Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 42




Trước kia, Nam Huyền nghĩ tôi là đồng tính, bây giờ, Nhiễm Thanh Trang cũng nghĩ thế, nhưng mà tôi lại không có chứng cứ rõ ràng gì để chứng minh tôi không phải như vậy.

Tôi nên giải thích thế nào đây? Nói rằng thực ra mình sắp chết rồi, cho nên lương tâm nhận ra muốn chuộc lại những lỗi lầm đã phạm phải trước kia trong mấy tháng cuối đời sao?

Không thể nào nói như vậy.

“Tôi…” Mãi cho tới lúc đến Sùng Hải, Nhiễm Thanh Trang giao xe cho em trai ở bãi đậu xe xong, hai chúng tôi một trước một sau đi trên con đường bến cảng hẹp dài, tôi mới tìm được cơ hội thích hợp để nói: “…Tôi biết chúng ta không thể.”

Nhiễm Thanh Trang dừng bước, quay đầu nhìn về phía tôi.

Gió biển tanh mặn thổi vạt áo khoác của tôi bay phần phật không ngừng, tóc cũng áp hết lên mặt, ngăn cản tầm nhìn.

“Cậu không thích tôi, tôi biết. Yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm đâu.” Tôi đến gần hắn, ngẩng đầu hướng về phía hắn, cười nói: “Diễn trò mà, tôi biết.” Dứt lời, tôi mặc kệ phản ứng của hắn, đi một mình về phía trước.

Tuy là hai chúng tôi không cãi nhau, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Tôi sợ mình làm nhiều sai nhiều nên sau khi lên thuyền, để tránh tiếp xúc với Nhiễm Thanh Trang, tôi không chen chúc một chỗ với hắn mà ngồi rất xa, lúc trở về thì cũng đi thẳng vào nhà, không nói một lời nào.

Đêm đó, tôi lại mơ thấy đại hội thể thao của trường cấp ba.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, trên sân bóng rổ chật kín người xem, Nhiễm Thanh Trang nhảy lên cao, dựa vào lợi thế chiều cao của mình thực hiện một pha block out đè chặt động tác ném rổ của đối thủ như một bức tường. Hai người lại tiếp đất, bóng bị Nhiễm Thanh Trang chụp được đang nằm trong tay hắn. Sau đó, hắn không cho đối thủ của mình một cơ hội phản ứng nào, lại nhảy lên lần nữa, đập thật mạnh bóng vào rổ.

Cả cái rổ rung lên, khí thế đó quá mức chấn động lòng người. Khi hắn xuống lại mặt đất, cầu thủ cách hắn gần nhất kia thậm chí còn lùi lại một bước theo bản năng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Tôi dựa vào tường nhìn hắn từ xa, trong lòng có một vài cảm xúc không thể nói rõ cuồn cuộn dâng lên, vừa vui mừng cho hắn, lại vừa thấy hâm mộ.

Nhiễm Thanh Trang giống như vầng thái dương xanh, trước khi đến gần sẽ chỉ nghĩ hắn lạnh, nhưng một khi đến gần rồi lại có thể cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn không ngừng tỏa ra trên người hắn. Nhiệt độ đó không chỉ khiến hắn trở nên chói mắt, trở thành tâm điểm, mà còn lây nhiễm sang những người xung quanh, khiến họ nóng như thiêu như đốt.

Tôi vĩnh viễn cũng không thể trở thành người giống như hắn, thậm chí ngay cả một ngôi sao nhỏ tôi cũng không phải. Tôi giống như một đám mây trên bầu trời đêm trong hơn, mãi thu mình trong góc, không thể tỏa sáng, không thể trở thành nhân vật chính, cũng không ai quan tâm.

“Trông cậu ta rất đẹp trai đúng không?”

Tôi giật mình, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Sênh đang để tay sau lưng, đứng đằng sau người tôi, cười cười nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi xem Nhiễm Thanh Trang thi đấu quá mức chuyên tâm, ngay cả việc cậu ta tới gần lúc nào cũng không biết.

“Ừm…” Tôi gật gật đầu, không e dè thừa nhận sự đẹp trai của Nhiễm Thanh Trang.

Lâm Sênh nghe vậy lại càng cười lớn hơn một chút, liếc nhìn đầu gối của tôi, nói: “Cậu bị thương à?”

Tôi không được tự nhiên giật giật cái chân đã được Nhiễm Thanh Trang xử lý ổn thỏa, lần nữa nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Bản thân tôi không có quá nhiều giao tình gì với cậu ta, lần trước nói chuyện là lúc nhờ cậu ta trả ô cho Nhiễm Thanh Trang, không tính là bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ là người xa lạ trông quen mắt. Cậu ta đột nhiên nói chuyện với tôi, tuy tôi không đến mức cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đúng là cũng cảm thấy quá mức kinh ngạc.

