Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 42




Ông Kim không lên kỳ lưng cho Tống Dương.

Trong phòng tắm, nước tắm đã xả đầy bồn. Chân Tống Dương khôi phục không tệ, nhưng vì bị thương quá nặng nên vẫn không thích hợp xuống dưới đi lại, ở nhà hắn cũng như vậy, dùng khăn nhúng nước trong bồn lau người, tự mình giúp mình.

Hắn không có thói quen để người lạ hầu hạ sờ loạn khắp người mình, đặc biệt là tóc.

Tưởng tượng đến đêm nay được cùng Quý Duyên Khanh đồng giường cộng chẩm, máu trong thân thể Tống Dương ngay lập tức tăng lên, c.ởi quần áo rất nhanh, dự định tốc chiến tốc thắng.

Cửa bị đẩy ra.

Tống Dương nghiêng người, khóe mắt đảo qua thấy được góc áo ở cửa, khóe miệng cong lên ý cười, vờ như không phát hiện, một giây trước còn vung tay cấp tốc cởi áo phông, một giây sau đã giống như mắc chứng khó khăn, sống chết không xong kì kèo muốn cởi qu.ần.

"Làm bộ làm tịch." Ngoài miệng Quý Duyên Khanh bình thản, tay lại đặt lên khóa kéo quần đã được Tống Dương kéo một nửa.

Tống Dương:...

Em như vậy anh không cứng lên thì thật có lỗi với chính mình.

Mặt Quý Duyên Khanh có chút nóng, cực lực duy trì bản thân trấn định, thế nhưng lổ tai đã bán đứng tâm tình của cậu.

Tống Dương không dám trêu nhiều, sợ Khanh Khanh nhà hắn da mặt mỏng vung tay không giúp hắn nữa, bảo nâng tay thì nâng tay, bảo đứng lên thì đứng lên ——

"Em bảo chân anh đứng lên." Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm lều trại dựng thẳng.

"Em giúp anh đi anh cũng không có cách khống chế." Tống Dương không ngần ngại nói một câu, sau đó lại ngoan ngoãn lấy lòng nói: "Nó chỉ kích động như vậy với một mình em, đừng tức giận, chúng ta tiếp tục."

Quý Duyên Khanh đem chiếc quần đã cởi xong ném đến giỏ đựng quần áo bẩn ở một góc, mở nước vắt khăn giúp Tống Dương gội đầu.

"Khanh Khanh, còn cái này!"

Tống Dương nóng nảy, chỉ vào nơi duy nhất còn sót lại một món đồ trừ cái chân bị bó thạch cao đang che đi vật nào đó trên người mình.

"Lát nữa tự anh rửa." Trong mắt Quý Duyên Khanh mang theo ý cười, nhìn chằm chằm lều trại đang đỉnh cao cao của Tống Dương, "Tự mình làm."

Bởi vì bị thương, đầu Tống Dương phải cạo đi một tấc, cũng may diện mạo hắn cường tráng suất khí, cạo tóc ngược lại có một loại hương vị cường hãn tinh anh.

Quý Duyên Khanh dùng khăn ướt sũng làm ướt tóc Tống Dương, lòng bàn tay xoa xoa dầu gội đầu, bàn tay vừa chạm vào đầu Tống Dương thì cảm nhận được đối phương run rẩy.

Lúc này Tống Dương có hơi cảm thấy tự làm tự chịu, khổ vô cùng nói: "Khanh Khanh, không phải là em cố ý đấy chứ?"

"Anh nói chỗ mẫn cảm của anh là trên đỉnh đầu?" Ngón tay Quý Duyên Khanh chạm vào lướt trên da đầu vẽ một vòng tròn, Tống Dương bị sờ đầu, một dòng điện từ đỉnh đầu lan đến toàn thân, gội cái đầu thôi mà ngược lại ra một tầng mồ hôi, nhưng hắn không dám làm gì khác, Khanh Khanh nhà hắn ở trên nhìn xuống, chỉ cần một chạm, đã nói: "Nhìn xem tinh thần anh tốt như vậy, vậy thì tự mình tắm rửa được đúng không?"

Hắn có thể nói được cái gì? Hắn cũng rất tuyệt vọng nha!

