chuột máy tính, nhìn giới thiệu khách sạn trên web, một lát sau hỏi: “Có dẫn Thiên Thiên đi không?”

Lăng Dịch nhìn cậu, “Đương nhiên là có, không thì ném Thiên Thiên cho ai?”

Lăng Húc cười cười, “Em cũng muốn mang nó theo, nó đi tắm suối khẳng định sẽ thực hưng phấn.”

Xin phép nghỉ với bà chủ, buổi tối trước một ngày cậu cùng Lăng Dịch thu dọn đồ đạc, còn mang Thiên Thiên đi ra ngoài mua một cái quần bơi nhỏ.

“Có bơi lội sao?” Thiên Thiên có chút hưng phấn.

Lăng Húc nói: “Ngâm suối nước nóng.”

Thiên Thiên hỏi cậu: “Suối có thể bơi lội sao?”

Bản thân Lăng Húc cũng chưa từng đi suối nước nóng, cậu đáp: “Hồ lớn thì có thể bơi.”

“Nha!” Thiên Thiên tỏ vẻ thật vui vẻ.

Sáng ngày hôm sau, lúc Lăng Húc đi gọi Thiên Thiên rời giường Thiên Thiên còn ngủ thực say. Gọi một chút không có gọi đứng lên, Lăng Húc ghé vào lỗ tai nó: “Thiên Thiên, đi bơi không?”

Ánh mắt Thiên Thiên hé ra một chút, nói hàm hồ: “Con muốn đi.”

Lăng Húc vỗ mông nó một cái, “Vậy nhanh rời giường!”

Vươn tay giữ chặt Thiên Thiên, để nó nương sức ngồi dậy, sau đó giúp nó mặc quần áo.

Lăng Dịch ở bên ngoài gọi điện thoại: “Lập tức xuống ngay.”

Lăng Húc thăm dò: “Để lái xe đưa đi sao? Em tưởng chúng ta tự lái xe đi.”

“Không, ” Lăng Dịch chỉ nói một chữ.

Lăng Húc không biết ý của anh rốt cuộc là không cho lái xe đưa hay là không tự mình lái xe đi. Nhưng chờ đến lúc bọn họ mang theo túi du lịch xuống lầu cậu mới hiểu được, ý Lăng Dịch là cả hai cái đều không.

Bên ngoài khu nhà có một chiếc việt dã đang dừng, người lái xe là Tiêu Thời, mà ngồi ở ghế phó điều khiển chính là Phan Văn Thiệu.

“Anh Thiệu?” Lăng Húc có chút kinh ngạc, cậu lôi kéo ống tay áo Lăng Dịch, “Chúng ta cùng đi?”

“Ừ, ” Lăng Dịch, “Lên xe đi.”

Lăng Dịch và Lăng Húc mang theo Thiên Thiên ngồi ở ghế sau.

Tiêu Thời cùng Lăng Dịch lên tiếng chào hỏi, sau đó hỏi kỹ càng tỉ mỉ địa chỉ khách sạn suối nước nóng.

Phan Văn Thiệu thì xoay đầu lại phất phất tay với Thiên Thiên, “Chào tiểu bảo bối nha~”

Thiên Thiên ôm thắt lưng Lăng Húc, theo bản năng sau ngồi lui về sau một chút.

Lăng Húc bế Thiên Thiên lên, nói với Phan Văn Thiệu: “Anh Thiệu đừng dọa con tôi.”

Phan Văn Thiệu đùa: “Con của nhóc sao? Tôi còn tưởng rằng là con trai Lăng Dịch chứ.”

Lăng Dịch nghe vậy liền đáp trả: “Là con trai tôi thì cậu có ý kiến?”

Phan Văn Thiệu vội vàng nói: “Không dám không dám.”

Tiêu Thời vươn tay ấn mở nhạc trong ô tô, không biết đang mà mở cd gì mà âm hưởng chảy xuôi thư hoãn.

Thật ra Lăng Húc cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nếu chỉ có cậu và Lăng Dịch thì còn tự tại một chút. Chủ yếu vẫn là vì Phan Văn Thiệu thích đùa cậu làm cậu cảm thấy không được tự nhiên, mà đối với Tiêu Thời thì cậu không có chán ghét.

Nhưng không biết có phải vì hôm nay có Thiên Thiên ở đây hay không mà Phan Văn Thiệu rõ ràng thu liễm rất nhiều, trừ lúc vừa lên xe mở miệng đù Thiên Thiên và Lăng Dịch một câu, sau này đều không nói gì thêm.

Thậm chí còn hát theo nhạc.

Bởi vì y hát thật sự là ngũ âm không được đầy đủ, Thiên Thiên tựa vào ngực Lăng Húc nghe nhịn không được cười hai tiếng.

Phan Văn Thiệu lập tức quay đầu lại: “Ai cười tôi đó?”

