Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 15




Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tri Chi nhìn về phía bảng kế hoạch công việc ở trên bàn.

Thật ra cô cũng không muốn đi lắm.

Lịch trình của tuần này đã kín mít rồi.

Hơn nữa công việc được giao đột xuất, tối nay không thoát tăng ca được rồi.

Nhưng mà, đi ra ngoài một chuyến thì có thể tiện đường mua bữa tối mang về.

OK, cứ sắp xếp vậy đi, hoàn hảo!

Diệp Tri Chi nhìn điện thoại, đứng dậy đi đến phòng làm việc của Giang Yến Từ định thông báo cho anh một tiếng.

Cửa phòng làm việc không đóng.

Mới vừa đến gần, Diệp Tri Chi chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

“Truyền thông Minh Tư cố ý thu mua tập đoàn Giang Diên…”

Là giọng của Từ Hải Yến.

Nhưng mà, tập đoàn Giang Diên sao?

Diệp Tri Chi mới đưa tay lên định gõ cửa thì dừng lại.

Đứng ở cửa, cô thấy Từ Hải Yến lấy một tệp tài liệu đưa đến trước mặt Giang Yến Từ.

“Tôi không quá am hiểu phương diện này, vốn dĩ tôi không muốn nhận vụ án này cho lắm, nhưng truyền thông Minh Tư là khách hàng cũ của công ty luật chúng ta, tôi cũng không tiện từ chối.”

Từ Hải Yến cười nói: “Tôi cảm thấy giao cho luật sư Giang xử lý thì sẽ thích hợp hơn.”

Giang Yến Từ bắt gặp ánh mắt của cô ta, nhíu mày: “Nếu đã là khách hàng cũ của luật sư Từ thì không phải luật sư Từ tự mình phụ trách sẽ tốt hơn sao?”

“Vì công ty luật của chúng ta có tổ không khởi tố riêng biệt, vụ án này không đề cấp gì tới kiện tụng cả, nếu để tôi tự xử lý thì hình như không phù hợp với quy định của công ty cho lắm. Tôi đã giải thích nguyên nhân cho khách hàng rồi, bên kia cũng đã đồng ý.” Từ Hải Yến nói vô cùng trôi chảy: “Cho nên, vụ án này nên được giao cho…”

“Thật xin lỗi.” Giọng của Giang Yến Từ hờ hững ngắt lời.

Anh nhướng mày lên: “Vụ án này, tôi không thể nhận được.”

Từ Hải Yến nhướng đuôi lông mày, có vẻ khó hiểu: “Tại sao chứ? Hay là, luật sư Giang có ý kiến gì với tôi sao?”

Giọng điệu của Giang Yến Từ hờ hững: “Luật sư Từ hẳn cũng hiểu rõ, theo nội dung của điều ba mươi chín trong “Luật luật sư”, luật sư không được phép đại diện cho các vấn đề pháp lý có xung đột lợi ích đến chính mình hoặc là họ hàng thân thích (Chú thích 1), giống với tình huống của vụ án này, tôi buộc phải tránh.”

Lúc này Từ Hải Yến hình như mới nhớ tới gì đó, vẻ mặt áy náy: “A, thật xin lỗi, là do tôi sơ suất, tôi quên mất quan hệ giữa tập đoàn Giang Diên và luật sư Giang.”

“Đây thật sự là lỗi của tôi, tôi sẽ phối hợp lại với bên khách hàng.”

Cô ta dừng một chút rồi lại hỏi: “Vậy thì vụ án này để tôi phụ trách vậy, bên luật sư Giang chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Trên mặt của Giang Yến Từ không có biểu cảm gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Không có, luật sư Từ hoàn toàn có thể yên tâm.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ Hải Yến cười rất nhẹ: “Vậy tôi không làm phiền luật sư Giang nữa.”

Diệp Tri Chi cứng người tại chỗ, nửa ngày mới hoàn hồn lại.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Từ Hải Yến đã ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Tri Chi nhanh chóng thu suy nghĩ lại, chào hỏi đối phương: “Luật sư Từ.”

