Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 5




Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ

-

Dương Bảo biết chuyện mình đi tìm chú cao to chơi thì rất vui vẻ, còn vác balo nhỏ hình  dạng ô tô ra vô cùng phấn khích bỏ vào trong đó mấy món đồ chơi.

Quý Duyên Khanh đứng bên cạnh đỡ trán, "Ba đi làm việc mà."

Tay cầm vịt con của Dương Bảo dừng một chút, sau đó ngước đôi mắt to tròn lên, hai má phồng to nhìn ba mình.

Quý Duyên Khanh còn có thể nói được nữa bây giờ?

"Vậy con mang theo đồ chơi thì tự mình chơi, không được làm ảnh hưởng đến công việc của ba đó."

Dương Bảo vui vẻ gật đầu, thuận tay bỏ vịt con vào balo, đồ vật bên trong rất nhiều, nhóc con thật sự rất cố sức mà nhét vào, vịt con thì chui vào được, nhưng gà con lại rơi xuống, nhóc con ngồi xổm xuống nhặt lại, thế nhưng miệng cặp quá lớn, tất cả mọi thứ bên trong đều rớt ra ngoài.

Mặt Dương Bảo sững sờ cầm gà con trong tay:...

Quý Duyên Khanh ở bên cạnh rất không thiện lành mà bật cười, Dương Bảo ngơ ngác một hồi rồi ngồi bịch xuống thảm, cầm con gà bỏ vào ba lô trống không, còn cố ý đè thật mạnh, kế đó lại nhặt mấy món đồ chơi nhóc yêu thích nhất bỏ vào bên trong, mỗi lần bỏ vào đều đè xuống một cái.

Quý Duyên Khánh ở bên cạnh nhìn nhóc con giả làm búp bê. Ba lô nho nhỏ căng to ra, thêm nữa là biểu cảm hết cả hồn của Dương Bảo lúc kéo khoá lại khiến Quý Duyên Khanh hết sức vui thích, lòng bàn tay mũm mĩm che đi chỗ còn hở, thật cẩn thận kéo, mỗi lần kéo dính vào một chút là lại nhớ đến lúc nãy nên vội vàng liếc mắt xác nhận một cái, cứ như vậy cho đến khi kéo xong.

Như là làm xong một chuyện gì lớn lao lắm, Dương Bảo vỗ balo nhẹ nhàng thở ra, thịt ở hai má đều rung núng nính.

"Ba ơi, mình đi thôi!" Nhóc con cực kỳ kêu ngạo la lớn.

Quý Duyên Khanh gật đầu, sau đó cầm theo máy tính ra ngoài, Dương Bảo đeo balo ô tô trên lưng vui vẻ đi theo sau, chân nhỏ bước bình bịch bình bịch hệt như tiếng vó ngựa.

Nhóc con dẫn đầu chạy đến đằng trước ba mình, Dương Bảo biết phòng của chú cao lớn ở đây.

Nhóc vương cả cánh tay, nhón hết mũi chân nhưng cũng không thể với tới chuông cửa, thành ra quay đầu lại đáng thương nhìn ba.

Quý Duyên Khanh một tay ôm máy tính, một tay ôm Dương Bảo.

Nhóc con này lại nặng thêm không ít rồi..

Đinh đông——

Dương Bảo vừa thành công ấn đến chuông cửa thì quay đầu lại nhìn ba cười đến vui vẻ. Cửa phòng mở ra, Tống Dương đứng ở phía sau cửa.

"Vào đi."

Dương Bảo nghe thấy âm thanh, ở trong lòng ba mình phấn khích đến mức vung tay vẫy chân, Quý Duyên Khanh kêu một tiếng a, cánh tay không đủ sức, cậu không chút suy nghĩ buông bỏ máy tính cầm trong tay rồi đưa lên đỡ lấy Dương Bảo.

Nhưng mà trong nháy mắt, Tống Dương phản xạ có điều kiện trước cả thân thể, tốc độ tay rất nhanh, động tác giống như bản năng.

Một tay bắt lấy máy tính đang rơi xuống, một tay nắm lấy eo Quý Duyên Khanh, ôm người vào trong ngực.

