Bàn Về Một Trăm Cách Làm Rớt Tiết Tháo

Chương 23: Phiên Ngoại






Phiên ngoại ngắn 1
Một ngày nọ, Milleres nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta dọn ra khỏi lâu đài liệu có tốt hơn không?"
Giselle nằm trên giường chổng tiểu hoa cúc của mình lên trời: "Sao phải dọn đi......"
Milleres thở dài, đặt cái chén trên tay xuống: "Ta thấy áy náy nếu cứ để đồ đệ của mình bận rộn trong toà lâu đài này mãi."
Giselle cười ha ha, ôm lấy Milleres: "Không sau đâu, ta không áy náy.

Nào, ta hôn ngươi một cái ngươi cũng không thấy áy náy." Dứt lời, y ấn lên mặt Milleres một nụ hôn đầy nước miếng.

Milleres bình tĩnh lau sạch nước miếng trên mặt.

Hắn cảm thấy càng áy náy hơn, một mình Giselle là đã đủ khổ rồi, đằng này đồ đệ còn phải chăm sóc cả hoàng tử điện hạ ngạo kiều và Mary Gobi mất khả năng làm việc nhà cấp độ 8, thật sự là khiến người ta thấy rất đau lòng!
Milleres kiên quyết phải nhận trách nhiệm của một người làm sư phụ, quyết định ra ngoài mua nhà.

Vì thế, tại chợ vào một ngày nọ xuất hiện một thanh niên tóc dài màu đỏ tía, và một thanh niên tóc ngắn màu vàng.

Thanh niên tóc vàng nói: "Ở chợ mà cũng bán nhà sao!"
Thanh niên tóc dài màu đỏ tía nhanh chóng cầm một viên kẹo nhét vào miệng, ê ê ô ô nói: "Phải xem thì mới biết được chứ."
Milleres bất lực xin lỗi và giải thích với chủ quán tới 5 lần, cũng trả tiền, sau đó liền quát về phía Giselle: "Ngươi chỉ muốn đi ăn kẹo thôi đúng không?! Với lại không thể tuỳ tiện lấy đồ của người khác."
Giselle hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Milleres, chỗ nào nhiều đồ ăn thì chui tới đó, chỗ nào nhiều người thì chui tới đó.

Milleres quả thực tức muốn hộc máu, cha của ngươi là con giun thành tinh đúng không, đúng không!
Cuối cùng, Giselle cũng tự tìm đường chết.

Y đi vào một đoàn xiếc thú, thấy người huấn luyện điều khiển những ma thú cấp thấp nhảy qua vòng lửa, tung cam và vân vân cái thứ, nhất thời cảm thấy rất hay.

Vì sao một con gấu nhìn to như thế kia lại có thể chui qua vòng lửa mà không bị thương nhỉ?
Vì thế, dưới sự hiếu kì của mình, ngay khi con gấu lớn nhảy qua vòng lửa, y liền khiến lửa trên vòng bùng lớn hơn.

Gấu lớn gầm nhẹ một tiếng, quật đổ vòng lửa, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Vòng lửa lăn tới trước mặt những người xem náo nhiệt, tình thế nhất thời hỗn loạn, mọi người hét chói tai chạy ra ngoài, Giselle gây hoạ còn không biết, ngừng lại động tác ăn kẹo, vô tội nhìn về phía Milleres.


Milleres đỡ trán, đi tới nói: "Thật ngại quá, các vị, ai là chủ?"
Một nam nhân rất khoẻ mạnh bước ra, lớn tiếng nói: "Ta là đoàn trưởng, vừa nãy là ngươi gây rối sao?!"
"Không phải ta." Milleres nhanh chóng phủ nhận: "Là một người bạn ma pháp sư của ta, hắn còn chưa thạo ma pháp phóng lửa, mới khiến lửa trên vòng lửa bùng lớn như vậy.

