Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 13: Đưa người yêu về nhà




Trương Đông Lương trở lại tiệm net, Tần Phong vội vàng tháo tai nghe xuống, theo sát anh đi vào trong phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cho biểu tình anh ta càng thêm khoa trương, còn hét lớn lên: "Mẹ kiếp."

"Hét cái gì mà hét?" Trương Đông Lương ném cho anh ta một cái nhìn xem thường, không chút khách khí hỏi: "Có gì lạ sao?"

Trong phòng của anh lúc này tràn ngập những bong bóng đủ sắc màu, Trương Đông Lương còn dùng sức thổi ra một đợt bong bóng, mà dấu môi màu hồng nhạt còn lưu lại trên mặt anh phản chiếu qua quả bóng, có vẻ đặt biệt...đặc biệt rực rỡ!

"Này, anh Đông, dọc đường đi chắc không quay đầu lại nhìn, nhưng mà chắc có không ít người nhìn anh cười đâu nhỉ?" Tần Phong cười trêu chọc nói.

Trương Đông Lương ừ một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết, cậu đi theo dõi anh?"

"Anh Đông, anh đi soi gương xem!" Tần Phong cười ôm bụng, thiếu chút nữa không thể đứng thẳng dậy nổi: "Vợ anh đã trồng dâu tây trên mặt anh rồi!"

Trương Đông Lương chạy nhanh tới cầm lấy điện thoại, đối diện với màn hình, tuy không phải rực rõ nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy một dấu môi màu hồng phấn. Bảo sao, lúc đi trên đường anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn, hóa ra mình vác dấu ấn ân ái trên suốt đường đi!

Nhưng mà, trong lòng anh còn có điểm vô cùng cao hứng, thậm chí còn có chút ngọt ngào, dấu môi lưu lại trên mặt anh, nhưng cô vợ bé bỏng của anh lại ở trong tim anh!

"Anh Đông, anh phản lão hòa đồng (*) à? Lớn đầu rồi còn chơi thổi bong bóng?" Tần Phong vươn tay ra, một quả bóng dừng ở trên tay anh ta, ngay sau đó tan vỡ.

(*) phản lão hòa đồng: biến già hóa trẻ.

"Cậu cút đi, anh đây vẫn còn trẻ chán, còn lâu mới già!" Trương Đông Lương nằm nghiêng ở trên giường, đuôi lông mày cùng khóe mắt không thể ngăn được ý cười: "Cuối tuần này anh sẽ tới nhà ba mẹ vợ anh, nếu ổn thỏa, có lẽ bọn anh sẽ đi đăng kí kết hôn sớm."

"Xem anh phát cuồng như vậy kìa, có muốn em mua giúp anh hai quả pháo, xong treo ở trước cửa tiệm net không?" Tần Phong ngồi xuống giường, khẽ chớp mắt, trêu chọc nói: "Anh Đông, anh cũng 24 tuổi rồi, còn chần chừ gì nữa mà không hoàn thành nghĩa vụ. Anh nhìn anh, xong lại nhìn cậu em vợ đi, người ta cũng sắp làm ba rồi đó!"

Trương Đông Lương đấm anh ta một cái, chửi thề một câu, lại hỏi: "Nói thật đi, cậu cùng với Hàn Linh Linh, rốt cuộc tính như thế nào?"

Tần Phong thu hồi nụ cười tươi trên mặt, nghiêm túc nói: "Anh Đông, ông già nhà em lần này quyết định xuống tay thật, nguồn tài chính của em đều bị cắt đứt hết cả, còn bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng mà không sao, em đã tìm được việc rồi, ngày mai sẽ đi làm. Đúng rồi, cho anh xem cái này."

Một quyển sổ màu đỏ, trên đó có ghi ba chữ giấy hôn thú. Hai mắt Trương Đông Lương sáng lên, đây chính là thứ mà anh hy vọng có được nhất.

"Cậu cùng với Hàn Linh Linh đi đăng ký kết hôn lúc nào? Anh không phải anh em tốt của cậu sao? Sao không nói với anh một tiếng?"

