Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 27: Chính văn kết thúc




Sáng sớm hôm sau, Trương Đông Lương rời giường sớm làm đồ ăn sáng. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ phụ, Diệp Nam Cầm nằm nghiêng người ở trên giường nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, nhìn trông rất đáng yêu.

Bảo bối của anh thật lười nha! Anh đều đã làm xong đồ ăn sáng rồi vậy mà cô vẫn còn ở đó mà ngủ nướng!

Trương Đông Lương nhặt đôi tất của Diệp Nam Cầm trên cái kệ bên cạnh giường, sau đó cho tay vào trong ổ chân cầm chân cô lên, cẩn thận giúp cô đi tất vào.

Diệp Nam Cầm cảm thấy hai chân mình như bị người khác vuốt ve, vội vàng mở mắt, buột miệng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Giúp em đi tất, đi tất xong lại giúp em mặc quần áo. Cơm canh đều là làm xong rồi mà em còn chưa rời khỏi giường, vậy để anh giúp em." Trương Đông Lương nhướng mày, thần sắc đều tràn ngập sự sủng nịnh.

Diệp Nam Cầm thấy Trương Đông Lương cầm lấy quần của mình, dường như là chuẩn bị xốc chăn lên.

Cô vội vàng ngồi dậy, dùng chăn che lại thân thể mình, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, hét lớn: "Anh, anh đi ra ngoài, em tự mặc."

"Tự nhiên em hét lên làm gì, anh có làm gì em đâu?" Trương Đông Lương bĩu môi, tiến lại bên tai Diệp Nam Cầm, phả nhẹ một hơi vào đó, nhẹ giọng nói: "Sớm muộn gì em cũng là người của anh, còn phải xấu hổ làm gì? Em không cho anh giúp em mặc quần áo, có phải là muốn chờ về sau, anh giúp em cởi quần áo đúng không?"

Sáng sớm tinh mơ, cái người này lại bắt đầu không đứng đắn mà muốn chơi trò lưu manh, có phải là không có người quản không?

Gâu gâu, Husky ở cửa sủa hai tiếng. Ánh mắt cẩu độc thân chăm chú nhìn hai người như muốn nói, lại bắt đầu ân ái rồi, ngược cẩu độc thân, vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm!

Trương Đông Lương nhìn thấy mặt Diệp Nam Cầm bắt đầu đỏ ửng lên như trái dưa hấu, tỏ vẻ rất bất lực! Vợ bé bỏng của anh rất dễ thẹn thùng nha!

"Anh đi ra ngoài đi, em muốn mặc quần áo." Diệp Nam Cầm ngẩng đầu, cố tỏ ra kiêu ngạo nói.

Trương Đông Lương khẽ nhếch mép nói được. Sau đó, anh cúi xuống hôn một cái lên môi Diệp Nam Cầm.

"Anh chờ em." Mặt mày Trương Đông Lương đều là sự sủng nịnh.

Bảo bối của anh, dù có hôn bao nhiêu lần đi nữa thì làn môi của cô vĩnh viễn đẹp như vậy!

Hai người ăn sáng xong, Trương Đông Lương lái xe đưa Diệp Nam Cầm tới nhà xuất bản để phỏng vấn.

Trương Đông Lương có suy nghĩ của riêng mình, anh một bên lái xe, một bên giống như vô tình mà nói: "Sư huynh của em giúp em nhiều như vậy, chúng ta cũng nên cảm tạ anh ta một chút. Lát nữa tới đó, em đưa sư huynh của mình ra, anh muốn cảm ơn anh ta."

Diệp Nam Cầm không rõ nguyên do, thuận miệng nói: "Không cần đâu, em với anh ấy quen biết nhiều năm như vậy, anh không cần phải khách khí với anh ấy."

Quen biết nhiều năm...Trương Đông Lương cảm thấy có chút tủi thân khó nói, cũng không biết chính mình vì sao lại đi ăn giấm!

"Không được, anh cần thiết phải gặp anh ta." Trương Đông Lương kiên định nói: "Anh nhất định phải gặp mặt anh ta để nói cảm ơn."

Diệp Nam Cầm còn tưởng rằng, người Đông Bắc vốn ngay thẳng từ trong xương cốt, một khi người khác đã giúp đỡ, nhất định phải gặp mặt để nói cảm ơn.

Cô cảm thấy Trương Đông Lương để bụng như vậy, đành phải cười nói: "Được, để em đưa anh ấy xuống cho anh gặp mặt cảm ơn, được chưa."

Xe tới cửa nhà xuất bản, Diệp Nam Cầm gọi điện thoại, một lát sau, Lục Gia Dương cũng đi ra.

