9.
Sau khi để ô ra ban công, tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế.
Ngày tôi “bắt” Tống Kỷ Dương phải mượn ô của mình còn xảy ra một sự việc khác.
Nước mưa gột rửa nền đá cẩm thạch, anh che sách lên đầu rồi rảo bước đi, lúc tôi giơ ô chạy về phía anh thì bị trượt chân, trước khi tông vào anh thì tôi chỉ còn kịp hét lên “Bạn ơi”. Anh ngoảnh lại ngay lập tức, và thế là tôi đã va vào lòng anh.
Tôi vừa nói xin lỗi, vừa khăng khăng bắt anh phải mượn ô của mình.
Từ Lâm che ô quay lại nhìn tôi, dường như cậu đang mất kiên nhẫn nên đã hỏi tôi đang làm gì và giục tôi nhanh cái chân lên.
Cũng vì cậu nói như vậy nên tôi chẳng buồn để tâm đến việc trông Tống Kỷ Dương ra sao hay anh vừa nói gì với tôi nữa, tôi vui vẻ đưa ô cho anh rồi chạy vọt vào mái ô của Từ Lâm.
Tôi rất biết ơn Tống Kỷ Dương khi đó đã không mang ô để tôi có thể được đi cùng ô với Từ Lâm một cách chính đáng.
Khi ấy sánh bước trong màn mưa, tôi ngỡ rằng sau này tôi và Từ Lâm sẽ gần gũi với nhau hơn, chẳng ngờ… lại càng ngày càng xa.
Ngày hôm sau, tôi mang ô đến phòng thí nghiệm 404 ở tòa A3.
Tôi cứ vùng vằng mãi, định nhón chân lên nhìn qua ô cửa thì cửa phòng đã được mở ra.
Tống Kỷ Dương mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi sững sờ, mặt tôi cách cổ anh chưa đến một mét, tôi chớp chớp mắt rồi bỗng lùi ra sau một bước.
– Tống, Tống, Tống…
Tôi cứ “Tống” mãi mà không biết nên gọi anh thế nào.
Bỗng chốc khốn đốn vô cùng, mặt tôi… đã đỏ ửng lên.
Anh để tay ra sau lưng rồi hơi cúi xuống, dường như anh đang rất vui vì thấy tôi đến, ánh mắt cong cong nét cười: “Không biết gọi gì thì gọi thầy Tống… cũng được.”
Tôi càng xấu hổ hơn…
Sau đó, tôi trả cây ô đã gấp gọn gàng cho anh, ngồi trong phòng thí nghiệm của anh một lúc.
Tôi quan sát xung quanh rồi dán mắt vào chậu hoa trên bàn anh.
Nho nhỏ, hồng hồng, lạc quẻ trong căn phòng thí nghiệm.
Cũng không hợp… với anh.
Tôi buột miệng nói ra, anh khẽ cười trong lúc điều khiển thiết bị: “Anh thích, không hợp cũng chẳng sao.”
Sau khi ghi chép dữ liệu, anh nói anh muốn mời tôi đi ăn, nhưng tôi chưa quen với sự thay đổi “thân phận” của anh nên tôi từ chối anh, bảo rằng mình đã có hẹn với bạn cùng phòng.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi của Từ Lâm.
Nhìn dãy số quen thuộc ấy, mãi đến khi tiếng chuông thứ hai vang lên thì tôi mới nghe máy.
Từ Lâm gặp tai nạn giao thông, giờ đang ở bệnh viện.
Dù gì cũng làm bạn bốn năm trời, tôi nghĩ, hay mình đi mua ít hoa quả đến thăm.
Khi đến viện, cậu đang nằm một mình trong phòng bệnh, trên đầu có quấn băng gạc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nhếch nhác tới vậy.
Tôi không hỏi vì sao cậu gặp tai nạn, cũng không hỏi vì sao chỉ có mình cậu ở đây, chỉ nhắc cậu nghỉ ngơi và tiện thể gọt táo cho cậu.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, hai chữ “Tiểu Tiểu” hiện trên màn hình.