Trương Đông Lương cầm lấy giấy hôn thú, mở ra nhìn thoáng qua, trong đầu không nhịn được mà ảo tưởng, trên ảnh chụp hai người, chính là anh và Diệp Nam Cầm, không biết sẽ như thế nào nữa. Tuy nhiên, cũng nhanh qua đi.

"Thật ra, em đối với Linh Linh là có thua thiệt. May mắn thay, có mẹ em hòa giải, ông già nhà em cũng không quá tuyệt tình, căn hộ kia cũng trả lại cho em, không có thu về. Về sau, em cũng không còn là phú nhị đại nữa, em với anh giống nhau, đều dựa vào chính sức mình mà phấn đấu."

Trương Đông Lương liếc nhìn Tần Phong một cái, mở điện thoại ra xem, ngữ khí lười biếng nói: "Giống anh nhưng cũng đừng tới nơi này khóc thảm, anh so với cậu còn thảm hơn nhiều. Cậu ở bên ngoài rèn luyện mấy năm, ông già bớt giận thì xin về sau, tóm lại vẫn sẽ là cậu kế thừa gia nghiệp."

"Cậu nhìn anh xem, anh nửa năm qua phải vất vả lắm mới sống yên ổn được, hiện tại, không biết tiệm net của anh còn có thể tồn tại bao nhiêu ngày nữa? Về sau như thế nào, anh cũng lo lắng vô cùng!"

Tần Phong nhìn sắc mặt Trương Đông Lương, quả nhiên là mang theo sự u sầu, nghi hoặc hỏi: "Anh Đông, sao tự nhiên lại nói những lời này?"

"Hiện tại các tiệm net trên cả nước đều bị quản rất chặt. Như thế những tiệm net tư nhân còn có thị trường sao? Đối diện chỗ này cũng vừa mới khai trương một tiệm net mới, trong phố này, cách hai ba nhà cũng có một tiệm net. Cậu không thấy, mấy ngày nay lưu lượng khách tới không bằng mấy ngày trước sao?"

"Anh cùng cậu nói một câu xuất phát từ nội tâm, hiện tại trong tay anh thật sự không có nhiều tiền. Mấy năm nay, anh ngày đêm làm việc, cuối cùng cũng tích góp mua được một căn nhà, mua được xe. Thiết bị ở tiệm net này, cậu cũng biết rồi đó, đều là hàng đã sử dụng rồi. Hiện tại, các tiệm net đều sử dụng thiết bị có cấu hình tiên tiến, màn hình lớn, chơi game cũng mượt mà hơn, hoàn cảnh phương tiện cũng không tệ, anh lấy cái gì để cạnh tranh với bọn họ?"

"Anh cũng đã tính toán rồi, cuối năm nay sẽ đóng tiệm net, đem đống máy tính đó đi bán, sau đó tìm lối đi khác."

Tần Phong nghe những lời này xong có chút thương cảm, tuy nhiên, anh ta vẫn cố bày ra một gương mặt tươi cười, vỗ vỗ bả vai Trương Đông Lương, an ủi nói: "Không có việc gì đâu, anh, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, có đường ắt sẽ có anh em tốt bên anh. Dù phía trước là núi đao biển lửa, anh em sẽ giúp anh vượt qua, có việc gì anh cứ nói, có thể giúp nhiều giúp ít em nhất định sẽ giúp."

Trương Đông Lương giơ bàn tay ra, Tần Phong lập tức hiểu ý, cũng giơ tay ra, cùng anh đập một cái, lại gắt gao nắm chặt, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, mặc kệ như thế nào, vẫn có anh em ở bên anh!"

Tần Phong nghĩ nghĩ, lại lắm miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, chị dâu có biết chuyện cuối năm anh sẽ ngừng kinh doanh chưa?"

Trương Đông Lương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trịnh trọng nói: "Người anh em, chuyện này cậu đừng nói với chị dâu cậu. Nếu không thể làm ở tiệm net, tôi cũng có thể làm việc khác. Chuyện buồn như này, chính tôi khiêng là đủ rồi, không cần phải để cô ấy đi theo lo lắng. Cùng cô ấy ở bên nhau, tôi chỉ hy vọng, cô ấy có thể vui vẻ là được rồi."