Chớp mũi Quý Duyên Khanh đều là mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc của Tống Dương, nghĩ đến bản thân đang ở trong lòng Tống Dương, cõi lòng cậu khẽ rung động, lỗ tai không kìm được được lập tức đỏ ửng.

Tống Dương cũng giật mình.

Dương Bảo còn đang ở trạng thái ngơ ngác, đầu nhóc cọ cọ vào ngực Tống Dương, hớn hở gọi chú cao to ơi.

Vẻ mặt Tống Dương như người trong mộng mới tỉnh, hắn vừa mới nghiêm mặt lạnh lùng thì nhìn thấy vành tai đỏ tươi ướt át của Quý Duyên Khanh, cổ họng lập tức khô khốc.

Biểu cảm cứng rắn lạnh lùng dần buông lỏng.

"Vào trước đi đã." Tống Dương cầm máy tính vào phòng khách trước tiên.

Quý Duyên Khánh không dám nhìn bóng dáng Tống Dương, cậu bèn cúi đầu, nhéo nhẹ mông Dương Bảo.

"Nhiều thịt quá rồi, Dương Bảo phải giảm béo thôi."

Dương Bảo vừa nghe lập tức không đồng ý: "Con không có béo!" Nhóc con buồn bực suy nghĩ, rồi a lên một tiếng, "Con biết rồi ba, chắc chắn là do ba không ăn sáng nên mới ôm con không nổi thôi, con không có béo tí nào hết."

Quý Duyên Khanh cũng chỉ là trêu chọc con trai làm giảm đi xấu hổ lúc nãy, thế nên lập tức gật đầu, "Là ba sai, Dương Bảo không béo chút nào."

Dương Bảo kéo lấy Quý Duyên Khanh hôn bẹp lên mặt một cái, vui vẻ nói: "Ba phải ăn nhiều hơn đó."

"Được rồi." Quý Duyên Khanh đặt nhóc con xuống một bên ghế sofa, lúc này mới có phần xấu hổ nhìn về phía Tống Dương: "Anh Tống, buổi đàm phán hôm nay tôi phải dẫn con tôi theo, nhưng mà nó rất ngoan, sẽ không quậy phá đâu."

Dương Bảo ở bên cạnh gật đầu, mắt to tròn nhìn Tống Dương tỏ vẻ ba mình nói đúng, cậu nhóc thật sự rất ngoan.

Tống Dương gật đầu, về việc Quý Duyên Khanh gọi hắn là anh Tống cũng không có ý kiến, ít nhất trên mặt là như thế, hiện giờ hắn đang gọi điện thoại đặt bữa sáng.

Buông điện thoại xuống, Tống Dương như không có việc gì điềm nhiên nói thêm, "Tôi vẫn chưa ăn."

Thế nhưng gọi đặt khá là nhiều, trong lòng Quý Duyên Khanh nghĩ như vậy nhưng không nói gì. Cơ mà Dương Bảo bên cạnh nào có hiểu ý gì đâu, bé con oa lên một tiếng, hí ha hí hửng nhảy nhót đến chỗ Tống Dương, nghiêm túc giới thiệu, "Chú cao to ơi, bánh dâu tây chú vừa gọi ăn ngon lắm luôn ý."

Tống Dương vừa nhìn thì biết nhóc mập này muốn ăn, nghĩ thầm nhóc mập này coi như có chút phẩm vị.

Bánh dâu tây quả thật ăn rất ngon.

Chờ bữa sáng dọn xong, Dương Bảo nhìn lướt qua bánh dâu tây trước rồi nhìn Tống Dương không chớp mắt, "Nhìn đẹp quá trời luôn, hổng biết ăn có ngon không nữa."

Mặt Tống Dương không thay đổi, dáng vẻ cầm nĩa hoàn mỹ múc một miếng bỏ vào miệng.

Ăn xong hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi thản nhiên nhìn vào mắt Dương Bảo, "Nhìn rất đẹp, ăn cũng rất ngon."

Dương Bảo quay đầu nhìn ba, trong mắt đều là câu ba ơi ba, tình tiết này không đúng chút nào hết!