Cậu ấn từ chối cuộc gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn không từ bỏ, gọi hết cuộc này đến cuộc khác cho đến Từ Lâm tắt nguồn.
Tôi bỗng thấy nhẹ lòng khi quan sát hành động của cậu, cậu đã không còn khuấy động được cõi lòng tôi nữa rồi.
Tình đơn phương choán ngợp suốt năm tháng thanh xuân đằng đẵng của tôi đã được mở sang một trang mới.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện thì gặp được Chu Tiểu, khi tôi đang định lướt qua thì cô ấy gọi tôi lại.
– Lạc Hoa Hoa… Cậu thích Từ Lâm đúng không?
Tôi thừa nhận hết đỗi thản nhiên: “Đã từng thích.”
10.
Tôi dần có được nhịp sống của chính mình.
Cũng thích ứng với sự thay đổi thân phận của Tống Kỷ Dương, thi thoảng tôi sẽ nói chuyện đôi ba câu với anh qua WeChat.
Đôi khi tôi sẽ nhận được một số video kì lạ.
Hầu hết là video quay quá trình thí nghiệm mà tôi xem chẳng hiểu gì nên tôi không thể trả lời anh, cơ mà anh cũng không thèm để ý, vẫn gửi video cho tôi.
Tối thứ sáu, tôi bước ra khỏi thư viện, cảm giác bản thân đã cạn kiệt sức sống, không có gì bất ngờ hết, tôi lại bị tụt đường huyết.
Tôi phải mau mau đi ăn thôi.
Tuy nhiên, khi đi qua sân bóng rổ, một quả bóng bỗng bay đến, tất nhiên là nó không đập vào tôi mà nó rơi xuống chỗ gần tôi rồi lăn đến bên chân tôi.
Nhưng mà… tôi đã ngất xỉu.
Trước khi ngất, câu nói cuối cùng mà tôi nghe được ấy là:
– Wow! Bạn ơi bạn giả ngất à!
Tôi oan chết đi được…
Đến khi tỉnh lại trong phòng y tế, Tống Kỷ Dương đã ngồi cạnh bên tôi.
Tôi hơi bối rối, hỏi anh vì sao lại xuất hiện ở đây.
Anh đỡ tôi dậy, nói rằng bạn anh đã chửi um lên trong nhóm WeChat, bảo có đứa giả vờ bị bóng đập vào người, gọi mãi cũng chẳng thèm tỉnh lại.
Tôi: “…”
Bấy giờ có một chàng trai cầm hộp cơm vào phòng.
Đấy là người bạn trong lời của Tống Kỷ Dương.
Tôi đang nghĩ xem mình có nên xin lỗi anh ấy hay không thì anh ấy đặt hộp cơm xuống rồi chạy biến đi như một làn khói.
Sau khi ăn xong, Tống Kỷ Dương vẫn chưa yên tâm nên yêu cầu bác sĩ khám lại cho tôi.
Sau đó tôi gặp Từ Lâm và Chu Tiểu, nom có vẻ đến để mua thuốc.
Từ Lâm ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, sau khi chào hỏi, tôi ngoảnh lại nói với Tống Kỷ Dương: “Bọn mình đi thôi.”
Mới đi được hai bước thì Từ Lâm đã kéo tay tôi, mặt cậu đanh lại: “Lạc Hoa Hoa, cậu…”
Tôi không vùng ra mà cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế, đợi cậu nói hết câu.
Bầu không khí dần trở nên lúng túng, cậu cũng không định nói gì thêm, còn Chu Tiểu xông ra định kéo cậu ra: “Từ Lâm anh làm gì đấy?”
Nhưng cậu vẫn đứng im.
Sau ấy, Tống Kỷ Dương nắm cổ tay cậu rồi nhẹ nhàng kéo tay tôi ra, cất tiếng dửng dưng: “Yên tâm, bọn tôi không yêu nhau.”