Thiên Thiên vội vàng nhịn cười làm bộ nhìn ngoài cửa sổ.

Phan Văn Thiệu làm bộ không biết là nó: “Lần sau không cho cười nữa, bắt được là đánh mông.”

Lăng Húc cúi đầu vươn tay nhéo tóc Thiên Thiên một chút, Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn cậu, không tiếng động mà cười cười.

Ô tô lái ra nội thành, không khí rõ ràng thoáng đãng hơn rất nhiều, không trung bắt đầu biến thành xanh thẳm.

Thiên Thiên ghé vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Lăng Húc chỉ hai bên đường quốc lộ, “Đó là lúa mạch.”

Lăng Dịch mở miệng: “Em đừng nói bậy, đó là lúa nước, bây giờ đã chín, có thể gặt.”

Thiên Thiên hỏi: “Lúa nước là gì vậy?” Nó nhìn Lăng Dịch, hiển nhiên đã không còn tin tưởng Lăng Húc.

Lăng Dịch nói với hắn: “Chính là cơm chúng ta ăn.”

“A ——” Thiên Thiên nghe vậy gật gật đầu.

Nhìn phong cảnh bên ngoài trong chốc lát, Thiên Thiên cảm thấy mệt nhọc, ngã vào trong ngực Lăng Húc nhắm mắt đi ngủ.

Chờ Thiên Thiên ngủ rồi, Phan Văn Thiệu đột nhiên cảm thán một câu: “Có một đứa con trai nghe lời như vậy thật hạnh phúc.”

Lăng Dịch nói: “Cậu có thể tự sinh một đứa.”

Phan Văn Thiệu nghe vậy, vỗ cánh tay Tiêu Thời một chút: “Có nghe không, tôi sinh cho cậu một đứa ha?”

Tiêu Thời không để ý tới y.

Phan Văn Thiệu còn nói: “Không vui lòng sao, hay là cậu sinh cho tôi một đứa?”

Lúc này Tiêu Thời bình tĩnh đáp: “Đừng làm phiền tôi lái xe.”

Bạn đang �

Khách sạn suối nước nóng bọn họ định tới là một khách sạn năm sao, từ nội thành đi tới đại khái cần hai giờ, trong khu phong cảnh thâm sơn.

Tiêu Thời lái xe hơn một giờ, Phan Văn Thiệu thay đổi vị trí với hắn tiếp tục lại.

Một bàn tay của Lăng Húc đặt ở phía sau lưng Thiên Thiên, một bàn tay chống mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, mà Lăng Dịch thì ngẩng đầu lên nhắm mắt lại không biết có phải đang ngủ không.

Lúc tới nơi, Lăng Húc nhẹ nhàng đẩy tỉnh Thiên Thiên: “Thiên Thiên, đến, dậy đi tắm suối.”

Thiên Thiên vẫn mơ màng như cũ, ghé vào người Lăng Húc nửa ngày vẫn không có động tĩnh.

Sau này là Lăng Dịch xuống xe trước, để Lăng Húc ôm Thiên Thiên đặt lên lưng anh, anh cõng nó từ bãi đỗ xe đi vào đại sảnh khách sạn.

Phan Văn Thiệu đi phía trước bọn họ, mà Tiêu Thời thì đi cuối cùng mang theo vali.

Lăng Húc đánh giá Phan Văn Thiệu từ phía sau, phát hiện y mang một đôi giày kim tuyến, trong tay cầm túi xách nhỏ, không dễ nói là kiểu nam hay là nữ, dù sao màu sắc rất tươi tắn.

Có chút ngạc nhiên, sao Tiêu Thời lại để ý người như Phan Văn Thiệu được nhỉ? Lăng Húc muốn quay đầu nhìn Tiêu Thời lại cảm thấy quá mức trắng ra, ngại ngùng.

Đi tới đi tới, di động của Phan Văn Thiệu đột nhiên vang lên.

Lăng Húc nhìn y lấy ra iphone màu trắng bên ngoài nạm hột cườm từ trong túi quần ra, chuyển đến bên tai, kéo giọng “A lô ~ ——” một tiếng.

Thật muốn đánh y!

Giờ khắc này Lăng Húc chỉ có một ý tưởng như vậy.

Phan Văn Thiệu tiếp tục nghe điện thoại, “Cậu lại đây đi, giới thiệu cho cậu một người bạn….Ừm, cậu ta sẽ không… Đêm nay ở đây qua đêm…. Tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Nói xong, Phan Văn Thiệu cúp điện thoại, bắt đầu cộp cộp gửi tin ngắn.

Y thả chậm bước chân, Lăng Dịch đi đến bên cạnh y, hỏi: “Còn có người tới?”

Phan Văn Thiệu cúi đầu vừa nhắn tin vừa nói: “Ừ, giới thiệu cho cậu quen biết.”