Thật sự xin lỗi, xin lỗi, ta nguyện ý bồi thường cho quý đoàn."
Đoàn trường hừ một tiếng từ lỗ mũi: "Ít nhất cũng phải đền cho bọn ta ba kim tệ!"
Giselle lập tức hét to: "Ngươi ăn cướp à! Ba kim tệ có thể ăn được bao nhiêu là kẹo đấy!"
Đoàn trưởng khoanh tay: "Các ngươi khiến bọn ta về sau mấy đi nhất nhiều người xem đấy, có biết không?! Ba kim tệ ta còn thấy ít đấy!"
Giselle tức giận khiến một ngọn lửa bốc cháy trông lòng bàn tay: "Ngươi có tin là ta đốt luôn các ngươi không!"
Milleres nhanh chóng ôm lấy Giselle, giấu y ra sau lưng: "Ngại quá ngại quá, bằng hữu của ta hơi nóng tính, ta đền ba kim tệ cho các vị là được."
Giselle nước mắt lưng tròng nhìn về phía Milleres.

Milleres hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, kéo y đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ giờ cấm ăn kẹo một tháng!"
Giselle cảm thấy cuộc sống không còn một tia sáng nào, quỳ xuống dùng sức ôm lấy đùi hắn: "Milleres! Ngươi làm vậy là tước đi hy vọng sống của ta đó!"
Milleres vừa xách Giselle đi vừa che mặt mình: "Cẩn thận răng ngươi bị sâu đấy, chúng ta nhanh chóng đi tìm nhà đi."
Nhưng có Giselle quấy rối, Milleres đi dạo ba ngày vẫn chưa tìm được nhà.

Cuối cùng Milleres cũng nổi giận, quyết định tự tay xây một căn nhà, ở ngay bên cạnh toà lâu đài của long, như vậy thì cũng tiện đường qua lại.

Vì thế hắn bắt đầu bận rộn cùng xây nhà với đồ đệ.

Trong khoảng thời gian này, trong lâu đài xảy ra đủ loại tai nạn.

Mỗi tối khi đồ đệ trở về đều gào lên một chút.

"Giselle! Không được tuỳ tiện dùng ma pháp châm lửa trong phòng bếp như vậy!"
"Akarin, ngươi không được xé quần áo lúc giặt!"
"Mary Gobi, ngươi lại làm vỡ hơn 20 cái bát rồi đấy!"
"Tiểu hồng kỉ! Đúng, đang nói ngươi đấy! Đừng có bán manh! Bán manh cũng vô dụng thôi! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi là muốn ăn thì ra ngoài mà ăn! Làm thóc rơi vãi khắp nơi như vầy là muốn được ăn đòn hả?!"
"Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp ---------" Tiểu hồng kê ỳ ỳ ỳ chạy mất.

Đồ đệ ưu thương nghĩ tới việc nửa đêm sẽ đi treo cổ trước mặt bọn họ, hắn không ngờ là mình lại giỏi bái sư như vậy luôn! Một trong những kỵ sĩ mạnh nhất đại lục sao có thể nhận hắn làm đồ đệ được chứ?! Tất nhiên là phải có điều kiện rồi! Sao lúc trước hắn lại không nghĩ tới chuyện này không biết!
Mệt mỏi quá.......!Cảm giác không muốn yêu nữa.........!
- -------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên ngoại ngắn 2.

Một vài chuyện về đồ đệ mới.

Milleres thu nhận một đồ đệ, bởi vì đồ đệ không có tên, Milleres cũng lười đặt, vì thế nên tên có hắn chính là Đồ Đệ.

Vị đồ đệ này là một người chịu khó vô cùng, công việc hằng ngày của hắn như sau:
Sáng sớm: Làm điểm tâm, mua đồ ăn, rửa chén.

Buổi sáng: Lau sàn, giặt quần áo.

Giữa trưa: Nấu cơm, rửa chén.

Buổi chiều: Đi theo Milleres luyện tập, mất khoảng 4 tạp nại.

Sau đó co chiêu với hoàng tử Akarin, dọn dẹp đống lộn xộn của Giselle và tiểu hồng kê.

Buổi tối: Nấu cơm, làm bữa khuya, rửa chén, ngủ.

Cuộc sống mỗi ngày của Đồ Đệ là như vậy đấy.

Một thời gian dài hắn cảm thấy rất nhàm chán, dường như ngoại trừ làm bảo mẫu và học kiếm pháp ra thì chẳng có gì khác cả.