Giao tiếp với mọi người luôn là khuyết điểm của tôi nên khi đối diện với những người không quen, tôi luôn nói rất ít. Không phải là thờ ơ mà là không biết trả lời như thế nào cho hợp lý, sợ vô tình nói sai sẽ khiến đối phương khó chịu.

“Tôi cũng cảm thấy cậu ta rất đẹp trai.” Lâm Sênh lịch sự hỏi về vết thương của tôi xong, câu tiếp theo lại quay lại nói về Nhiễm Thanh Trang.

Lúc đó, tôi hoàn toàn không thấy chuyện một nam sinh khen một nam sinh khác đẹp trai thì có gì không đúng, chỉ nghĩ Nhiễm Thanh Trang đã giành chiến thắng trong trận đấu cho lớp của họ làm cậu ta bộc lộ ra cảm xúc trong lòng thôi.

“Cậu ấy chơi thể thao rất giỏi.” Tôi nói.

Trong lúc đang nói, tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc. Một nhóm người xung quanh bắt đầu reo hò, những người còn lại thì thất vọng ủ rũ.

Nhiễm Thanh Trang nói được làm được, quả thực đánh cho lớp ba đến hoa rơi nước chảy. Một trận đấu ba đối ba mà dường như đã thành màn trình diễn cá nhân của hắn, đoạt hết sự nổi bật trong trận đấu.

Sau khi đụng nhau ăn mừng với đồng đội, Nhiễm Thanh Trang đi qua đám đông và bước xuống sân.

Mồ hôi lấm tấm từ thái dương chảy xuống, trên cổ cũng toàn là mồ hôi, đường viền cổ áo đã ướt đẫm.

Hắn thở hổn hển từng ngụm lớn, đặt mông ngồi xuống khán đài, vén vạt áo phông lên lau mặt một cách thô bạo, lộ ra cơ bụng rắn chắc, khá có lực.

Tại sao không có ai đưa nước cho hắn vậy? Hắn đổ nhiều mồ hôi như thế, nhất định phải bổ sung nước kịp thời…

Tôi nhìn một vòng dưới sân, mãi mà không thấy ai đưa nước cho Nhiễm Thanh Trang, không nhịn được mà nhíu mày.

Cúi đầu liếc nhìn cái đầu gối bị thương của chính mình, tôi quay đầu nói với Lâm Sênh: “Tôi… tôi đến canteen một chuyến.”

Cậu ta cười gật đầu, tạm biệt tôi.

Canteen cách sân thể dục cũng không tính là xa, nhưng đối với người bị thương như tôi, đó là một khoảng cách cực kỳ kinh khủng. Lúc đến nơi, tôi liếc nhìn đầu gối của mình, phát hiện vết thương đã khô miệng lại rỉ máu lần nữa.

Cắn chặt răng, tôi không nghỉ ngơi nữa, mua xong nước lại khập khiễng chạy đến chỗ khán đài Nhiễm Thanh Trang đang ngồi, muốn mau chóng đưa nước vào tay đối phương.

Thế nhưng không đợi tôi đến gần, cảnh tượng tôi nhìn thấy xuyên qua đám người khiến tôi bất giác dừng lại.

Nhiễm Thanh Trang ngửa đầu uống nước từng ngụm lớn, Lâm Sênh ngồi đang ngồi cạnh, vừa cười nhìn, vừa quạt cho hắn bớt nóng. Cả hai không biết đang nói gì, Nhiễm Thanh Trang đột nhiên bật cười lớn, đấm vào vai Lâm Sênh. Tư thế hai người họ trông thân thiết, cực kỳ quen thuộc.

Bọn họ mới là một loại người…

Một người giống như mặt trời, một người giống như mặt trăng.

Còn tôi, tôi chỉ là một đám mây trông như một thằng hề.

Bàn tay cầm bình nước buông xuống bên người, thân bình đè lên vết thương trong lòng bàn tay, dâng lên cảm giác đau đớn kéo dài.

Tôi lê chân xoay người đi về hướng ngược lại, lúc đi ngang qua một em trai lớp dưới vừa hoàn thành đường chạy 100m thì đưa nước trong tay cho đối phương.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đồng loại và đồng loại mới có thể ở bên cạnh nhau. Người như Nhiễm Thanh Trang thì trong mắt tất nhiên cũng sẽ chỉ thấy những thứ phát sáng giống như hắn, cho nên hắn thích Lâm Sênh là một chuyện thực sự hết sức bình thường.

Hắn không có lý do gì để không thích cậu ta.