Trương Đông Lương dựa vào cửa sổ xe nhìn một người đàn ông cao gầy, lông mày sắc nét, mặc quần áo chỉnh tề, trông rất đẹp trai đi ra.

"Nam Cầm, em đến rồi sao!" Lục Gia Dương nở một nụ cười tươi ấm áp, vẫy tay với Diệp Nam Cầm.

Diệp Nam Cầm trông cũng rất vui vẻ, vội vàng đi tới trước mặt Lục Gia Dương, cười nói: "Thật lâu không có gặp anh, anh lại cao hơn đúng không! Mấy năm học đại học anh vẫn mặc như thế này, giờ đi làm rồi vẫn như thế, trông càng ngày càng trẻ ra!"

"Khen ngợi anh hay trêu chọc anh vậy, anh cũng có còn trẻ như em đâu?" Lục Gia Dương quay đầu nhìn về phía Trương Đông Lương, ôn hòa cười nói: "Người này là..."

Trương Đông Lương tiến lên một bước, vươn tay ra cười nói: "Chào ông chủ Lục, tôi là bạn trai của Tiểu Cầm, tên tôi là Trương Đông Lương."

Trong mắt Lục Gia Dương hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền khôi phục thần sắc bình thường, cùng Trương Đông Lương bắt tay, lịch sự nói: "Rất vui khi được gặp anh. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa Nam Cầm đi phỏng vấn trước. Anh Trương cứ ở trên xe đợi một lát đi."

Trương Đông Lương chỉ có thể nhìn theo Lục Gia Dương và Diệp Nam Cầm sóng vai đi vào, trong lòng anh cảm thấy, Lục Gia Dương này thoạt nhìn trông rất ôn hòa, nhưng lại cho người khác cảm thấy rất giả tạo, thật giống một tên ngụy quân tử.

Tuy rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Trương Đông Lương cũng không biết vì sao lại thấy thế. Nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Lục Gia Dương liền cảm thấy Lục Gia Dương này không phải người tốt, không thể nào mà an tâm được.

Trương Đông Lương ở trên xe đợi trong chốc lát, nhìn thấy Diệp Nam Cầm hớn hở đi ra, nhìn dáng vẻ cô như vậy xem ra phỏng vấn rất thuận lợi.

Diệp Nam Cầm mở cửa xe ra cười nói: "Anh, người phỏng vấn rất hài lòng với em, ngày mai có thể đem tư liệu tới để đi làm. Còn nữa, em cũng đã nói với sư huynh là tối nay sẽ mời anh ấy đi ăn cơm để cảm tạ, anh ấy cũng đồng ý rồi."

Trương Đông Lương nhíu mày, nhịn không được nói: "Em cùng với anh ta, chỉ có hai người đi ăn thôi?"

Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, quay đầu nhìn Trương Đông Lương, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Trong lòng Trương Đông Lương cảm thấy không an tâm, lúc Lục Gia Dương chưa xuất hiện, anh cảm thấy, anh với Diệp Nam Cầm nhu tình mật ý, không ai có thể chen ngang được.

Mặc dù bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy, nhưng mà không sợ địch cướp mất, chỉ sợ địch nhớ thương thôi!

Đàn ông có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, thoạt nhìn càng ôn hòa dễ gần, lòng dạ tâm cơ càng khó đoán hơn.

Huống chi Lục Gia Dương trước kia cũng từng tiếp xúc với Diệp Nam Cầm rất nhiều lần, đều hiểu tường tận gốc rễ của nhau. Nếu anh ta có cái tâm tư kia, ở cùng Nam Cầm sớm chiều làm việc sẽ khó tránh khỏi sử dụng nhiều thủ đoạn!

Chẳng sợ chính mình bị gọi là bình giấm chua, cũng nên gõ một hồi chuông cảnh báo với Lục Gia Dương, nhắc nhở anh ta nên an phận. Đối với tâm tư của Lục Gia Dương chỉ có thể hy vọng anh ta thay đổi chứ không có khuyến khích.

"Đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là, anh là bạn trai em, chúng ta hẳn là nên cùng nhau cảm ơn người ta mới đúng!" Trương Đông Lương tùy tiện nói, nỗ lực che giấu tâm tư của chính mình.

"Anh cũng khách khí quá rồi đó, không cần phải khách khí như vậy với anh ấy." Diệp Nam Cầm bĩu môi nói: "Trước kia lúc học đại học, bọn em đều ở trong câu lạc bộ văn học, mọi người đều cùng nhau chơi đùa như vậy, bọn họ cũng rất hiền, thường xuyên mời bọn em đi ăn."

