Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 20




Hai người đi đến cửa hàng thực phẩm Nhật Bản gần đó.

Lúc giữa trưa, quán ăn ở gần CBD đã kín hết chỗ ngồi. Diệp Tri Chi đặc biệt chọn cửa hàng này… Mặc dù giá có hơi đắt nhưng không gian xung quanh khá ổn, có tính riêng tư cao, thích hợp để bàn công việc.

Cho dù là lúc này thì khách hàng trong cửa hàng cũng không nhiều.

Trong phòng ăn, sau khi gọi món xong, người phục vụ mang thực đơn ra ngoài rồi kéo rèm xuống.

Chờ người rời khỏi, Giang Yến Từ thu lại ánh nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Đã điều tra được những gì rồi?”

Diệp Tri Chi nói: “Mỹ phẩm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla bị dừng tiêu thụ ở nước R là do gần đây đã bị cục an toàn thực phẩm ở nước R điều tra ra rằng có chất vượt quá chỉ tiêu và có thể gây ung thư.”

Cô mở tài liệu ra, đưa máy tính bảng sang.

Giang Yến Từ cầm máy tính bảng lên, im lặng xem sơ qua.

Diệp Tri Chi nói tiếp: “Đây là kết quả báo cáo mà tôi vừa nhận được sáng nay, trong đó liệt kê hết tất cả những mỹ phẩm có vấn đề thuộc quyền sở hữu của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, tổng cộng có 12 sản phẩm. Theo kết quả báo cáo của việc kiểm tra đo lường, chất Octyl salicylate, chì, thủy ngân và kim loại nặng Sb đều vượt quá mức quy định. Nhất là kim loại antimon, đó là một loại chất gây ung thư rất mạnh.”

“Liên quan đến mỹ phẩm là son môi, nước hoa, toner, kem che khuyết điểm, tôi đã so sánh thử, những mỹ phẩm được liệt kê trong báo cáo đều khớp với những sản phẩm bị dừng tiêu thụ!”

Giang Yến Từ xem hết phần báo cáo này: “Vậy nên nguyên nhân của việc sản phẩm bị dừng tiêu thụ là vì tra được có chất gây ung thư?”

“Đúng vậy.” Diệp Tri Chi gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó tôi còn phát hiện ra một điểm thú vị.”

“Điểm thú vị?” Giang Yến Từ ngước mắt nhìn cô.

Diệp Tri Chi nói: “Nền tảng thương mại điện tử của nước R có một chức năng là có thể truy cập từ trang cá nhân của người tiêu dùng vào blog cá nhân của họ. Tôi đã lên đó xem thử, phát hiện ra rằng mấy tháng gần đây, những người tiêu thụ đã sử dụng qua sản phẩm đó đều bị viêm da, viêm mũi, đau đầu, nôn mửa và những triệu chứng liên quan.”

“Nhưng đa số bọn họ đều là những cô gái trẻ và có sức khỏe tốt.”

Diệp Tri Chi cho anh xem tiếp các hình ảnh mà cô đã thuận tay cắt ra, cô đã phiên dịch lại và ghi chú thời gian trong sổ ghi chú.

[Da bị dị ứng rất lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa hết hẳn, khó chịu quá đi mất TToTT] – ba tháng trước

[Bây giờ không phải đang là mùa hè sao? Tại sao cái bệnh viêm mũi đáng ghét này lại tái phát nữa rồi.] – một tháng trước.

[Dạo này hay bị đau đầu mà không hiểu tại sao, đôi khi muốn nôn nhưng khi đi bệnh viện khám thì lại không kiểm tra được lý do, phiền chết mất.] – một tuần trước.

[Vì buổi hẹn hôm nay mà tôi đã chuẩn bị rất nhiều đấy, còn sử dụng cả nước hoa hồng mới mua nữa, nhưng! Tại! Sao! Lại! Bị! Nổi! Mẫn! Ông trời trả buổi hẹn hò này lại cho tôi (khóc).] – ba ngày trước.

[Năm nay hay bị đau đầu, uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng gì hết, là do mình đã tăng ca ư?] – một ngày trước.



Diệp Tri Chi dừng lại một chút: “Tôi đã tra thử, ngộ độc kim loại antimon cũng có triệu chứng viêm da, viêm mũi, đau đầu, nôn mửa.”

“Nếu chuyện này là trùng hợp thì cũng khéo thật đấy.”

Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, ánh mắt rực sáng: “Vậy nên tôi cảm thấy rằng không thể dùng từ ‘trùng hợp’ để miêu tả việc này nữa rồi.”