Cuối tuần trước hắn đã đạt được danh hiệu kỵ sĩ tự do, thật sự là rất vô dụng, hắn ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.

Nếu cứ như vậy thì không biết tới bao giờ mới có thể trở thành kỵ sĩ ánh sao như sư phụ đây.

Hắn nắm chặt tay, kiên định quyết tâm, quyết định phải thương lượng một chút với sư phụ, hắn không thể cứ tầm thường vô vị mỗi ngày như vậy được!

Vì thế hắn mang theo dũng khí phi phàm của mình, bước từng bước sấm rền đá văng cánh cửa phòng của Milleres: "Sư phụ! Con muốn thương......!thương......"
Hắn nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Giselle khi ngồi trên người Milleres lắc mông, còn rên ư ư a a, nhất thời hoá đá.

Mặt Milleres đỏ dần lên, vội vàng lấy chăn phủ lên người Giselle, Giselle còn vô tư mà tiếp tục quấn quít lấy Milleres.

Vẻ mặt của Đồ Đệ lúc này kiểu: @口@
Sau đó hắn yên lặng đóng lại cửa, nói: "Ngại quá, hai người cứ tiếp tục."
Không bao lâu sau Milleres liền đi ra, ho khụ khụ với đồ đệ đang lạc ở cõi thần tiên ngoài cửa: "Có chuyện gì sao?"
Đồ Đệ vẫn chưa hoàn hồn, vẫn giữa vẻ mặt như cũ nhìn hắn.

Milleres nâng tay lên, quơ quơ trước mặt hắn: "Này?"
Đồ Đệ dùng vẻ mặt ←口← nhìn hắn.

Milleres bất đắc dĩ: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì......."
Đồ Đệ nghiêm túc nói: "Hoá ra Giselle chính là sư mẫu sao!"
Milleres tức giận: "Ngươi đã theo ta được hai tháng rồi mà vẫn chưa biết sư mẫu ngươi là ai! Quả thực là ngốc y như sư mẫu của ngươi!"
Đồ Đệ yên lặng ưu thương, ai mà ngờ sự phụ vĩ đại của hắn lại có thể xem trong một tên ngốc được chứ!
Ngày tháng cứ bình thản trôi qua như vậy, cuối cùng thì toà lâu đài của Millleres cũng hoàn thành!
Mặc dù nhìn không giống lâu đài, giống nhà ngói đất hơn.

Đồ Đệ yên lặng đánh giá.

Giselle, Đồ Đệ, còn có tiểu hồng kê đã bị kéo tới nhà mới.

Mà lâu đài của long ở bên cạnh cứ vài ngày lại thuê Đồ Đệ làm việc bán thời gian với mức lương cao.

Đồ Đệ thấy rất buồn bực: "Sao các ngươi lại không tự mình làm?"
Mary Gobi nói như thể đương nhiên: "Trước kia ta không thường ở chỗ này, đương nhiên sẽ không dọn dẹp!"
Akarin yên lặng quay đầu lại: "Ta là hoàng tử, trong chương trình học không có khoá dạy làm việc nhà."
Lúc này Đồ Đệ rất ném cây lau nhà, nhưng nghĩ tới mức lương cao 10 kim tệ một lần, hắn nhịn.Mà mỗi lần trở về nhìn thấy tiểu hồng kê đều thấy nó tỏ vẻ: "Làm con gà con phát triển chậm đúng là sướng hơn nhiều", sau đó sung sướng đi vào phòng, Đi! Đại! Tiểu! Tiện! Ở! Bất! Kì! Chỗ! Nào!
"Đờ ụ, cái con gà này nhất định là nghe hiểu được tiếng người đi! Lúc ta nói ăn cơm nó chạy còn nhanh hơn cả Giselle (Giselle nằm không cũng trúng đạn), thế mà ta nói nó không được đi đại tiểu tiện lung tung vô số lần mà nó lại không hiểu sao?! Các người còn nói nó là phượng hoàng, nó là phượng hoàng cái rắm ấy! Quả thực là một con cầm thú phá hoại thành quả lao động của người khác! Cầm thú!"
Milleres yên lặng xoa đầu Đồ Đệ: "Kỳ thật tiểu hồng kê vốn là chim, ngươi nói nó là cầm thú cũng chẳng sai."
Đồ Đệ giống như gặp được cứu tinh, gắt gao bắt chặt lấy tay của Milleres: "Sư phụ! Khi nào nó mới lớn lên vậy?!"
Milleres thâm trầm nhìn hắn: "Có lẽ khi nào Giselle hết ngu thì nó sẽ lớn lên."
Cho nên ý người là cả đời này cũng không thể đúng không, đúng không, đúng không?!
Không, Đồ Đệ yên lặng nhìn tiểu hồng kê, trong mắt thoáng hiện lên ngọn lửa kích động, ta sẽ không mặc số phận như vậy được! Ta muốn đảo ngược chỉ số thông minh của tiểu hồng kê này lại!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Phiên ngoại ngắn 4.