Hình như tâm trạng của Từ Hải Yến không tệ, còn cười gật đầu với cô.

Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn bóng dáng cô ta đi xa, trong lòng suy nghĩ rối bời.

“Còn đứng ở bên ngoài làm gì nữa, không đi vào sao?” Giọng nói của Giang Yến Từ truyền đến.

Diệp Tri Chi lúc này mới hoàn hồn, đi vào hỏi: “Từ Hải Yến tới tìm anh làm gì vậy?”

Giang Yến Từ nhướng nhướng mày, giọng nói hơi thấp: “Không phải em đã nghe thấy hết rồi sao?”

Diệp Tri Chi nhìn ra bên ngoài phòng làm việc: “Cô ta vừa mới nhắc với anh về Giang… vụ án kia, anh không tức giận sao?”

Giang Yến Từ hời hợt: “Hiện tại cô ta vẫn là người phụ trách của công ty luật, bây giờ mà trở mặt với cô ta thì không phải là chuyện tốt.”

“Nhưng rõ ràng là cô ta cố ý.” Diệp Tri Chi nói: “Trông dáng vẻ của cô ta vốn cũng không định giao lại vụ án này cho anh.”

Từ Hải Yến biết rõ Giang Yến Từ và tập đoàn Giang Diên có mối quan hệ gần gũi mà lại nhắc tới chuyện này trước mặt anh, giả vờ mượn quy định của công ty luật mà chuyển giao vụ án này cho anh, rõ ràng là cố tình làm anh khó chịu.

Lòng dạ của người phụ nữ này quá độc ác.

Trong lòng anh hẳn rất khó chịu.

“Không sao cả.”

Giang Yến Từ nói đầy bình thản: “Hành vi giúp người gặp nạn của luật sư Từ khiến người khác rất cảm động, tôi nên cảm kích cô ta mới đúng.”

Diệp Tri Chi nghe không hiểu lắm, ngẩng đầu: “Anh nói sao?”

“Không có gì.”

Giang Yến Từ rũ mắt, chuyển chủ đề: “Diệp Tiểu Thu, em tìm tôi có việc gì sao?”

Diệp Tri Chi lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Tôi đến nói với anh một tiếng, tôi phải đi ra ngoài một lát, khoảng một giờ sau sẽ về.”

Giang Yến Từ ngước mắt nhìn về phía cô: “Đi đâu?”

“Anh còn nhớ con mèo nhỏ mà chúng ta giấu ở nắp capo xe mấy hôm trước không?” Diệp Tri Chi nói: “Lúc nãy bệnh viện thú y gọi điện thoại cho tôi, nói là có người muốn nhận nuôi con mèo nhỏ kia, tôi định qua đó xem thử.”

“Vậy để tôi đi cùng em qua đó đi.”

Giang Yến Từ tiện tay nhét tài liệu vào ngăn kéo, vòng qua bàn làm việc đi tới, quay đầu lại thấy Diệp Tri Chi vẫn còn đứng tại chỗ thì nhướng mày lên: “Không đi sao?”

Diệp Tri Chi hơi mờ mịt, nhưng vẫn đi theo: “Sao anh cũng muốn đi vậy?”

Giang Yến Từ liếc cô một cái, giọng điệu đương nhiên nói: “Con mèo nhỏ đó là do tôi với em cùng cứu ra, đương nhiên cũng có một phần của tôi nữa.”

Cũng hơi có lý.

Lại nghe anh nói tiếp: “Hơn nữa bên ngoài trời đang mưa, em chắc rằng bây giờ có thể gọi được xe sao?”

Diệp Tri Chi vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời ở bên ngoài ảm đạm, không biết mưa to đã trút xuống từ khi nào, những tòa nhà cao tầng bên ngoài đều mờ ảo cả. Hiệu quả cách âm của thủy tinh ở ngoài tường vô cùng tốt, dường như không nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài.

Thời tiết này, nhất là khu CBD này, quả thật rất khó bắt được xe.