Thật vất vả gội đầu xong, Tống Dương hơi hơi thở phào, lại có hơi nhớ vị cũ, biểu tình tiện vô cùng.

Các bước tắm rửa kế tiếp ngược lại thuận lợi, Quý Duyên Khanh giúp lau người, chỉ là tắm rửa lau người đơn thuần chứ không làm gì khác.

"Xong rồi." Quý Duyên Khanh đưa khăn sạch đặt trong tay Tống Dương, nhìn mặt người nào đó sắp nổ tung, cười cười ra cửa.

Mười phút sau Tống Dương ra ngoài, chỉ là trên mặt vẫn mang bộ dáng chưa thỏa mãn.

Phòng khách chỉ còn bật một cái đèn nhỏ, phòng ngủ chính tối đen như mực, từ phòng ngủ phụ truyền ra một âm thanh đọc sách bình bình nhu hòa, trong khe cửa chiếu ra một tia sáng ấm áp của đèn ngủ. Tống Dương tựa vào tường nghe trong phòng phụ mơ hồ truyền đến âm thanh kể chuyện xưa, như đang chảy vào trong lòng hắn, dụ.c vọng vừa mới xao động trong phòng tắm lập tức quay về bình tĩnh.

Là yên bình thỏa mãn.

Quý Duyên Khanh dỗ Dương Bảo xong đi ra thấy Tống Dương đang tựa trên tường, ánh sáng mờ mịt của phòng khách chiếu vào, Tống Dương lại còn đứng ở chỗ khuất sáng, nhưng đôi mắt sáng ngời thâm tình lại giống như có thể đem cậu hút vào trong.

Tầm mắt giao nhau thật lâu thật lâu.

Không biết trở về phòng ngủ như thế nào, phòng tối đen, Tống Dương nghiêng người nhìn mặt Quý Duyên Khanh, sáp qua hôn hôn vài cái không mang theo dụ.c vọng, một lúc sau lại hôn hai cái. Trong bóng đêm, khóe môi Quý Duyên Khanh cũng cong lên, xoay người, vừa lúc Tống Dương hôn đến trúng được môi.

Lẫn nhau trao đổi một cái hôn nhẹ nhàng, trước tiên đầu Tống Dương lui ra, sau đó mạnh mẽ tiến đến đón lấy, cánh tay gắt gao ôm Quý Duyên Khanh, cái hôn này vừa sâu vừa nhiệt tình, như là muốn nuốt Quý Duyên Khanh vào bụng, chờ khi hôn xong buông ra, hô hấp Quý Duyên Khanh đều dồn dập lên.

Tống Dương cũng đồng dạng, nhưng trong mắt lại khắc chế, lại sáp qua hôn mí mắt sáng ngời của Quý Duyên Khanh, thu lại cái tay trong ổ chăn đang đặt ở bên hông Quý Duyên Khanh một chút, chậm rãi ôn nhu chạm đến bụng của Quý Duyên Khanh.

"Ngủ ngon."

Quý Duyên Khanh mỉm cười, "Ngủ ngon."

Qua một hồi, trong chăn truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, Quý Duyên Khanh từ từ nhắm hai mắt lại trên mặt đều mang theo ý cười.

Tống Dương giống như bánh xèo, lăn qua lộn lại không ngủ được, điều hòa trong phòng cũng không thể giảm bớt sự khô nóng trong lòng hắn, địa phương vừa mới bình phục hạ xuống lại rục rịch, cuối cùng đành phải nghẹn lại, không có biện pháp, ai bảo trong bụng Khanh Khanh có Cẩu Đản, thật sự là khắc chế chết hắn mà!

Đêm nay trừ Tống Dương gặp phải dày vò ngọt ngào ra thì Quý Duyên Khanh ngủ rất ngon.

Giữ Tống Dương ở lại lần thứ nhất, lúc sau liền tự nhiên mà chuyển vào ở, mỗi ngày đứt quãng đều sẽ có một món đồ tinh linh gì đó của Tống Dương chuyển vào từng thứ từng thứ, đợi đến một ngày Quý Duyên Khanh kéo ngăn tủ ra mới phát hiện, quần áo của cậu và Tống Dương đều xen lẫn vào nhau.