Lăng Dịch hỏi: “Có được không?”

Dù sao bọn họ cũng không phải tình nhân phổ thông, anh sợ người xa lạ kia đến sẽ không quá tiện.

Phan Văn Thiệu liếc anh một cái: “Không có việc gì.” Do dự một chút, trong chốc lát lại nhỏ giọng nói với anh, “Người này dù sao cũng không có vấn đề gì, nhưng chuyện của các cậu tôi không nói, tùy cậu đi.”

Ý của y là nếu anh không muốn bị người nhìn ra thì thu liễm một chút, nhưng dù bị nhìn ra, người kia cũng không có vấn đề gì.

Lăng Dịch biết Phan Văn Thiệu bình thường nhìn không đáng tin, nhưng không phải là người xằng bậy, không thì hai người sẽ không có khả năng làm bạn với nhau nhiều năm như vậy.

Phan Văn Thiệu nói muốn giới thiệu cho anh quen biết thì hơn phân nửa là người sẽ có trợ giúp cho anh trên con đường làm ăn.

Đi khách sạn làm thủ tục nhận phòng.

Lăng Húc mang theo Thiên Thiên đi thay quần bơi, bên ngoài mặc áo tắm đi đến chỗ suối nước nóng.

Lăng Dịch cũng đi cùng bọn họ, Phan Văn Thiệu thì phất phất tay để bọn họ đi trước.

Tiêu Thời không lập tức đi thay quần áo ngâm suối nước nóng mà là đi đến phòng thu dọn một chút.

Thiên Thiên đã khó dằn nổi lòng muốn bơi lặn, nó nhìn thấy cái ao suối nước nóng nhỏ liền lôi kéo Lăng Húc chạy qua bên kia.

Lăng Húc giúp nó cởi áo tắm, nó thật cẩn đỡ thềm đá bên cạnh rồi bước vào trong nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Húc cười nói: “Nóng!”

Lăng Húc nói: “Suối nước nóng đương nhiên sẽ nóng.” Nói xong, chính mình cũng cởi áo tắm bước chân đi vào, dựa vào cạnh thềm đá ngồi xuống.

Thiên Thiên đạp nước bơi như đang ở trong bể bơi, sau đó lại ngại cái ao này quá nhỏ, bơi một chút liền đụng phải đầu.

Lăng Dịch đi theo sau bọn họ không xa, lúc này cũng rảo bước tiến đến ngồi xuống bên suối.

Thiên Thiên lập tức bổ nhào lên người anh, ôm anh gọi: “Bác!”

Lăng Dịch ôm nó lên, cười nói: “Chậm rãi chơi.”

Chơi với Thiên Thiên nơi suối nước nóng gần hai, ba giờ bọn họ mới trở về phòng thay quần áo.

Phan Văn Thiệu đặt cho bọn họ một cái phòng xép, có hai cái giường, Lăng Húc tính toán buổi tối ngủ với Thiên Thiên ở một gian, Lăng Dịch ngủ riêng một gian.

Đổi quần áo xong xuống lầu chuẩn bị ăn cơm chiều.

Phan Văn Thiệu đứng ở đại sảnh khách sạn gọi điện thoại, nhìn thấy bọn họ xuống dưới liền nói: “Chờ một lát.” Hình như bạn của y đã đến.

Cúp điện thoại, Phan Văn Thiệu thấp giọng nói với Lăng Dịch: “Đào Gia Hàn, công tử nhà Phó thị trưởng.”

Lăng Dịch gật gật đầu.

Một lúc lâu sau mới nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi tới đại sảnh khách sạn, Phan Văn Thiệu từ xa nhìn thấy liền cười phất tay, “Đào công tử.”

Người đàn ông cười một chút, nâng tay phải lên chào hỏi với y.

Người đàn ông kia đi vào đại sảnh khách sạn, Lăng Húc chú ý tới phía sau hắn còn có một người, hai chân thon dài khóa bên trong quần bò, mặc áo phông khoác áo khoác, trên cổ vẫn đeo một cái vòng cổ dài như cũ, đúng là Hình Dĩnh Phong đã gặp trước đó một lần.

Hình Dĩnh Phong cũng thấy được Lăng Húc, hắn phóng chậm bước chân, ánh mắt dừng ở trên người Thiên Thiên bên cạnh Lăng Húc, sau đó nhìn về phía Lăng Dịch đang được Phan Văn Thiệu giới thiệu chào hỏi với Đào Gia Hàn.

Lúc nhìn rõ ràng dung mạo của Lăng Dịch, Hình Dĩnh Phong đột nhiên dừng bước, rốt cuộc che dấu không được kinh ngạc trong mắt, lại nhìn về phía Lăng Húc.

Lăng Húc không biết vì sao hắn lại phản ứng như vậy, vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.