Đến khi ra khỏi phòng y tế tôi cũng không nói câu gì, tôi đang nghĩ vì sao anh lại phải nói câu đấy.
Hình như anh đang hiểu nhầm tôi nên hỏi khô không khốc: “Em lại đau khổ vì nó à?”
Tôi “Hả?” với anh, đang định nói thì chàng trai vừa chạy đi lúc nãy đã quay về nhét vào tay tôi một gói kẹo to đùng rồi lại chạy biến đi.
Trước khi đi anh vẫn không quên dặn Tống Kỷ Dương nhớ chuyển tiền cho anh.
Bị ngắt lời thế này nên bỗng chốc tôi không biết phải nói chuyện với anh thế nào.
Trên đường đi, tôi dừng bước, hỏi anh rằng câu mà anh nói với Từ Lâm trong phòng y tế nghĩa là gì.
– Ý trên mặt chữ.
Tôi ôm kẹo, cắn cắn môi, ngước lên nhìn anh: “Ý trên mặt chữ… nghĩa là gì?”
Anh đút hai tay vào túi rồi bỗng mỉm cười: “Nghĩa là anh thích em nhưng em không thích anh.”
Hai bên đường đã sáng đèn, lá cây úa tàn rơi lả tá xuống nền đất.
Thật ra, tôi rất hối hận khi hỏi câu đó.
Sau những khắc lặng im, tôi nhìn đi nơi khác, cất lời bông đùa: “Thầy Tống, bọn em ai cũng thích thầy.”
Anh cúi đầu cười rồi bước lên khẽ ôm tôi vào lòng.
Tôi ngẩn ngơ, tiếng tim anh đập thình thịch vang vọng khắp tai tôi.
Sau một thời gian dài, nhưng có lẽ cũng chỉ là vài ba giây ngắn ngủi, anh đã buông tôi ra và lùi về sau.
– Có thể cảm nhận được ai đó đang thích mình.
– Cũng có thể cảm nhận được ai đó không thích mình.
Có thể cảm nhận được ai đó đang thích mình, vậy ra Từ Lâm vẫn luôn biết tôi thích cậu ấy.
Cũng có thể cảm nhận được ai đó không thích mình, vậy nên tôi vẫn luôn hiểu rằng Từ Lâm không thích tôi.
11.
Sau khi bước sang tháng 11, tiết trời đã lạnh hẳn đi.
Khi tôi đang nằm dài trên bàn trong thư viện, chia sẻ cho Tống Kỷ Dương những món ăn mà tôi được giới thiệu dạo gần đây thì tin nhắn của Từ Lâm xuất hiện hết đỗi bất ngờ.
Mai là sinh nhật tôi, tôi mời mấy bạn đi ăn với nhau, cậu cũng đến đi.
Ngón tay tôi khựng lại, nếu cậu không nhắc thì có lẽ năm nay tôi đã quên mất sinh nhật của cậu.
Năm ngoái, tôi đã bắt đầu suy nghĩ nên tặng cậu quà gì từ tận một tháng trước.
Giờ ngẫm lại mới thấy, thật ra tôi có tặng quà gì thì cậu cũng chẳng thèm để ý, bởi vì cậu không hề đoái hoài đến tôi.
Tin nhắn cậu gửi vẫn mẹ thiên hạ như thế, có lẽ việc cậu mời tôi đến tiệc sinh nhật của mình là đang bố thí cho tôi vậy.
Sau khi tôi nhắn “Có thời gian tớ sẽ đến” thì cậu đã nhắn luôn thời gian địa điểm tổ chức cho tôi.
Tôi bơ cậu, quay về gửi nốt tin nhắn cho Tống Kỷ Dương.
Khung chat vẫn hiện dòng chữ “đối phương đang nhập…” nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn gửi đến.
Khoảng 10 phút sau thì mới thấy lời nhắn xuất hiện.
Ngày mai là sinh nhật anh, buổi tối em dành thời gian đi ăn với anh được không?
Tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ anh lại cùng sinh nhật với Từ Lâm.
