Hắc Thán không kháng nghị, nên Diệc Tẫn liền xem như là nó đồng ý rồi.
Mang theo bình sứ về nhà, đem nó đặt lên bàn, Diệc Tẫn cũng đã phát hiện ra, bình sứ này tựa hồ chỉ còn lại một cái xác rỗng, ngoài ra liền đã không còn gì khác nữa.
Nhưng ký ức mong muốn đã nhận được, Diệc Tẫn hiển nhiên cũng sẽ không hối hận vì đã bất chấp nguy hiểm vào nhà hỏa táng tìm nó.
Kế tiếp mấy ngày, một bên gõ chữ, một bên Diệc Tẫn lại chỉ giống như thường ngày, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ. Về phần nhà hỏa táng, thì đã sớm bị Đặc Sự Cục phong tỏa.
Diệc Tẫn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không bao lâu, khu vực mà y sinh sống cũng sẽ phải bị phong tỏa hết toàn bộ.
- ---------------------------
Cùng lúc đó, sau khi từ bệnh viện trở về, đám người Vương Tư Thâm cũng đã lần nữa lên đường tìm kiếm mộ chủ nhân và đầu nguồn. Thậm chí, đều tự mình tiến vào nhà hỏa táng để điều tra.
Kết quả không cần nói cũng biết, hiển nhiên sẽ vô cùng thảm liệt, bọn họ tao ngộ tổng cộng năm lần tập kích. Cũng gặp qua con lệ quỷ trong phòng di ảnh mà Diệc Tẫn nhắc tới.
Thứ đó tuy không phải mộ chủ nhân mà bọn họ đang tìm, nhưng giống với Diệc Tẫn nói, nó lại thật sự là hung thần, hơn nữa còn vô cùng tà môn. Chỉ vừa mới tiến vào, đội ngũ của Vương Tư Thâm liền đã chết mất hai người.
Nếu không phải Vương Tư Thâm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vận dụng át chủ bài cưỡng ép rời khỏi nhà hỏa táng, thì e rằng bọn họ cũng đã sớm đoàn diệt ở nơi đó.
Một đội ngũ gồm sáu người, nhưng cuối cùng lại chỉ có Vương Tư Thâm và Tần Tuyết còn sống trở ra.
Chỉ là, dù cho đã thành công trốn thoát, nhưng hai người bọn họ vẫn chịu không ít thương tổn, phải vào bệnh viện điều dưỡng. Trong thoáng chốc, cũng đã sắp đến ngày ra viện.
Hôm nay, đang một mình tản bộ trong sân bệnh viện, hít thở lấy không khí trong sạch xung quanh, khi đi ngang qua một chỗ đài phun nước, dư quang của Vương Tư Thâm lại đột ngột rơi vào trên một thân ảnh vừa lướt qua, chỉ có cảm giác vô cùng quen mắt.
Đối với trực giác của mình, Vương Tư Thâm hiển nhiên cũng sẽ vô cùng tin tưởng. Cho nên, hắn liền bắt đầu âm thầm dõi theo bóng lưng của người kia.
Chỉ thấy, đối phương dáng người rất cao, đại khái nằm khoảng 1m8, trên người mặc một bộ áo khoác màu trắng, là đồ chuyên dụng dành cho bác sĩ. Bàn tay xỏ vào trong túi quần, dáng đứng ung dung thong thả, tựa hồ đang nói chuyện với một bác sĩ nào đó.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Vương Tư Thâm hay không, đối phương lại đột ngột ngoái đầu nhìn lại. Khiến hắn không khỏi thầm than một tiếng, linh cảm thật bén nhạy.
Chỉ có điều, đợi khi nhìn thấy gương mặt thanh tú ưa nhìn, tràn ngập nghiêm túc, lại mười phần quen thuộc kia, Vương Tư Thâm lại không cấm sững sờ ra đó.
“Diệc…Tẫn?” Quan sát khuôn mặt lạnh lùng, phối hợp với một chiếc kính vuông, lộ ra vô cùng tri thức kia, Vương Tư Thâm liền không nhịn được mà lẩm bẩm, nhất thời cũng không xác định được, người này có phải Diệc Tẫn hay không.
Bởi vì, ánh mắt của đối phương khi nhìn hắn quá lạnh. Cảm giác như nhìn người xa lạ đó, căn bản là không thể làm giả được. Nhất là khi rất nhanh sau đó, đối phương cũng đã thu hồi tầm mắt, không còn nhìn hắn nữa.
“Có chuyện gì vậy? Không phải cậu Diệc đã xuất viện rồi sao? Vì sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?” Không dám nhìn lén đối phương nữa, sợ hãi gây ra hiểu lầm không đáng có, Vương Tư Thâm liền bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.
“Chẳng lẽ là người giống người sao? Cũng không phải là không có khả năng này, dù sao, người đó thoạt nhìn chững chạc hơn cậu Diệc rất nhiều. Chiều cao tựa hồ cũng cao hơn một chút…”
Cảm thấy suy đoán này là đáng tin cậy nhất, Vương Tư Thâm liền gật gù, bởi vì việc người giống người tuy rằng rất ít gặp, nhưng cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có.
Thế nhưng, chuyện duy nhất làm Vương Tư Thâm nghĩ mãi không thông chính là, ở trên người của người đó, hắn cư nhiên cũng cảm thụ được loại cảm giác rờn rợn sống lưng quen thuộc khi nhìn thấy Diệc Tẫn.
Chỉ có điều, cường độ lại nhẹ hơn rất nhiều.
Một bên suy nghĩ, một bên lại chậm rãi đi về phòng bệnh của mình. Đến tận khi có một bác sĩ ngoại khoa đi ngang quangười, lúc này, Vương Tư Thâm mới chợt ngưng thần, đột ngột nhớ tới một chuyện đã bị bản thân xem nhẹ bao lâu qua, suýt chút liền quên mất.
Trong hồ sơ cá nhân của Diệc Tẫn, tựa hồ có nói…y là bác sĩ tâm lý. Cho nên…
“Người vừa rồi, thật sự là Diệc Tẫn!”
- ------------------------
Bởi vì quá mức vắng vẻ, người tới thăm viếng cũng đã ngày càng thưa thớt, nên nghĩa trang Giao Uyển hiện tại, ngoại trừ lao công cách một tuần lại đến làm vệ sinh một lần ra, thì đã ngay cả một người bảo vệ cũng đều không có.
Nhưng cũng nhờ thế, mới khiến Diệc Tẫn có thể nhẹ nhõm tiến vào, hơn nữa còn không chút kiêng nể mà dạo quanh bốn phía, tìm kiếm phần mộ của chủ nhân sợi dây chuyền kia.
May mắn thay, đối phương là người có danh tiếng, lên mạng tìm kiếm, liền đã có thể tìm tới hình của đối phương khi còn sống. Nên khi tìm người, Diệc Tẫn cũng không có hai mắt mơ hồ, không biết tìm kiếm từ đâu.
Nghĩa trang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng số lượng ngôi mộ ở đây thật sự là quá nhiều, hơn nữa, còn được chôn lung tung, chen chúc khôn cùng, khiến hiệu suất tìm kiếm không khỏi giảm xuống một mảng lớn.
Chỉ là, ngay khi tìm xong nửa bên trái của nghĩa trang, chuẩn bị đổi sang khu vực bên phải để tìm kiếm, bên tai Diệc Tẫn liền đã vang lên một thanh âm:“Cái này…cậu…đang tìm người à?”
**🔥 said:“Không, là tìm thi thể, không phải người.”