Hôm nay Dương Bảo phải đi bệnh viện tái khám, vết thương của nhóc đã khỏi rồi, về sau có thể chạy có thể nhảy có thể chơi trong bồn tắm được nửa ngày.

Ông Kim lái xe, Tống Dương cũng cùng đi theo, thạch cao ở chân của hắn có thể tháo, sau đó có thể dùng nạn, không cần cả ngày sốt ruột ngồi trên xe lăn.

Buổi tối mỗi đêm đều cùng Khanh Khanh ngủ trên một cái giường, chỉ có thể sờ sờ hôn hôn còn lại cái gì cũng không thể làm, rất hại thân, gần đây trong tay Tống Dương không rời khỏi tách trà lạnh, có điều mặc dù chân hắn ổn rồi, nhưng ba tháng đầu thai kỳ Khanh Khanh vẫn không nên làm chuyện trên giường là tốt nhất.

Tống Dương tựa vào ghế tính toán, đợi ba tháng sau thì chân hắn hẳn là đã khỏi rồi, đến lúc đó có thể lăn qua lộn lại, nên dùng tư thế nào đây? Cưỡi ngựa không tồi, phía sau hình như Khanh Khanh nhà hắn có thể sẽ thoải mái hơn, nhưng hắn càng thích nhìn thấy mặt của Khanh Khanh, vẫn là đối diện tốt hơn...

Hai cha con một lớn một nhỏ này đều đang suy tính tâm tình riêng của mình, biểu tình trên mặt quả thật giống nhau như đúc, Quý Duyên Khanh không cần nhìn Tống Dương, chỉ nhìn Dương Bảo thì đã biết trong lòng Tống Dương nghĩ cái chủ ý gì.

Đến bệnh viện, hai người trước tiên dẫn Dương Bảo đi tái khám, sau đó cuối cùng cũng có thể tháo băng vải quấn ngực ra, Dương Bảo thở ra một tiếng thật to, miệng giống như bôi mật khen nữ bác sĩ cười toe toét. Ra khỏi khoa thiếu nhi, Quý Duyên Khanh và Lục Phong đã hẹn trước sẽ làm kiểm tra, thân thể cậu đặc thù, hiện tại vô cùng cảm ơn Lục Phong giúp đỡ và bảo mật.

Tống Dương ở trong thang máy nhận lời Dương Bảo sẽ đi chơi ở khu vui chơi, vui đến mức Dương Bảo cười khanh khách, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.

"... Ba lớn đã nói thì không được đổi ý đâu đó!"

"Đương nhiên, ba có lừa con lúc nào chưa?" Tống Dương nói xong ngẩng đầu liền cùng người đối diện giáp mặt, biểu tình trên mặt mới vừa vui vẻ cười nói lập tức trở nên lạnh lẽo, người đối diện ngược lại rất cao hứng, như là thật sự vô tình gặp nhau, "Dương Tử, trùng hợp quá!"

Người nói chuyện tuổi tác hẳn là vào khoảng bốn hoặc năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh chu, khí chất cả người ôn hòa, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều cho rằng người này thân thiện, nhưng Quý Duyên Khanh không hiểu sao lại không thích lắm, người này thật sự ngũ quan rất giống Tô Uyển Linh, hơn nữa giọng điệu trên dưới cả người đều là kiêu ngạo, quả thật giống nhau như đúc, nhìn qua dễ nói chuyện và là người thân thiện, nhưng thật ra trong xương cốt vô cùng cay nghiệt, không hợp mắt thì sẽ không liếc mắt nhìn người khác lấy một cái.

Tỷ như lúc này, tầm mắt đối phương không hề dừng lại ở trên người Quý Duyên Khanh và Dương Bảo.

"Cậu." Tống Dương bình đạm nói, nhìn về phía Quý Duyên Khanh, "Em dẫn Dương Bảo qua đó trước, một lát anh sẽ qua."

Đối phương chặn ở phía trước Tống Dương, hiển nhiên không phải loại tình huống chào hỏi một tiếng rồi rời đi.

Quý Duyên Khanh nghe thấy xưng hô của Tống Dương, xác định thân phận của đối phương, cũng không nguyện ý ở lại, nhìn cũng không nhìn đối phương đã lôi kéo Dương Bảo đi thẳng qua.