Lúc cô nói chuyện trông như có ánh sáng đang chuyển động trong đôi mắt ấy vậy. Ánh đèn chiếu rọi xuống đầu cô tạo ra một vầng sáng nhạt, cũng dường như càng sáng rọi động lòng người hơn.

Giang Yến Từ bỏ máy tính bảng đang cầm trên tay xuống, con ngươi không kiềm được mà tối lại: “Diệp Tiểu Thu, không ngờ rằng mạng lưới tình báo của em lợi hại thật đấy.”

“Tất nhiên rồi.”

Diệp Tri Chi khẽ nâng cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo giống như “mau đến khen tôi đi” vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết vì sao mà Giang Yến Từ lại đột nhiên muốn đưa tay xoa đầu cô.

… Anh đã nghĩ như vậy, cũng đã làm vậy.

“Em đã làm rất tốt.”

Khi cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến, Diệp Tri Chi cứng đờ cả người.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, che lấy chỗ tóc bị sờ, giọng nói cũng không chút hăng hái mà khẽ run rẩy: “Anh, anh nói chuyện thì nói bình thường đi, tự dưng lại làm rối tóc tôi làm gì chứ?”

Trong mắt Giang Yến Từ có một chút ý cười, anh nâng chén trà lên uống một ngụm rồi lại quay lại chủ đề chính.

“Nhưng nếu như sản phẩm ở nước R có vấn đề thì tại sao tập đoàn mỹ phẩm E-Angla lại phải hoảng loạn hao phí thời gian để tìm đến ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ bàn chuyện sáp nhập chứ?”

Câu hỏi này rất sắc bén.

“Việc này tất nhiên là vì…” Diệp Tri Chi khó hiểu liếc nhìn anh, nói dựa theo ý nghĩ của anh: “Khoan, từ từ.”

“Cũng đúng, tại sao bọn họ lại phải bỏ gần tìm xa? Không tìm một xí nghiệp thích hợp ở nước R để sáp nhập?” Cô cũng thắc mắc ở đây, không khỏi lặng im suy nghĩ cùng với Giang Yến Từ.

“Chuyện này đúng là…”

Không biết nghĩ đến việc gì, Giang Yến Từ đột nhiên hỏi: “Những mỹ phẩm của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla cung cấp cho nước R là do nhà xưởng nào sản xuất vậy?”

Diệp Tri Chi trả lời theo bản năng: “Tôi đã tra thử, những mỹ phẩm của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla cung cấp cho nước R là do một nhà máy lớn ở phía tây của nước R, nhà máy này…”

Dường như cô đã chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên: “Đúng rồi! Những sản phẩm mà nhà máy này sản xuất không chỉ đưa đến nước R mà còn có những quốc gia lân cận nữa.”

Ánh mắt hai người đối diện nhau, đều hiểu được ý nghĩ trong mắt của đối phương.

Diệp Tri Chi kìm nén sự hưng phấn trong lòng: “Nói cách khác, nếu như sản phẩm có vấn đề thì những khu vực bị hại không chỉ có nước R mà còn có cả những quốc gia xung quanh!”

Ánh mắt Giang Yến Từ đầy bình tĩnh: “Vậy nên lượng sản phẩm có vấn đề kia rất có thể là đã tràn vào thị trường trong nước.”

Diệp Tri Chi gật đầu với anh, cầm máy tính bảng lên xem bảng báo cáo tiếp theo rồi phân tích: “Hơn nữa, trên báo cáo điều tra này chỉ ra rằng lô sản phẩm có vấn đề kia chỉ được kiểm tra lấy mẫu một vài món mà thôi, nếu như đây là cùng một nhà máy sản xuất thì những sản phẩm có vấn đề còn hơn bây giờ nhiều.”

“Nhưng truyền thông của nước R hoàn toàn không có tin tức liên quan nào về chuyện này, có lẽ là tin tức đang tạm thời bị ép xuống,”

Giang Yến Từ có chút đăm chiêu: “Nhưng nếu như đã bị phía chính phủ của nước R điều tra ra được thì tin tức này cũng không ép được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ được công bố mà thôi.”

“Thị phần của nước R và các nước nhỏ xung quanh cộng lại cũng thấp hơn so với trong nước.”

Anh nhẹ nhàng gõ lên thành cốc, ngừng lại một lúc.

“Đây là một sự cố bê bối cực kỳ nghiêm trọng, đợi đến khi chuyện này được công bố trong nước, vậy thì với một tập đoàn quốc tế lớn mà nói, không đến mức bị phá sản, nhưng cũng là một đòn đánh rất đau. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của sản phẩm bọn họ ở thị trường trong nước.”

Diệp Tri Chi tiếp lời anh: “Vậy nên đây là lí do mà họ cuống cuồng muốn sáp nhập với ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ sao?”