Cuối tuần, mặt trời lên cao, chim hỉ thước kêu chích chích trên cây.

Sáng hôm nay Trương Đông Lương dậy rất sớm, đem chính mình chỉnh trang vô cùng ngăn nắp, tóc tai sạch sẽ gọn gàng, áo lông cao cổ màu cà phê, cùng với quần dài màu đen giản dị, áo choàng dài trùm đầu màu đen và đôi giày thể thao màu đen trắng. Có thể nói là hoàn mỹ.

Tới tiểu khu nhà Diệp Nam Cầm, Trương Đông Lương đón cô, dọc đường đi lải nhải hỏi rất nhiều việc cần chú ý, nhưng Diệp Nam Cầm lại không thấy phiền chút nào, trong lòng còn có chút vui mừng.

Trương Đông Lương tới tiểu khu nơi ba mẹ Diệp ở, đi ngang qua siêu thị dưới lầu mua một hộp sữa bò dành cho người trung niên cùng một chút trái cây. Lúc này anh mới cầm lấy tay Diệp Nam Cầm, hai người đi vào thang máy, tâm tình thấp thỏm đi tới cửa Diệp gia.

Diệp Nam Cầm nhìn Trương Đông Lương có chút khẩn trương, tiến tới sát tai anh, nhẹ giọng an ủi: "Anh, đừng sợ, ba mẹ em hiền lắm, không ăn thịt anh đâu."

Trương Đông Lương chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đều đã đổ mồ hôi, bình thường gặp phải một chuyện gì đó khó khăn, anh cũng không cảm thấy đáng sợ như này.

Diệp Nam Cầm gõ cửa, hô một tiếng: "Mẹ, con đã về rồi."

Mẹ Diệp ra mở cửa, nhìn sang Trương Đông Lương, từ đầu tới chân đánh giá một lần, thần sắc nhàn nhạt nói: "Cậu là bạn trai của Tiểu Cầm sao, tôi là mẹ của Tiểu Cầm, mau vào trong nhà ngồi đi."

Trương Đông Lương cùng Diệp Nam Cầm liếc nhìn nhau, Diệp Nam Cầm nhìn bộ dạng của anh có chút khẩn trương, cô cầm lấy tay anh, khóe miệng mỉm cười.

Trương Đông Lương khẽ nở một nụ cười, vào cửa, liền tươi cười nói: "Dì, lần đầu tiên con tới nhà, cũng không biết nên mua cái gì, những đồ này con mới mua, hy vọng dì sẽ thích ạ."

Mẹ Diệp nhìn lướt qua sữa bò cùng trái cây, thần sắc không gợn sóng, đi đến sofa ngồi xuống trước, lại chỉ vào hai cái ghế mềm đối diện, có lệ mà nói: "Ngồi đi."

Trương Đông Lương cùng Diệp Nam Cầm ngồi xuống ghế, không biết nên nói gì: "Con thường nghe Nam Cầm nhắc tới dì, cô ấy nói dì rất tốt."

Mẹ Diệp ừ một tiếng, khẽ nhướng mày, cố ý kéo dài âm điệu: "Tôi nghe nói, cậu chỉ có bằng cao trung, chưa từng học đại học?"

Trương Đông Lương cúi đầu suy nghĩ, nhẹ giọng giải thích: "Con, con lúc ấy có thi đại học, chỉ là, chỉ là trong gia đình có chút chuyện không tốt lắm."

Diệp Nam Cầm cảm thấy không khí có chút không tốt, nhịn không được mà xen vào: "Mẹ, thật ra Đông Lương..."

"Mẹ đang hỏi cậu ta, con ngồi nghe là được." Mẹ Diệp cắt ngang lời nói của Diệp Nam Cầm, tiếp tục nói: "Tôi còn nghe nói, cậu không ba không mẹ, không có nghề nghiệp cụ thể, mở một tiệm net nhỏ, công việc kinh doanh cũng đang trong tình trạng khó khăn, tiền thu được cũng không đủ chi?"