Ánh mắt Tô Kì hiện lên một tia không hài lòng, nhưng rất nhanh lướt qua, cười nói: "Hai cậu cháu chúng ta đã lâu không gặp nhau, sáng nay mẹ con ở nhà còn nhắc đi nhắc lại nhớ con, lúc trước con và mẹ con có thể có hiểu lầm, nghe cậu khuyên một câu, đến đón mẹ con về nhà sớm một chút, ba con không còn, hiện tại trên đời này con chỉ còn một người thân là mẹ con mà thôi."

Quả thật là miệng toàn nói bậy bạ, Tô Uyển Linh từ lúc về đến Tô gia thì giống như chim được phép bay lượn, cả ngày chơi khắp nơi, các loại mua sắm làm đẹp, ngày tháng so với ở Tống gia còn sảng khoái hơn, làm sao có thể nhớ thương Tống Dương? Hận không thể bóp chết Tống Dương, lấy lại gia sản Tống gia mới đúng, như vậy thì cha và anh hai bà mới không phê bình kín đáo với bà nữa.

Tống Dương và người cậu này không hề thân thiết, đối phương hơn hắn gần ba mươi tuổi, trước đây cũng không hề thân cận với hắn, chỉ là có gặp mặt qua, sau đó sự nghiệp của ba hắn lớn mạnh lên, người cậu này còn có thể quan tâm ân cần thăm hỏi vài câu với hắn, ở trước mặt ba hắn, sau khi ba hắn mất thì một ánh mắt cũng không nhìn đến.

Trước kia Tống Dương không suy nghĩ rõ ràng, về sau mới biết khi sự nghiệp của ba hắn còn chưa phát đạt, người ta căn bản chướng mắt bọn họ, sau này đợi khi ba hắn mất rồi, Tống thị không khác gì nằm trong tay người ta, người ta còn cái gì để mà phải lôi kéo làm quen với hắn?

"Mẹ con nói bà vô cùng muốn về nhà, sống ở Tống gia không thể thở nổi, con cũng không khuyên, bà ấy muốn ở lại đó bao lâu cũng được, dù sao cũng có cậu chăm sóc, con rất yên tâm." Nói chuyện ngoài mặt ai chẳng nói được, chỉ là Tống Dương nói vô cùng lạnh nhạt, người ngoài nhìn vào đều biết là nói cho có lệ, càng miễn bàn đến Tô Kì đã đắm mình trong lĩnh vực chính trị hơn hai mươi năm.

Nói cũng đã nói đến mức độ này, trên mặt Tống Dương hiện rõ sự xa cách, nhưng Tô Kì giả vờ như không hiểu, còn ở bên cạnh lôi kéo Tống Dương nói chút gì đó, không ngoài những lời như Tô Uyển Linh vẫn rất nhớ con, gần nhất tốt không, vết thương ở chân sao rồi, một vài lời nói linh tinh kiểu vậy.

Tuy rằng Tống Dương cảm thấy phiền chết rồi, nhưng không ổn khi xé rách mặt với Tô Kì, ít nhất không phải hiện tại.

Gần đây Tô Kì đang cạnh tranh một vị trí, nếu đạt được rồi, ngày tháng sau này của hắn tuyệt đối sẽ không thoải mái, vì không để Tống thị lại lần nữa nằm trong tay Tô gia, Tống Dương dùng đến toàn lực để làm cho Tô Kì không thể đạt được vị trí đó, thời gian này vẫn đang an bài, không thể khiến người nóng nảy trước.

Hắn cũng biết, Tô Kì muốn lên chức sẽ phải tiêu một số tiền rất lớn, hiện tại các mối quan hệ của ông ta chính là đánh chủ ý vào Tống thị.

Tống Dương sẽ không làm ra hành vi dùng tiền để nuôi sói mắt trắng.

Khách sáo vài câu, Tô Kì đột nhiên nói: "Lâu rồi không gặp, tán gẫu một chút đã quên luôn thời gian."

Tống Dương nghĩ thầm nhanh chóng kết thúc đi! Mẹ nó ai muốn tán gẫu quên thời gian với ông!