Giống như loài bướm đêm bị ánh sáng thu hút, chúng ta cũng sẽ luôn bị những người xuất chúng đó hấp dẫn. Hắn sẽ thích cậu ta, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Có thể nói là một loại định mệnh, cũng có thể nói là vận mệnh sắp đặt. Đoạn kết đã được viết xong ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trốn không thoát cũng không tránh được.

Tôi bị cơn đau làm cho tỉnh dậy.

Cơn đau đầu dữ dội trong khoảng thời gian ngắn đã quét sạch sự buồn ngủ của tôi đi. Tôi nằm trên giường liên tục thay đổi tư thế, cố gắng giảm bớt đau đớn nhưng đều chẳng thấm vào đâu.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể cuộn tròn trong chăn, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn trong vô vọng, ngay cả sức lực để cử động ngón tay cũng không có.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ khoảng mười phút, cũng có lẽ chỉ mới hai phút, cơn đau dày vò tôi mới dần dần biến mất.

Tôi ngồi dậy trên giường, phát hiện trên lưng mình đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả bộ đồ ngủ cũng hơi ướt đẫm mồ hôi.

Mọi thứ trong mơ vẫn rất rõ ràng, ngay cả cảm giác đau đớn ở đầu gối cũng trở nên thật hơn bởi cơn đau ở hiện thực.

Mặt trời cũng đã lên cao rồi, tôi đỡ trán, bước xuống giường rót cho mình một cốc nước ấm, uống xong tôi lại nằm xuống giường muốn ngủ tiếp nhưng không thể ngủ được nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, tìm đến tên của Lâm Sênh trong danh bạ, nhìn chằm chằm vài phút rồi lại đặt xuống.

Màn hình điện thoại bị úp xuống, nằm chênh vênh trên giường. Tôi lật người, vùi cả mặt vào chăn bông, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Quên đi, tạm thời không nghĩ đến chuyện gì quá phiền phức nữa, tôi cảm giác dung lượng trong não sắp cạn kiệt rồi.

Vài ngày sau đó, những lúc tôi và Nhiễm Thanh Trang ở cạnh nhau đều rất vi diệu, đâu đó vẫn có sự cứng ngắc và ngượng ngùng.

Đương nhiên, cứng ngắc là tôi, ngượng ngùng cũng là tôi. Nhiễm Thanh Trang thực ra không có thay đổi gì, vẫn lạnh lùng lãnh đạm như mọi khi, sáng sớm ra ngoài đêm khuya mới về, bình thường sẽ không chạm mặt tôi.

Bầu không khí trên đảo bắt đầu trở nên căng thẳng, an ninh kiểm tra chặt chẽ hơn, chịu khó đi tuần hơn, cũng không cho phép tự ý rời khỏi đảo. Nếu như nhất định phải rời đảo thì phải nói rõ lý do, hành động một tổ hai người, giám thị lẫn nhau trá hình.

Không phải là không có ai phàn nàn, kết quả là bị Khổng Đàn nhốt thẳng vào phòng tối thẩm vấn, nhốt ba ngày, sau khi ra ngoài thì cả người đều trở nên đần độn, bảo làm gì làm nấy, không dám tùy tiện xen vào quyết định của Đại công tử nữa.

“Đại công tử cũng là vì muốn tốt cho cả nhà, nội gián chưa trừ được thì trên đảo một ngày cũng không yên bình.” Lúc Mochi nói với tôi về những chuyện này, hoàn toàn không cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn, thậm chí còn trách người đó quá thiếu hiểu biết: “Loại người này phải kiểm tra thật kỹ, nếu không ai mà biết được hắn ta có vấn đề gì không?”

Sau khi Trần Kiều gặp chuyện, Mochi hoàn toàn tiếp quản công việc của cậu ấy, hằng ngày đưa đón tôi đi làm, đảm đương chức vụ trợ lý sinh hoạt trên đảo cho tôi.

Không giống với Trần Kiều, Mochi gần như coi nhà họ Kim, coi Kim Thần Tự thành tín ngưỡng của mình. Cậu ta tán thành toàn bộ từng quyết định của đối phương, không hề nghi ngờ, cũng không cho phép người khác nghi ngờ.

Tôi với cậu ta luôn nói chuyện không hợp, thường thường chưa nói được hai câu đã bắt đầu xuất hiện bất đồng, dần dần không biết nên nói chuyện thế nào nữa.

Cũng đến lúc ấy, tôi mới ý thức được rằng, từ lúc lên đảo là bắt đầu tiếp xúc với Nhiễm Thanh Trang và Trần Kiều, mặc dù họ trông giống như vậy, nhưng thực ra bên trong lại không hề giống các thành viên thực sự của cộng đồng này. Mochi mới là đệ tử tay sai điển hình, mà phần lớn người trên đảo đều giống như cậu ta.