“Có thể tạm thời suy đoán như vậy.”

Giang Yến Tử: “Tôi đã hiểu sơ lược về tình huống hiện tại rồi, lần bàn bạc thứ hai với tập đoàn mỹ phẩm E-Angla là ba ngày sau, sau khi trở về thì em hãy sắp xếp lại các tư liệu liên quan trước đi, rồi liên lạc với Hà tổng để trao đổi chuyện này với cô ấy. Chúng ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị…”

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh reo lên,

Giang Yến Từ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại gọi đến, đứng lên nói: “Đợi chút, để tôi ra ngoài nhận điện thoại đã.”

Diệp Tri Chi thấy được sự do dự trong hành động của anh, trong lòng có chút thắc mắc nhưng cô vẫn gật đầu.

Giang Yến Từ đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ không người rồi nhận điện thoại.

“Có việc gì không?”

Giọng nói của Trần Dương truyền đến từ đầu dây bên kia: “Giang tổng, đại diện của UVI phải đến thành phố A sớm hơn.”

“Sao lại phải đến sớm hơn thời hạn chứ?” Giang Yến Từ khẽ nhăn mày, giọng lạnh lùng: “Khi nào?”

Trần Dương nói: “Ba ngày nữa.”

Giang Yến Từ đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến việc gì, ánh mắt không kiềm được mà nhìn về hướng của Diệp Tri Chi.

“Ba ngày nữa ư?”



Ba ngày sau là lần đàm phán thứ hai về việc sáp nhập.

Thời gian này là do chính tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đề nghị.

Tập đoàn mỹ phẩm E-Angla cũng không có công ty chi nhánh ở thành phố A, cuộc hẹn lần này vẫn là nơi gặp lần đầu.

Trong phòng hội nghị, nhân viên hai phía đều đến đông đủ.

Lúc trợ lý phát tài liệu, Hà Vân Duyệt theo bản năng nhìn về phía cửa, rồi lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Diệp Tri Chi: “Luật sư Diệp, luật sư Giang đâu rồi? Sao hôm nay anh ấy không đến?”

Diệp Tri Chi khẽ khựng lại, giải thích: “Hà tổng, hôm nay Giang par có…”

“Hôm nay luật sư Giang bận việc không thể đến đây được, thật tiếc quá đi mất.” Một giọng nói xen vào, chặn ngang lời nói của cô.

Diệp Tri Chi ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Đình Chi cười như không cười nhìn cô. Miệng anh ta bảo đáng tiếc, nhưng trong mắt lại không có vẻ như là có tiếc nuối gì.

Giang Yến Từ không đến, nhưng bọn họ lại không bất ngờ chút nào, lại còn có dáng vẻ như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay vậy.

Nhưng vì sao chứ?

Chẳng lẽ là…

Trong lòng Diệp Tri Chi đột nhiên có một suy đoán đáng sợ.

Cô đứng bật dậy, ánh mắt nghiêm nghị: “Tôi còn chưa nói Giang par có thể đến tham dự hay không nữa kia mà? Tại sao luật sư Thẩm còn biết rõ hơn tôi là hôm nay anh ấy không thể đến vậy?”

“Vậy nên hôm nay anh ấy có việc đột xuất là do các người đã lấy việc khác để kéo chân anh ấy khiến cho anh ấy không thể đến đây đàm phán với các người được đúng không?” Giọng nói của cô rất bằng phẳng, giống như đang trần thuật lại một sự thật, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Hử?” Thẩm Đình Chi lười biếc ngước mắt lên, không nhanh không chậm nói: “Vị luật sư Diệp này, làm ơn hãy chú ý cách dùng từ của cô đi. Những luật sư được luật sư Giang dẫn dắt đều thiếu chuyên nghiệp như vậy à? Cô thân là luật sư chẳng lẽ không biết rằng việc cố tình bịa đặt cũng như là tung tin đồn nhảm, làm tổn hại đến danh dự của người khác chính là tội ‘phỉ báng’ đấy.”

Anh ta nhấn mạnh hai chữ cuối cùng kia.

Nhưng Diệp Tri Chi không để ý đến anh ta. Cô ngồi xuống lại, rồi chợt nở nụ cười tươi: “Nhưng có lẽ chuyện này cũng nói lên một điều.”

“Điều gì?” Thẩm Đình Chi nhướng mày.

“Đây không phải nói rõ rằng trong lòng các người không hoàn toàn chắc chắn thành công với buổi đàm phán hôm nay đúng không?” Diệp Tri Chi nhìn đối phương, hài hước hỏi: “Tôi đoán đúng không? Luật sư Thẩm?”

Thẩm Đình Chi khẽ khựng lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.