"Nếu không vội, hai cậu cháu ta đến quán cafe ngồi?"

"Cậu, rất vội, chân con đau!"

Cục diện lập tức lạnh xuống, mặt Tô Kì cũng đanh lại, lúc này không giả thân tình gì nữa, "Tin tức từ chức lúc trước làm không tệ, mọi người giống như đều tin con vì tình yêu mà buông bỏ tất cả."

"Cậu muốn nói cái gì?" Mặt Tống Dương xoát một cái lập tức lạnh lại.

"Không có gì, chỉ nghĩ mời con hôm nào đi uống cafe." Tô Kì nói xong đi vào thang máy.

Tống Dương đứng tại chỗ một hồi mới đi về phía phòng bệnh, Quý Duyên Khanh còn đang làm kiểm tra, Dương Bảo ghé vào trên giường chơi với mấy ngón tay của mình, nhìn thấy Tống Dương đến cả người đều nhảy dựng lên, hưng phấn chạy đến nhào vào lòng ngực Tống Dương, chỉ là chạy đến trước mặt thì dừng ngay.

"Thiếu chút đã đụng vào ba rồi ba lớn!"

Tống Dương xoa đầu con trai, "Ba con đâu?"

"Chắc đang xem Cẩu Đản." Dương Bảo lắc lắc đầu nhỏ, ghé vào đầu gối Tống Dương tính toán hành trình ngày mai đi chơi ở khu vui chơi, trên mặt Tống Dương có chút âm trầm, lúc Quý Duyên Khanh trở lại thì thấy bộ dáng này của Tống Dương.

"Lục Phong nói thế nào?" Tống Dương nhìn thấy Quý Duyên Khanh thì đem Tô Kì ném ra sau đầu.

"Mọi thứ không có vấn đề." Quý Duyên Khanh nói xong dừng lại, "Anh có tâm sự gì sao? Có phải Tô Kì nói gì đó với anh không?"

Quý Duyên Khanh không biết Tô Kì nhưng từ trong miệng của Tô Uyển Linh biết được một ít sự tình của Tô gia, lúc trước Tô Uyển Linh dùng tên của Tô Kì để đe dọa cậu rời xa Tống Dương.

Khi đó Tô Kì đã là phó thị trưởng, còn là ở Bắc Kinh.

"Hẹn anh uống cafe." Tống Dương nói, nửa đường lại chuyển hướng đề tài, "Buổi tối gọi chút cháo và đồ ăn kèm, một lát về nhà đi ngang qua quán bánh bao mua một ít, em và Dương Bảo đều thích ăn."

Lên xe, rất nhanh đã đến trước quán bánh bao, Tống Dương đột nhiên mở miệng giống như lơ đãng hỏi Quý Duyên Khanh, "Khanh Khanh, em nói xem nếu anh từ chỗ mẹ anh đoạt lại những thứ thuộc về anh thì thế nào?"

Quý Duyên Khanh ngồi trên xe có hơi say xe, không nghe rõ lắm, chỉ nghe muốn cướp đồ vật gì đó, có hơi chóng mặt nói: "Anh vui là được rồi." Cậu lại quay qua bổ sung một câu, "Kỳ thật ngày tháng hiện tại cũng tốt, anh đừng nghe Tô Kì nói lung tung gì đó." Cậu cho rằng Tô Kì nói cái gì với Tống Dương.

Tống Dương thấy ánh mắt Quý Duyên Khanh nhíu chặt đến mức không mở ra được, đem người kéo đến trong lòng, "Không nói gì cả, anh có chừng mực, em ngủ đi, về đến nhà anh gọi em."

"Được."

Trong lòng Tống Dương nặng trịch, nhìn về phía Quý Duyên Khanh đang ngủ, hắn rất vất vả mới đạt được hạnh phúc, ai cũng đừng hòng phá hỏng. Nghĩ đến điều này, ánh mắt lạnh băng của Tống Dương lộ ra vài phần hung ác ngoan độc.

Về đến nhà, điện thoại của Tô Kì lại đến, hỏi hắn suy nghĩ việc uống cafe thế nào rồi?

Tống Dương đáp ứng, cúp điện thoại quay đầu đã gọi qua cho lão đại Vinh gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.