"Thực tế mà nói, anh ấy tốt như vậy, người theo đuổi anh ấy hẳn là không ít. Vừa rồi em đã hỏi anh ấy, hóa ra anh ấy vẫn còn độc thân! Nếu ai được gả cho anh ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Trương Đông Lương ồ một tiếng, anh nhíu mày, cố ý hỏi: "Người ta tốt như vậy, sao lúc trước em không theo đuổi đi?"

Diệp Nam Cầm gãi đầu, tròng mắt cũng đảo đi chỗ khác, dường như là đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, một lúc lâu sau mới nói: "Đúng vậy, người ta tốt như vậy, tại sao em không theo đuổi anh ấy nhỉ? Có lẽ lúc đó em quá rụt rè, ngại ngùng chuyện yêu đương. Với lại, anh ấy dù là năm đó hay là bây giờ đều vẫn là nam thần, chắc chắc cũng không thể nhìn trúng em!"

"Nói như vậy, em thật sự là có động tâm với anh ta?" Trương Đông Lương không có chút cao hứng nào, trong giọng nói đều là sự ghen tuông.

Diệp Nam Cầm rốt cuộc cũng nhìn ra là Trương Đông Lương đang ghen, lại cười ha ha nói: "Không sai, em chính là động tâm đó, sao, có bản lĩnh thì anh đánh em đi!"

"Anh đánh em? Anh chỉ là không nỡ đánh em thôi." Khóe miệng Trương Đông Lương nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa, nói: "Anh rất là am hiểu chuyện va chạm, công phu va chạm của anh đứng nhất đó, có thể làm em ba ngày đều không xuống được giường."

Ban ngày ban mặt, bạn trai lại bắt đầu nói mấy lời cợt nhả, va chạm gì đó, quả là thẹn thùng!

"Trương tiên sinh, xin anh đứng đắn một chút." Diệp Nam Cầm nghiêm mặt, ngữ khí không chút gợn sóng.

Trương Đông Lương hừ một tiếng, anh nhướng mày, hơi kiêu ngạo nói: "Sao, thấy sư huynh của em rồi thì anh lại thành Trương tiên sinh sao? Anh nói cho em biết, hôm nay nhất định em phải gọi anh là ông xã, không chỉ gọi anh là ông xã, đêm nay anh còn muốn trở thành ông xã của em!"

Không biết xấu hổ, hoàn toàn không biết xấu hổ!

"Nếu em không gọi thì sao? Anh có thể làm gì em chứ?" Dường như tâm tình Diệp Nam Cầm rất tốt, cô thoải mái cười lớn.

Trương Đông Lương cười vài tiếng, ngả ngớn nói: "Không gọi bây giờ thì để đến tối nay gọi, đến lúc đó, em không gọi cũng phải gọi."

Trong lòng Diệp Nam Cầm đánh trống, nhìn dáng vẻ bạn trai cô bây giờ chính là gấp không chờ nổi, a a a, đêm nay, muốn chạy cũng không thể chạy nổi!

Tới gần chạng vạng, Trương Đông Lương chủ động muốn đưa Diệp Nam Cầm tới nhà xuất bản, ở dưới lầu chờ Lục Gia Dương rồi cùng nhau ăn một bữa cơm.

Diệp Nam Cầm cười khúc khích, nói: "Trêu chọc anh một chút thôi, anh thực sự tin rằng tối nay em mời anh ấy ăn cơm một mình sao! Nói thật với anh, nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của anh như vậy nên em cố tình trêu chọc anh đó. Anh ấy đã sớm kết hôn rồi, đứa con cũng đã hơn một tuổi!"

Trương Đông Lương mở to hai mắt, nhịn không được hừ một tiếng, giơ tay nhéo má Diệp Nam Cầm, kiêu ngạo nói: "Vợ, em bây giờ càng ngày càng tệ!"

Diệp Nam Cầm cũng không yếu thế mà nhéo lấy eo anh, vẻ mặt vui mừng nói: "Cái này không phải học theo anh sao?"

"Học từ anh? Nhưng trên người anh có rất nhiều nơi tệ lắm nha, anh phải từ từ dạy dỗ lại em mới được." Trương Đông Lương nói xong, một tay câu lấy cằm Diệp Nam Cầm, cúi xuống hôn lên môi mỏng của cô, tay còn lại cũng không an phận gợi lên lựa dục ở những nơi khác...

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã đến buổi tối, Diệp Nam Cầm tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, trên người cô chỉ quấn một cái khăn tắm, tay đang dùng một cái khăn khác lau mái tóc ướt của mình.

Trương Đông Lương nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý.

Anh gần như rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó trực tiếp lõa thể đi ra, đứng ở trước mặt Diệp Nam Cầm.