Từ khi bọn Milleres chuyển ra ngoài, trong lâu đài chỉ còn lại Akarin và Mary Gobi.

Vì thế, chuyện việc nhà thuộc về ai chính là một vấn đề lớn.

Akarin ngạo kiều quay đầu: "Ta là hoàng tử, ta cũng không biết làm việc nhà."
Mary Gobi giẫm lên cái giẻ lau nhà Akarin vứt xuống đất: "Ngay từ đầu không phải người chính là nô lệ của ta sao?"
Akarin xù lông: "Ai muốn làm nô lệ của ngươi!"
Mary Gobi nghi hoặc: "Ngươi không làm nô lệ cho ta thì đến lâu đài của ta làm gì."
Akarin cãi lại: "Rõ ràng là ngươi tự ý bắt ta tới đây mà?!"
Mary Gobi nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không phải là ngươi thích ta đấy chứ?"
Akarin nổi giận: "Tên ngốc nhà ngươi! Tên ngốc! Trên đời này sẽ không có ai ngốc hơn ngươi!"
Mary Gobi xấu hổ sờ sờ đầu: "Lúc ấy không suy nghĩ kĩ........!Ngươi thật sự thích ta sao?"
Akarin không biết do tức giận hay xấu hổ mà đỏ bừng, hắn cố gắng để mình đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Đúng là ta thích ngươi đấy, thì sao?!"
Mary Gobi búng tay, vẻ mặt đắc ý nói: "Ngươi thích ta là tốt rồi, cứ vầy đi, chỉ cần ngươi làm việc nhà thì ta cũng sẽ thích ngươi."
Sắc mặt Akarin u ám nói: "Chẳng lẽ chỉ khi ta làm việc nhà thì ngươi mới có thể thích ta sao?"
Mary Gobi mờ mịt: "Không thì sao?"
Akarin hung hăng ném giẻ lau xuống đất, câu "Lão tử đi khỏi đây" lại biến thành "Làm thì làm! Về sau tất cả việc nhà ta lo hết."
Mary Gobi đắc ý lên lầu, Akarin ưu thương nhặt chiếc giẻ lau lên, thầm nghĩ không biết sao hắn lại nhất thời kích động mà đồng ý với Mary Gobi mất rồi?
Chẳng lẽ ở lâu với đám ngốc kia quá nên chỉ số thông minh cũng bị hạ thấp rồi?
Nhất định là như vậy! Phải bắt tên Đồ Đệ kia dạy hắn làm việc nhà để bồi thường mới được!Vì thế hắn đi đến ngôi nhà ngói đất ở bên cạnh.

Đồ đệ nghĩ sau này sẽ có người chia sẻ công việc với mình nên vui vẻ đồng ý.

Đến cuối ngày.........!
Đồ Đệ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, dậy cái loại mất khả năm làm việc nhà cấp độ tám như Akarin còn không bằng đi xử lý con tiểu hồng kê kia.


Akarin lại càng làm càng hăng, tinh lực tràn đầy nói với Đồ Đệ rằng ngày mai hắn còn đến nữa.Đồ Đệ ỳ ỳ ỳ mà từ chối.

