Bạn Từng Là Thiếu Niên

Chương 14: 14: Có Bão





Hóa ra, không phải điều gì bản thân cho là tốt thì người khác cũng sẽ vỗ tay đồng tình.
-------------------------------
Buổi tối, sau khi tắm xong, thân thể mát mẻ thoải mái, Hạ nhàn nhã ngồi tựa lưng vào đầu giường lật tập xem lại bài cũ, mấy cuốn tập mà Du trả lúc nãy ngày mai cũng có tiết nên Hạ đều đem chúng để ở kệ tủ, từ từ xem từng cuốn một.

Thế nhưng, vừa lật được vài ba trang gương mặt của Hạ lập tức biến sắc, cuốn tập của cô không còn giống như trước nữa mà cứ vài ba trang lại có mấy cái sticker hoạt hình.

Cô tiếp tục nhìn kỹ một chút, cuối cùng, Hạ giận dữ mím môi đem mấy cuốn tập quăng lại trên bàn, nghiến răng nói: "Thật là quá đáng mà."
....
Tiết tự học hôm nay Du đến có hơi sớm, lẳng lặng ngồi vào chỗ đưa mắt nhìn ra bầu trời, có mây đen kéo tới, chắc là sắp có mưa.

Du đem tập vở để lên bàn, đúng lúc Hạ cũng vừa tới, cô đem ánh mắt vui vẻ của mình nhìn Hạ thế nhưng đổi lại sự nhiệt tình đó là cái nhìn sắc như dao của Hạ.
Hạ im lặng ngồi xuống, mặt không đổi sắc nói: "Cậu đã làm gì trong mấy cuốn tập của tôi?"
Nghe Hạ hỏi, đôi mắt to tròn của Du chuyển động: "A, cậu thấy rồi sao? Mấy cái đó là..."
Hạ lần này không giữ được bình tĩnh nữa bất quá xung quanh đang có người nên không thể quát lớn được.

Cô vẫn là kìm hãm sự giận dữ, thấp giọng quay sang người bên cạnh nói: "Vũ Hoài Khánh Du, chúng ta thân nhau lắm sao?"
Ngoại trừ lúc ở phòng họp Hạ gọi họ tên của Du ra thì đây là lần thứ hai Hạ gọi như thế, mà một người đột nhiên kêu họ tên của một người khác thì chỉ có hai trường hợp: một là điểm danh, hai là đang thật sự tức giận.


Du mông lung suy nghĩ, từ lúc nhận thức nhau đến nay hình như Hạ chưa bao giờ ở trước mặt gọi tên mình mà chỉ toàn dùng kính ngữ.

Du nhận ra Hạ đang tức giận nên cũng không dám nhìn thẳng mặt Hạ, đôi mắt màu hổ phách rũ xuống, đảo mắt ra ngoài ô cửa kính, trời mưa rồi, còn mưa rất nặng hạt.

Hôm đó lúc chép bài, nhận thấy cuốn tập của Hạ có vài chỗ bị vẩy mực.

Du đoán chừng có thể là do cây bút của Hạ khi đó có vấn đề nên mấy trang đó mới bị như thế, không suy nghĩ gì nhiều, cô liền lấy mấy cái sticker dán lên che lại.

Lúc đó cô nghĩ rằng Hạ nhất định sẽ rất cảm kích mình cho xem, thật không ngờ lại phản tác dụng.
Hóa ra, không phải cái gì bản thân cho là tốt thì người khác cũng sẽ vỗ tay đồng tình.
Không khí xung quanh lành lạnh thoáng mát, mà không khí giữa hai người thì lại ngột ngạt đến khó thở.

Du không nhìn ra ngoài nữa, thu tầm mắt, cúi đầu nặng nề nói: "Không có, một chút cũng không có thân."
Bầu trời tối sầm, cơn mưa dai dẳng không dứt, có cơn gió mạnh thổi đến, thổi các hạt mưa bay tán loạn đập vào ô cửa kính rồi vỡ tan.

Hạ vẫn ngồi im không nhúc nhích, lưng dựa vào thành ghế, hai tay khoanh ở trước ngực: "Thế cậu lấy cái quyền gì mà dán bậy lên tập của tôi?"
Du vẫn như cũ cuối đầu, đôi mắt buồn đâm đâm nhìn xuống cái bàn, thỏ thẻ nói: "Chỉ là tôi thấy..mấy chỗ đó bị dính mực nên mới nghĩ cách che lại giúp cậu.

Xin lỗi! sao này tôi sẽ không tùy tiện như thế nữa."
Cơn giận vốn chưa nguôi xuống nên lời giải thích của Du, Hạ hoàn toàn không để vào tai, lạnh lùng lấy mấy tờ đề mà cô đã chuẩn bị sẵn hậm hực để trước mặt Du.

Du cầm mấy tờ đề tự giác lật sách cầm bút lên giải, từ đầu chí cuối không hé môi câu nào, gặp bài nào khó quá cô cũng không dám hỏi mà tạm thời bỏ qua.