Diệp Nam Cầm đang ngồi trên giường dùng máy sấy sấy tóc, nhìn thấy Trương Đông Lương cứ như vậy mà đứng trước mặt mình, nhất thời có chút kinh ngạc, sau đó liền nói: "Anh, anh là cái đồ lưu manh, sao anh không mặc quần áo vào!"

"Em là vợ anh, trên người anh có cái gì cũng không thể cho em xem sao?" Trương Đông Lương vươn tay, dùng ngón trỏ đẩy cằm Diệp Nam Cầm lên, nở một nụ cười xấu xa.

Diệp Nam Cầm sấy tóc xong, vừa mới bỏ máy sấy xuống, Trương Đông Lương đã đẩy cô nằm xuống mà đè lên người cô, một tay đem khăn tắm của cô cởi ra.

Từ trán đến eo, môi Trương Đông Lương không buông tha bất cứ một chỗ nào, ngay cả ngón tay cũng không an phận mà dao động ở nơi đó.

Nhiều năm làm cẩu độc thân, rốt cuộc cũng thưởng thức cái tư vị ngọt ngào đáng chết kia.

Phía trước phía sau, từ trên xuống dưới, phập phập phồng phồng, ra ra vào vào.

Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh (*)

(*) Câu thơ trong bài thơ "Tỳ bà hành", dịch nghĩa: (Bỗng dưng nghe như) tiếng nước bắn tung ra khỏi thành bình bạc vị phá vỡ, (Nghe như) đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời

Rượu lực dần dần dày xuân tư đãng, uyên ương trong chăn phiên hồng lãng.

Lúc đầu Diệp Nam Cầm cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi thích ứng, cô dần dần thấy tốt hơn, thậm chí nhịn không được mà phát ra những tiếng rên nhẹ.

Trong đầu Diệp Nam Cầm lúc này có hai ý chí như đang đánh nhau, một cái kêu đau quá, một cái kêu sướng quá.

Thật đúng với câu nói kia, đau cũng vui sướng.

Lăn lộn đến nửa đêm, Trương Đông Lương mới buông tha cho cô, anh nằm ở bên cạnh ôm lấy vai cô, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Nam Cầm mơ màng tỉnh giấc, cô cảm thấy có một hơi ấm xẹt qua cổ mình, lại còn có cái gì đó lành lạnh dán ở trên cổ cô.

Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Trương Đông Lương đang cúi người nhìn cô, anh mỉm cười nói: "Anh mua tặng em vòng cổ, định đeo cho em lúc em đang ngủ, có thích không?"

Diệp Nam Cầm sờ cái vòng cổ, trong lòng như nở hoa, nhưng trên mặt lại tỏ ra không có gì, bình tĩnh nói: "Cũng không tệ lắm. Em mệt quá, anh đi làm đồ ăn sáng đi, em muốn ngủ thêm một lát."

Trương Đông Lương cười ha ha, cúi người đè lên người cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh không mệt, lát nữa anh sẽ đi làm đồ ăn sáng. Một tỷ con cháu của anh còn đang muốn được giải phóng. Vợ, lại một lần nữa được không?"

"Tránh ra, em muốn xuống giường, em không ngủ nữa." Trong mắt Diệp Nam Cầm lộ ra một tia bất lực, dùng sức đẩy anh ra.

Tối hôm qua mồ hôi đổ ra đầm đìa, eo lẫn đầu gối đều bủn rủn, làm thêm một lần nữa chắc cô không thể xuống giường được mất!

Thể lực của bạn trai thật sự quá tốt! Nghĩ đến về sau mỗi đêm đều như vậy, Diệp Nam Cầm không khỏi nhíu mày, thân thể bé nhỏ cũng cô không thể chống đỡ được!

Hai người ăn sáng xong, Trương Đông Lương liền gấp tới nỗi không thể chờ được đi đăng ký kết hôn, anh thật dịu dàng mà nói: "Vợ, mau lên xe thôi, có lẽ chúng ta phải mua thêm vé bổ sung đó!"

Diệp Nam Cầm nhẹ nhàng gật đầu, tùy ý để Trương Đông Lương dẫn cô tới Cục dân chính, lãnh cái quyển màu hồng tượng trưng cho tình yêu.

Hai người đi ra khỏi cửa Cục dân chính, ánh mặt trời không quá chói chang rọi xuống, trên bầu trời không một gợn mây.

Bọn họ hạnh phúc viên mãn, cuộc sống hỗn độn một chút lông gà cùng vỏ tỏi sau khi kết hôn, cứ như vậy mà bắt đầu...

~

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn kết thúc, phiên ngoại ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt, các cô nương thích câu chuyện này nhớ mong chờ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.