Diệp Tri Chi nhớ lại những đau thương đã trải qua khi bắt xe dưới trời mưa lần trước nên đã bị anh thuyết phục.

“Vậy thì đi thôi.”

***

Xe của Giang Yến Từ đang đang đậu ở ga ra ngầm của office building.

Diệp Tri Chi nhận ra, vẫn là chiếc xe “đi mượn” của lần trước.

Sau khi lên xe, cô cài xong dây an toàn rồi nhìn về phía người bên cạnh: “Anh vẫn chưa trả chiếc xe này lại sao?”

Giang Yến Từ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi lại: “Em có biết chi phí cố vấn một năm của tôi không?”

Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Có ý gì? Chi phí thì có liên quan gì tới việc mượn xe sao?”

Giọng Giang Yến Từ hờ hững nói: “Dù sao cũng làm cố vấn pháp luật miễn phí trong một năm, không thể làm không công được.”

Diệp Tri Chi: “…”

Cạn lời được một lúc, cô mới thốt ra một câu: “Tôi có thể nói rằng quả không hổ là anh không?”

Giang Yến Từ cười khẽ, không trả lời.

Ô tô chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe, chạy vào quốc lộ.

Vào ngày mưa, tình hình giao thông bị tắc nghẽn, dòng xe cộ nhích chậm chạp. Lại còn ngay vào giờ tan tầm cao điểm, chỉ đi một đoạn đường ngắn mà áng chừng hơn ba mươi phút.

Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm tuyến đường được chỉ dẫn, nhịn không được mà hỏi: “Thật ra chuyện này cũng không phức tạp gì, tôi qua đó xem một cái là được rồi, tại sao anh cứ muốn đi chung với tôi làm gì?”

Giang Yến Từ gác tay lên vô lăng: “Đương nhiên, đợi lát nữa còn phải quay về tăng ca.”

“Ai biết có phải em lười biếng muốn mượn cơ hội này trốn việc không, cho nên tôi phải giám sát em.”

Diệp Tri Chi:???

Diệp Tri Chi chỉ vào bản thân, khó có thể tin: “Anh nói tôi? Lười biếng sao?”

Cô hít sâu một hơi, nghiêng đầu, nói từng chữ một: “Giang Yến Từ, tôi cho anh một cơ hội nữa, anh nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa đi, tôi giống người như vậy sao?”

Giang Yến Từ cười ra tiếng, vẫn nhìn chằm chằm tình hình giao thông.

“Anh cười cái gì?” Trái tim thủy tinh của Diệp Tri Chi vỡ vụn, cô tức giận nói: “Anh còn như vậy nữa, tôi sẽ nổi giận đấy.”

Đèn tín hiệu phía trước đường đã chuyển sang màu đỏ, Giang Yến Từ giẫm lên phanh, mới chậm rãi nghiêng đầu, cười đưa ra một câu trả lời hai chữ.

“Không giống.”

Diệp Tri Chi miễn cưỡng hài lòng.

Nhưng cô đến quá gần, khi Giang Yến Từ quay đầu lại, đôi môi lơ đãng xẹt qua mặt anh.

Khi cảm xúc ấm áp truyền đến, hai người đều sửng sốt.

Diệp Tri Chi theo phản xạ mà lùi về, lúc này mới ý thức được chuyện mới xảy ra. Dường như máu dồn lên não, cả người cô xụi lơ.

Giang Yến Từ im lặng không lên tiếng thu ánh mắt lại, ánh mắt tối sầm lại.

“Tôi…”

“Em…”

Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại tiếp tục im lặng.

Sau vài giây im lặng, Giang Yến Từ nói: “Em nói trước đi.”

“Không, không có gì.” Diệp Tri Chi lập tức mất đi dũng khí nói chuyện, rụt người lại giống như con đà điểu.

Cô tỏ vẻ không có chuyện gì mà ôm chặt túi xách, bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn xạ cả lên.

Giang Yến Từ cũng hiếm khi không nói gì.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe lần nữa khởi động.

Ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện ngu ngốc gì, Diệp Tri Chi che mặt, dứt khoát ngồi đó cam chịu.

Dọc đường đi không có ai nói chuyện.

Sự yên tĩnh tràn ngập trong xe, bên trong xe chỉ còn có tiếng nhạc nhẹ bay bổng.

Rời khỏi nội thành, tình trạng tắc nghẽn đã giảm bớt, đường bắt đầu thông suốt.

Hai mươi phút sau, bọn họ đã tới bệnh viện thú y.

Ở đây có rất nhiều khu nhỏ, mỗi khi tan tầm thì việc tìm chỗ đậu xe không phải là chuyện dễ dàng.

Giang Yến Từ quan sát tình hình ở xung quanh, mở đèn nháy ở hai bên, tạm thời dừng lại ở bên lề: “Em vào trước đi, tôi đi tìm chỗ đậu xe đã.”

“Hả? À, được.”

Diệp Tri Chi bị giọng nói đánh thức, nhanh chóng tháo dây an toàn, động tác nhanh nhẹn mở cửa xuống xe.

Chân phải mới vừa bước ra cửa xe, cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại dừng lại.

“Đúng rồi.”

“Hửm?” Giang Yến Từ nghiêng đầu.

Diệp Tri Chi nhìn chỗ khác, trầm giọng nói: “Bánh ngọt hồi chiều ăn ngon lắm, cảm ơn.”

Hơi dừng chút rồi lại nhỏ giọng bổ sung: “Tôi rất thích.”

Nói xong lời này, cô nhanh chóng bung ô rồi đi rất nhanh giống như đang chạy trốn.

Cửa xe đóng lại.

Giang Yến Từ thấy bóng dáng vội vàng của cô, hơi nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ cười.

***

Ở bệnh viện thú y, Diệp Tri Chi gặp được con mèo nhỏ mà cô cứu.

Con mèo nhỏ hình như vẫn còn chút ấn tượng với cô, nó kêu meo meo hung dữ với cô qua lớp lồng, còn vươn móng vuốt chơi đùa với cô. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mèo nhỏ rất khỏe mạnh, không có bệnh gì cả, là một cậu nhóc hoạt bát hiếu động.

“Cô chờ một chút, quý ngài kia sắp đến rồi.” Cô y tá đã nói như thế với cô.

Diệp Tri Chi gật đầu với cô ấy: “Được, cảm ơn.”

Y tá rời đi để làm chuyện khác, Diệp Tri Chi đứng tại chỗ, tiếp tục chơi đùa với con mèo nhỏ.

Cô đợi trong chốc lát, Giang Yến Từ vẫn chưa đi vào. Vẫn chưa đậu được xe sao?

Nhưng nghĩ lại thì xung quanh đây hơi khó để đậu xe, khi bọn họ vừa tới thì những vị trí đậu xe xung quanh đã kín rồi.

Cũng không biết là anh tìm được vị trí đậu xe chưa nữa.

Khi đang suy nghĩ miên man, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của cô y tá…

“Anh Lục, con mèo nhỏ mà ngài nói muốn nhận nuôi chính là của cô Diệp đây.”

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Tri Chi theo bản năng ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy người đó, cô có hơi bất ngờ: “Luật sư Lục?”

Cô chỉ nhớ mang máng đối phương họ Lục, còn về phần tên…

Diệp Tri Chi nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ một phen, à, ở tập đoàn Duy Á, Giang Yến Từ đã đích thân giới thiệu với cô, Lục Trăn Ngôn của công ty luật hành chính Nghị Tư, luật sư Lục.

Lục Trăn Ngôn nhíu mày khó hiểu, trông ánh mắt của anh ta tối tăm không rõ: “Con mèo này của cô sao?”

Diệp Tri Chi gật đầu: “Đúng…”

Lục Trăn Ngôn đã nhanh chóng dời ánh mắt lãnh đạm đi, quay mặt về phía y tá, thờ ơ nói: “Thật xin lỗi, con mèo này, tôi không định nhận nuôi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.