Hôm sau, tôi cứ quằn quại trên giường mãi, nhìn đồng hồ dịch chuyển từ sáu giờ đến chín giờ rồi lại tới mười hai giờ trưa.
Cuối cùng, tôi cuống cuồng xuống giường đánh răng rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi vội vã ra khỏi phòng,
Đi quanh trung tâm thương mại mà cũng không tìm được món quà thích hợp nên tôi đã mua một cây bút máy.
Tôi cầm bút, ngồi trên ghế đá ven đường mãi rồi mới nhắn WeChat cho Tống Kỷ Dương.
Mình gặp nhau ở đâu?
Anh trả lời: Sáu giờ tối, anh đứng dưới kí túc xá đón em.
Lúc Tống Kỷ Dương đến kí túc xá thì tôi cũng mới về được một lúc.
Trên đường về, tôi đã nghĩ rất nhiều và buộc phải thừa nhận rằng, từ ngày anh che mắt tôi lại, tôi đã ngừng xa cách với anh.
Anh giúp tôi thấu được cảm giác của một người khi được yêu mến là như thế nào.
Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại thích tôi?
Rõ ràng anh sẽ có những lựa chọn tốt hơn, sẽ có người xứng với anh hơn, nhưng tại sao người ấy lại là tôi?
Tống Kỷ Dương dẫn tôi đi ăn ở một nhà hàng con con, đấy thật sự là một bữa ăn đơn giản, không có những người khác mà chỉ có anh và tôi.
Trong lúc ăn, tôi cũng uống ít rượu, đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, lúc đầu có hơi choáng nhưng sau rồi cũng quen dần.
Khi tôi tặng bút cho anh, trông anh hạnh phúc vô cùng. Vậy mà suốt bốn năm qua, khi Từ Lâm nhận quà của tôi, cậu chưa bao giờ toát lên niềm vui như vậy.
– Em không biết anh thích gì nên chọn cây bút này.
Anh khẽ cười: “Em tặng gì anh cũng thích.”
Tôi ngượng ngùng tránh ánh nhìn của anh, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, Từ Lâm gọi đến cho tôi.
Tôi vô thức nhìn Tống Kỷ Dương, anh đặt ly rượu xuống: “Cần anh tránh đi không?”
Tất nhiên là không rồi.
Đầu dây bên kia hơi ồn ào, Từ Lâm đã cất giọng:
– Lạc Hoa Hoa, cậu đang ở đâu? Sao còn chưa đến?
Tôi cầm máy, nói rõ cho cậu biết: “Tớ không có thời gian.”
– Cậu…
Cậu chợt ngừng lại, im lặng mất một lúc lâu, sau ấy đầu dây bên kia cũng đã yên tĩnh hơn, chắc cậu đã đi ra ngoài.
– Cậu hẹn hò với anh ta rồi?
Tôi chưa kịp trả lời thì cậu đã cúp máy.
12.
Sau bữa ăn, phải chăng là men rượu xộc lên nên tôi chuếnh choáng không đứng vững được.
Tống Kỷ Dương dẫn tôi về nhà anh.
Suốt chặng đường, người tôi cứ râm ran khó chịu, đã thế tôi còn nói luôn miệng, chuyển sang chế độ lải nhà lải nhải.
Tôi đã nói ra hết thảy những điều mơ hồ, trắc trở lắm mới về được đến nhà anh, tôi túm lấy áo anh rồi hỏi:
“Tại sao lại là em?” Tôi đã không thể kiểm soát được dòng suy tư của mình, nghĩ cái gì là nói cho bằng hết.
“Tại sao không thể là em?” Hàng lông mày điển trai của anh khẽ nhướn lên.
Tôi nhìn anh, nước mắt cứ thế tuôn rơi, thậm chí tôi không hiểu vì sao mình lại khóc, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng, anh xuất sắc như thế, đáng lẽ người anh thích không nên là tôi.