Hạ dự định là soạn mấy cái đề này để hôm nay cùng người nào đó ở trên lớp làm cho nên mức độ có hơi khó hơn mấy bài cho về nhà, nhưng mà bực tức vẫn chưa hết nên cô để mặc cho Du tự biên tự diễn, suốt buổi tối chỉ chuyên tâm đọc sách của mình.

Hết giờ, Hạ không nói gì đứng dậy xách túi rời đi, ra khỏi cửa lại đụng phải cái đuôi chặt hoài không đứt, Hạ lại bực mình thêm: "Cậu...cách xa tôi ba thước.

Nếu cậu còn bám theo nữa tôi sẽ la lên rằng ở đây có bi3n thái đấy."
Võ Trọng Thanh nghe Hạ hù dọa nụ cười trên mặt liền tắt ngấm, e sợ lui ra xa mấy bước cũng không dám đi theo nữa.

Tạm thời cắt được cái đuôi Hạ bực dọc thở mạnh, trước khi đi không quên ném hình viên đạn về phía Du lần nữa.

Cước bộ của Hạ tăng dần bỏ rơi những người ở phía sau, một đường ra khỏi khu D.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Lộc chứng kiến thái độ của Hạ từ nãy giờ, tay trái không ngừng sờ sờ cái cằm của mình, nghiên đầu sang hỏi Du: "Bà lại chọc giận gì cậu ta thế?".
Du không nhịn được nữa vừa đi vừa đem mọi chuyện kể xảy ra kể lại cho Lộc nghe, nghe xong Lộc ôm bụng cười to: "Haha có người trị được bà rồi, cho chừa cái tội nghịch ngợm."
Du nâng cái túi chứa đầy sách vở quật vào lưng cậu ta: "Không tìm cách giúp tui thì thôi còn ở đây nói xàm."
Lúc này Lộc mới ngưng cười, vỗ vai Du, ôn tồn khuyên nhủ bạn: "Chuyện cũng không có gì lớn cả, chẳng qua là cậu ta quá mức nguyên tắc cho nên mới như thế.

Bây giờ đừng có kích động cậu ta, chờ một hai ngày nữa cơn giận nguôi bớt, bà chỉ cần chân thành xin lỗi là được."
Du xụ mặt, giọng điệu yếu xìu: "Ờ."
Có tiếng bước chân hối hả chạy trên sân trường, nhiều người vì không đem dù mà phải dùng cái túi của mình đội lên đầu để che mưa.

Lộc ở bên này đưa cái túi cho Du cầm, cẩn thận cởi cái áo khoác form rộng đang mặc trên người, cố gắng căng ra đủ để hai người che cùng, sau đó dùng hai tay nâng nó lên khỏi đầu.

Du như hiểu ý nên cũng nép vào một bên áo, cả hai hòa vào làng mưa đang tí tách rơi trên sân, bước chân cũng vì thế mà đi nhanh hơn rất nhiều.
Ý kiến của Lộc ban nãy dường như chẳng xoa dịu được tí nào sự lo lắng trong lòng Du, dưới làng mưa lất phất rơi thanh âm trong trẻo của cô lại vang lên như dò xét: "Mà nè, làm như thế...liệu có ổn không? Lỡ như cậu ta vẫn giận thì sao bây giờ?"
Lộc vẫn như cũ nâng hai tay đỡ áo, mái tóc ngắn của cậu bị mưa tạt vào làm hiện lên vô số hạt nước li ti, mắt tuy vẫn hướng về phía trước nhưng giọng nói vẫn đều đều phát ra: "Trước đây dù có làm sai bà cũng đâu để tâm nhiều như thế, sao bây giờ tự nhiên lo xa vậy?".

Du nói: "Đâu có giống nhau.

Chuyện này hoàn toàn là lỗi của tui mà."
Lộc bật cười: "Haha.

Đáng đời."
Trăng đêm nay bị mấy đám mây đen chiếm chỗ đành phải nhẫn nhịn ẩn mình sau màng mưa chờ ngày lật kèo.


Thời điểm cả hai đến được bãi giữ xe thì trời dường như cũng trút cạn hết những hạt mưa cuối cùng, mưa tắt người tan, bãi giữ xe ồ ạt người đi ra, chật cứng cả cổng trường.

Về đến nhà, Du đẩy xe vào trong lại nhìn vào bếp nói lớn: "Thưa mẹ con mới về".

Mẹ Du là bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở thành phố X, giờ giấc làm việc thất thường nên có đôi khi Du vẫn hay ở nhà một mình.

Hôm nay về đến cổng thấy đèn trong nhà sáng trưng thì liền biết ngay là mẹ đã về.
"Tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm nha con".

Mẹ Du nói.
"Dạ."
Bởi vì nhà chỉ có hai người nên bữa cơm diễn ra cũng rất nhanh chóng, ăn xong Du mang chén bát đi rửa rồi lại lên phòng tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Kết quả, nhiệm vụ thì chưa hoàn thành mà đầu óc thì toàn những thứ rối ren.

Có lẽ, cô vẫn còn bâng quơ suy nghĩ xem làm cách nào để mọi thứ êm đềm trở lại, tựa như tiếng gió đang gào thét ngoài hiên nhà, hẳn là nó cũng đang nỗ lực thổi bay mấy đám mây đen bao phủ trên bầu trời xa xa kia.
Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.