Quý Duyên Khanh nhìn Tống Dương, người này giống hệt trước kia, vẫn ấu trĩ như vậy, nhưng cậu không dỗ Dương Bảo, cậu có thể cưng chiều Dương Bảo nhưng người ngoài không có lý do gì để chiều Dương Bảo cả.

Chỉ là Tống Dương được tính là người ngoài ư?

Tống Dương nhận thấy được cái liếc mắt của Quý Duyên Khanh có hàm ý sâu xa, còn không phải muốn nói hắn giành ăn với con của cậu là việc rất ấu trĩ ư?! Trong lòng không vui, mặt hắn không đổi sắc nhấc nắp cái chén nhỏ trước mặt ra.

"Ăn xong mới có thể ăn bánh."

Hai mắt to tròn tội nghiệp của Dương Bảo lập tức sáng ngời, nhóc con vui vẻ thò đầu qua nhìn, sau đó khóe miệng tức thì xụ xuống.

Canh trứng cà rốt.

1

Quý Duyên Khanh không nhịn được mà phụt cười.

Dương Bảo cầu đầu nhìn ba cầu cứu, sau đó nhìn thấy ba mình đang cười mà trời đất đảo loạn, bi thương đến tận tâm can.

Trong lòng Tống Dương nghĩ đây là đặc biệt gọi cho nhóc con, bỏ nhiều cà rốt, không cần khách sáo đâu nhé!

"Ngoan, ăn xong canh trứng mới có thể ăn bánh." Quý Duyên Khanh dỗ Dương Bảo.

Dương Bảo rất muốn òa khóc lên nhưng nhóc là một cậu bé lớn rồi, không thể khóc được, vì thế lập tức nghẹn lại, khuôn mặt đầy thịt phồng lên như cái bao, cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ canh trứng.

Không khí ăn cơm bởi vì Dương Bảo mà tốt lên rất nhiều, ăn xong hai người bắt đầu công việc.

Dương Bảo đeo balo nhỏ trên lưng đi vòng qua một chỗ ngồi, lấy từ trong ra một đám thú bông, sau đó nhỏ giọng ở bên kia một mình chơi đùa, lúc đầu tai Quý Duyên Khanh còn lưu ý nghe.

"... Giờ mày là chú cao to." Dương Bảo cầm con gà đồ chơi nói, tay kia cầm cà rốt nhét vào miệng con gà.

Quý Duyên Khanh:...

Tống Dương không nghe thấy, tất cả chú ý của hắn đều đặt trên người Quý Duyên Khanh.

Bắt đầu thảo luận chi tiết dự án, có thể nói bao nhiêu chi tiết lớn nhỏ Quý Duyên Khanh đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng mà Tống Dương cố ý làm khó dễ cậu, đầu tiên là nói vấn đề tiền vốn có nghi vấn, sau lại vạch ra một vài lỗ hổng nhỏ trong dự án, ý muốn khiến Quý Duyên Khanh không được thoải mái.

Diệu Tinh mua bản quyền hoạt hình của Grimm là vì lúc trước nhìn trúng một loạt ý tưởng sáng tác, hiện tại lại nói ý tưởng có vấn đề, mặc dù tính tình Quý Duyên Khanh có tốt đến mấy cũng nhịn không được xúc động muốn gõ vào đầu Tống Dương.

Tống Dương như là biết suy nghĩ của Quý Duyên Khanh, hắn lạnh lùng cười, hờ hững nói: "Đúng là tôi đang gây sự đấy."

"Hai bên hợp tác không thành, không chỉ là bên chúng tôi chịu tổn thất..."

"Tôi không cần quan tâm việc này." Trong mắt Tống Dương lộ ra tia lạnh giá, sắc bén nhìn vào mắt Quý Duyên Khanh, ánh mắt mang theo tính xâm lược làm Quý Duyên Khanh vô thức nghiêng đầu tránh đi.

Tống Dương nhìn dáng vẻ này của Quý Duyên Khanh, môi mỉm cười ung dung nhưng không có một chút ý cười thật sự.