Akarin lại nói: "Ta biết là ngươi khách khí, ha ha ha, mọi người đều là người một nhà mà còn khách khí làm gì, ngày mai ta lại tới nữa nha!"
Sau đó đạp cửa đi ra ngoài.

Đồ Đệ lại làn người văn minh, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện mắng chửi người khác, cho nên hắn đành phải yên lặng nói thầm: "Người Akarin yêu thầm, người Akarin yêu thầm, người Akarin yêu thầm, người Akarin yêu thầm, người Akarin yêu thầm.......!Ai là người một nhà với ngươi hả!"
Cuối cùng, sau một tháng, Đồ Đệ ngã gục, hàng ngàn hàng vạn Akarin xuất hiện.

"Ôi, ta thích nhất là lau bàn ó~" Đây là tên điên Akarin cuồng lau bàn.

"Ôi, ta thích nhất là lau sàn ó~" Đây là tên điên Akarin cuồng lau sàn.

"Ôi, ta thích nhất là giặt đồ ó~" Đây là tên điên Akarin cuồng giặt đồ.

Mỗi khi Mary Gobi đi ngang qua đều nhịn không được mà thầm run rẩy, tiểu tử này không phải là uống lộn thuốc đấy chứ?
Tới buổi tới, Akarin nhanh chóng hoá thân thành tên điên loã thể, hắn cởi sạch quần áo trên người, ngay cả quần lót nhỏ cũng không tha, ngồi ở trên giường hất cằm về phía Mary Gobi: "Mau tới làm chuyện đó với ta! Chúng ta đã là người yêu rồi!"
Mary Gobi đỡ trán: "Vừa mới yêu đã làm vậy thì không hay lắm."
"Có gì mà không hay." Akarin hừ lạnh: "Ngươi phải thực hiện nghĩa vụ làm lão bà của ngươi chứ! Chẳng lẽ ngươi..." Hắn dừng ánh mắt khinh thường nhìn hạ thân của Mary Gobi: "Ngươi không thoả mãn được ta sao?"
Mary Gobi tức giận rồi! Dám nghi ngờ năng lực giống đực của hắn sao, vì thế hắn gầm lên và nhào tới.

Sáng ngày hôm sau, Akarin hài lòng xoa xoa bông cúc hoa của mình, nói với Mary Gobi: "Ngươi đi làm việc nhà đi, thắt lưng của ta đau, hoa cúc cũng tàn rồi."
Mary Gobi chỉ có thể yên lặng đi làm việc nhà.

Akarin ở trong chăn cười đau cả bụng.

Chuyện như này mà có lần đầu thì tất nhiên sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba, đến cuối cùng, Akarin có không muốn làm cũng không thể không làm.

"Đừng làm nữa a......!Ư.....!Ha......!Đờ ự.......!Hôm nay ngươi đã làm ba lần rồi đấy, cút xuống cho lão tử ~"
Cuộc sống tính phúc của bọn họ cứ tiến triển như vậy.

Hết phiên ngoại.

_Toàn hoàn văn_Ngày 27/7/2021
Tác giả có lời muốn nói:
Ờ, về sau có thể sẽ nhiều hơn.

Nhưng đều là phiên ngoại nhắn như vầy thôi nha ~~
Tác giả không thể viết phiên ngoại dài được ỳ ỳ ỳ.

Thiết lập nhân vật của Mary Gobi ~~
Tổng cộng có 5 phiên ngoại.

Bởi vì có người nói muốn phiên ngoại của Akarin nên viết phiên ngoại 4 trước, phiên ngoại 3 sẽ viết sau.

(Phiên ngoại 1 là của Milleres và Giselle, phiên ngoại 2 + phiên ngoại 3 đều là của tiểu hồng kê và tiểu đồ đệ, phiên ngoại 4 là của Akarin và Mary Gobi, phiên ngoại 5 là của Ebner, phiên ngoại 5 này có lẽ sẽ hơi dài.)
(Vĩ): Truyện được viết năm 2013, bổ sung năm 2014 và đến giờ vẫn chỉ có tưng đây phiên ngoại thì mọi người tự hiểu rồi ha.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện nha.

Cảm ơn rất nhiều..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.