Sau buổi học, tôi cùng cậu chủ nhỏ uống trà chiều như thường lệ. Vừa ăn vặt vừa nghe bạn nhỏ nói một số chuyện phiền não kỳ ​​quặc hàng ngày, tuy rằng phần lớn chúng đều khiến người khác khó hiểu, nhưng cũng có một loại niềm vui khác.

“Anh trai nói, có tên trộm muốn trộm đồ cho nên phải phái người trông coi thật kỹ.” Kim Nguyên Bảo đung đưa hai cái chân nhỏ ngăn ngắn của mình, cắn miếng dưa vàng trên dĩa, đắc ý nói: “Nhưng mấy anh ý không biết, mấy anh ý không ngăn nổi con, con có lối đi bí mật, có thể đi đến bất cứ nơi nào.”

Hệ thống phòng thủ trên đảo được nâng cấp thì trong lâu đài tất nhiên cũng không thua kém gì, nhân viên an ninh nhiều đến mức gần như có thể dùng từ “chen chúc” để hình dung

Một người ngoài như tôi thì không thấy có vấn đề gì, nhưng Kim Nguyên Bảo lại rất phiền muộn, cảm thấy nhiều người rất không được tự nhiên.

Vì không muốn bị một đám đông người đi theo, thậm chí thằng bé còn sử dụng lối đi bí mật trong phòng mình để lẻn vào bếp trộm đồ ăn lúc nửa đêm.

Nó coi hành vi này như một cuộc phiêu lưu, cảm thấy tự hào vì chưa bao giờ bị bắt, chơi không biết chán.

“Con có biết… Tên trộm muốn trộm cái gì không?” Tôi hỏi một cách tự nhiên nhất có thể.

Tôi nhớ rằng trong bữa tiệc sinh nhật của bà Kim, nửa đêm Nhiễm Thanh Trang vô cớ xuất hiện gần lâu đài đã làm Khổng Đàn kinh động nên lúc đó hắn mới xông vào phòng của tôi. Có thể suy đoán rằng hắn muốn lẻn vào lâu đài, mà kiểu tình tiết  này trong phim, không phải ám sát thì chính là ăn trộm. Căn cứ vào chuyện che giấu thân phận của Nhiễm Thanh Trang, tôi có xu hướng nghiêng về cái sau hơn.

Hơn nữa, trong chuyện Ami lần trước, tôi vừa tiết lộ tin tức về con đường bí mật trong tòa lâu đài, hắn liền tỏ ra hứng thú khác thường. Tám chín phần mười là có một thứ vô cùng quan trọng, hắn biết nó ở đâu, nhưng lại không có cách nào lấy được nó.

Nếu lấy được rồi… Nói không chừng hết thảy đều có thể kết thúc.

“Con không biết, anh trai không nói cho con.” Kim Nguyên Bảo cắn cái thìa nói: “Nhưng chắc là ở trong phòng làm việc nhỉ? Phòng làm việc có rất nhiều, rất nhiều người trông coi, bình thường con không thể tùy tiện đi vào, nếu để bố biết là sẽ bị bố mắng.”

Phòng làm việc? Cũng không phải là một địa điểm khiến người khác bất ngờ.

Tôi chỉ mất hai giây đã đưa ra quyết định: “Nguyên Bảo, có phải luyện đàn rất chán đúng không?”

Kim Nguyên Bảo hơi do dự, không dám nhìn tôi: “Con thích thầy, nhưng luyện đàn đúng là rất chán, không giống như con nghĩ lúc đầu.”

Tôi cười cười, đề nghị: “Vậy sau này, chúng ta không cần luyện đàn nữa, dùng thời gian đó…” Tôi chỉ chỉ vào bức tranh sơn dầu cực lớn chặn lối vào của lối đi bí mật trên bức tường bên phải, nói: “Để chơi trốn tìm được không? Nhưng con không được nói với người khác, nếu như để người thứ ba biết được, thầy sẽ không thể ở lại đảo được nữa.”

Nếu như để người thứ ba biết được, tôi chỉ có thể chìm xuống biển.

Hai mắt cậu bé sáng lên, hào hứng nói: “Ý thầy là, chúng ta lẻn vào lối đi bí mật để chơi trốn tìm đúng không? Không cần học nữa?”

Tôi gật gật đầu: “Phải, không học nữa, con không thích học nên chúng ta không cần học nữa.”

Tôi không biết còn có thể làm gì cho Nhiễm Thanh Trang nữa, nhưng nếu như có thể thăm dò lối đi bí mật trong tòa lâu đài, nói không chừng sẽ giúp ích được cho hắn.

Nếu đã không có đường lui, vậy chỉ có thể cố gắng vượt mọi chông gai, mở ra một con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.