Diệu Tinh có thể gặp chút trở ngại nhưng Grimm thì lại tổn thất không dậy nổi, lúc trước bên đó chuẩn bị rất nhiều cho dự án này, còn từ chối rất nhiều lời mời hợp tác với các công ty khác, nếu vì cậu mà dự án này thất bại vậy thì lần này Grimm thật sự thương gân động cốt.

Quý Duyên Khanh không thể làm hại bạn tốt, đặc biệt là lúc khó khăn cậu đã nhận được sự trợ giúp của người bạn tốt này.

"Anh muốn làm gì hoặc anh muốn tôi làm gì?" Quý Duyên Khanh biết giải thích chuyện hai bên hợp tác có lợi ra sao cũng không có khả năng thuyết phục được Tống Dương, cậu bèn hỏi thẳng ra.

Tống Dương không nói gì, người hơi hơi ngã vào sau, thái độ cả người hờ hững như xem kịch.

"Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể đổi người phụ trách..."

"Không có cậu thì không có hợp tác." Tống Dương cắt ngang lời cậu.

Nghe vậy Quý Duyên Khanh im lặng, hai người rơi vào thế giằng co.

"Có phải là anh muốn tôi quỳ xuống không?"

Trên mặt Tống Dương lộ ra nụ cười châm chọc, "Quý Duyên Khanh thanh cao tận xương cốt lại muốn quỳ xuống cầu xin với tôi?"

Quý Duyên Khanh cau mày, trên mặt rung động nhiều lần nhưng vẫn không cất lời.

"Mánh khóe của cậu vẫn y chang lúc trước nhỉ." Tống Dương thoải mái cười mỉa mai, trào phúng nói: "Năm năm trước tôi sẽ xót cậu, còn giờ cậu bày ra cái vẻ này chỉ khiến tôi cảm thấy cậu đạo đức giả mà thôi."

1

Bịch!

Quý Duyên Khanh đứng lên rất dứt khoát, ghế dựa phía sau vì động tác mạnh bạo mà ngã xuống thảm, tạo ra tiếng vang ngột ngạt.

Trên mặt Tống Dương vẫn còn lộ vẻ trào phúng, hai chân Quý Duyên Khanh hơi hơi khuỵu. Trong nháy mắt ấy, Tống Dương trực tiếp bắt lấy cánh tay Quý Duyên Khanh kéo cậu đến sát bên mình, tức giận nói: "Cậu điên rồi à?!"

"Không phải anh muốn nhìn tôi như vậy sao?" Quý Duyên Khanh ngước mắt lên vô cùng hờ hững, có thể nói gần như là lạnh băng.

Bầu không khí ngưng đọng lại, Tống Dương nghiến răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn người trước mắt mình, người này rất là hiểu hắn, bắt được điểm chí mạng của hắn, biết được điểm yếu của hắn là cậu.

"Ba ơi?" Dương Bảo trong góc sợ hãi kêu một tiếng, trong mắt đều là lo lắng.

Quý Duyên Khanh nghe thấy tiếng Dương Bảo thì cả người chấn động, cậu vừa rồi quên mất Dương Bảo ở đây——

Đương nhiên Tống Dương cũng biết sự lo lắng của Quý Duyên Khanh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt không chút để ý nói: "Con của cậu đang nhìn cậu kìa." Hắn dán bên tai Quý Duyên Khanh, âm trầm nói: "Hay là cậu muốn tiếp tục quỳ ở trước mặt con trai của cậu?"

"Chú và ba con đang nói chuyện." Tống Dương nói cho có lệ với Dương Bảo ở xa xa.

Dương Bảo lo hết sức, cứ bướng bỉnh nhìn qua bên này, nhất quyết đợi chính miệng ba mình nói mới được.

Tất nhiên Quý Duyên Khanh sẽ không quỳ van xin Tống Dương trước mặt con trai, cậu vỗ về Dương Bảo xong quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt Tống Dương.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đột nhiên Tống Dương nở một nụ cười, ánh mắt rét như băng hiếm thấy có ý cười nhưng sống lưng Quý Duyên Khanh lại lạnh toát.

"Muốn làm cậu."

- Hết chương 5 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.