Anh hơi hoảng hốt khi thấy tôi khóc, anh bước đến ôm tôi vào lòng, điềm tĩnh cất lời.
Anh nói, ngày đó không phải lần duy nhất anh gặp tôi, suốt năm ngoái, vì thi lên cao học nên ngày nào anh cũng ngâm mình trong thư viện, thành thử anh đã nhìn thấy tôi không biết bao nhiêu lần.
Vào ngày tôi cho anh mượn ô, anh đã nói cho tôi biết tên của anh nhưng tôi lại không hề để ý.
Kể từ đó, anh vẫn luôn nhớ đến tôi, thấy tôi ngày nào cũng đi theo một bạn nam, dè dặt và chan chứa niềm vui.
Mặc dù bạn nam cứ mãi lạnh lùng với tôi nhưng tôi vẫn không biết mệt là gì.
Càng về sau, anh bắt đầu cảm thấy tôi hơi tội nghiệp, thậm chí anh còn xót cho tôi.
Rồi đến ngày chơi escape room, hôm đó vì bạn anh bận nên anh đã đi đóng vai nhân vật thay cho bạn mình. Anh không ngờ sẽ gặp tôi ở đấy, không những vậy tôi còn bị Từ Lâm đẩy vào lòng anh.
Quãng thời gian đằng đẵng đến như vậy, chúng tôi đã gặp nhau biết bao nhiêu lần mà tôi lại chẳng hề nhớ đến anh.
Giọng anh trầm trầm, tôi không nói gì nữa, câu cuối cùng tôi nghe được trước khi ngủ ấy là:
– Trong những năm tháng theo đuổi Từ Lâm, Lạc Hoa Hoa đã gặp Tống Kỷ Dương không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đó, trong mắt Lạc Hoa Hoa… chỉ có mình Từ Lâm.
Một tuần sau, tôi và Tống Kỷ Dương đã hẹn hò với nhau.
Khi tôi tỏ tình qua WeChat, anh đáp lại rất nhanh: “Em thu hồi lại đi.”
Tim tôi ngừng đập, nhưng ngay sau đó đã nhận được tin nhắn của anh.
Để anh tỏ tình.
Ngày thứ hai yêu nhau, Tống Kỷ Dương đã đăng lên tường nhà mình.
Ngã rồi.
Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp chậu hoa trong phòng thí nghiệm của anh.
Tôi nhìn một lúc mới hiểu ý anh, bật cười trêu anh ngây thơ quá thể.
Thật ra thì tôi rất vui.
Hồi trước, ước mơ cháy bỏng nhất của tôi là được xuất hiện trên trang cá nhân của Từ Lâm, vậy mà chẳng ngờ, tôi không hiện hữu trên tường nhà cậu và cậu cũng chẳng hề có mặt trong những dòng trạng thái của tôi.
Tống Kỷ Dương đặt đôi bàn tay lạnh cóng của tôi vào lòng và bao bọc tôi, cãi lại rằng anh không ngây thơ đâu nhé.
Xe bán khoai lang và hạt dẻ nướng ở bên đường tỏa ra những hương thơm ngọt ngào.
Tôi kể anh nghe, hồi trước học lớp của anh tôi cứ nghĩ anh là người lạnh lùng lắm, ai ngờ lại chẳng phải như vậy.
Anh chỉ cười mà không nói gì.
Nếu tôi không được tận mắt chứng kiến cảnh anh đưa ra bằng chứng để phủ định tất cả những kết luận trong thí nghiệm của các bạn mà chẳng thèm nể nang ai hết thì tôi vẫn tưởng anh là một người dễ tính.
Tôi hãi hùng, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi cáu.
Mãi sau này, anh vẫn thấy áy náy khi tôi nhắc đến sự việc đó, tôi hỏi anh liệu mai kia anh có đối xử với tôi như thế không.
Anh hơi khom người rồi nhéo má tôi, cất giọng thản nhiên hết đỗi:
– Em khác mọi người, nhìn thấy em thì anh chỉ muốn cười với em thôi.
Hết chương 4.