Trong lòng Trương Đông Lương lộp bộp một chút, vội vàng mở miệng giải thích: "Dì, dì nghe ai nói vậy, tiệm net của con hiện tại đang làm việc rất tốt ạ."

"Được, tôi đã làm việc ở Tổ dân phố cả nửa đời người, chỉ cần nhìn qua, tôi cũng biết người ngồi trước mặt mình là người như thế nào." Mẹ Diệp phất tay, trong giọng nói còn mang một chút khoe khoang: "Tiểu Cầm nhà tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn đang làm cho một tòa soạn nổi tiếng. Cậu biết đấy, bảo hiểm cũng đều hoàn thành rồi."

"Thậm chí bất động sản, nhà tôi cũng có ba căn, chỉ tính riêng căn ba phòng mà Tiểu Cầm đang ở, so với căn nhà hai phòng của cậu tốt hơn rất nhiều."

"Phượng Hoàng Nam có trình độ học vấn cao cùng với công việc tốt, cậu so với người ta, quả thật là kém hơn rất nhiều. Tiểu tử, cậu đừng tưởng rằng, cậu lớn lên đẹp trai như vậy, là có thể trở thành chồng của Tiểu Cầm nhà tôi. Cái tính toán trong lòng cậu, hôm nay tôi sẽ ở trước mặt Tiểu Cầm mà chọc thủng nó. Cậu đừng nghĩ, cậu cưới được Tiểu Cầm về là có thể thoát nghèo mà làm giàu!"

"Đến lúc đó, cậu để Tiểu Cầm ở trong nhà cậu, cậu đem nhà của Tiểu Cầm cho thuê hoặc bán đi, cậu ngồi mát mà ăn bát vàng. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Cầm nhà tôi có thể ngốc, nhưng tôi không ngốc chút nào, tình cảm của hai người, nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi."

Trương Đông Lương cảm thấy trong lòng vô cùng tủu thân. Thì ra, bần cùng chính là cái tội, anh cực cực khổ khổ nhiều năm như vậy, ngay cả khi anh đã mua được một căn nhà, cũng có ích lợi gì?

Chỉ cần điều kiện không bằng nhà mẹ vợ, thì đó chính là không có ý tốt, là mưu đồ gây rối, là đầu óc có tâm tư xấu xa!

Đôi tay Trương Đông Lương đều có chút run nhẹ, anh cắn chặt răng, quật cường mà cương ngạnh trả lời: "Dì, con đối với Tiểu Cầm là thật lòng. Từ trước tới nay, con chưa từng nghĩ tới sẽ có mưu đồ gì với tài sản của nhà dì. Nếu dì không tin con, con có thể làm công chứng tài sản trước khi kết hôn."

Mẹ Diệp hừ một tiếng, khinh thường nói: "Hai vợ chồng sinh hoạt, ngay cả khi đã công chứng tài sản trước khi kết hôn, vậy tiền sau khi kết hôn, chi phí hàng ngày trong nhà, cậu định tính như thế nào? Tiểu Cầm còn trẻ không hiểu chuyện, cậu ở bên ngoài lang thang, suy nghĩ nhiều như vậy, con bé chắc chắn sẽ bị cậu chèn ép."

Trương Đông Lương rốt cuộc nhịn không được, từ từ đứng lên, môi run rẩy, nỗ lực đè nén sự phẫn nộ trong nội tâm, cố gắng bình tĩnh mà nói: "Dì, con cảm thấy giữa chúng ta khả năng là có chút hiểu lầm. Hôm khác con sẽ tới gặp dì sau ạ."

Nói xong câu đó, Trương Đông Lương không dừng lại, trực tiếp đi đến trước cửa, mở cửa ra rồi đi ra ngoài.

Diệp Nam Cầm vô cùng nôn nóng, cô liền đứng lên, nhịn không được oán trách: "Mẹ, tại sao mẹ lại làm vậy. Lát nữa quay lại con sẽ nói chuyện với mẹ sau, giờ con phải đi theo Đông Lương để nhận lỗi."

"Đứng lại, mẹ còn có chuyện muốn nói với con." Mẹ Diệp vội vàng lên tiếng ngăn cản, Diệp Nam Cầm đã đóng cửa đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.