Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 44: “Bởi vì anh sẽ đáp là, anh muốn ‘làm’ em”




Ngoài cửa sổ là màn đêm ắng lặng đất Thượng Hải. Thành phố vào đêm dẫu có huyên náo đến đâu, âm thanh cũng không thể truyền tới căn phòng nằm trên tầng 27 được.

Thiệu Bách Hàn đứng dậy tới chỗ hộc tủ, lấy thứ có giá 65 tệ từ ngăn kéo. Con ngươi hắn khựng lại, cầm một món khác nhét vào túi và xoay người đi về hướng Ninh Nhĩ. Cậu còn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm hắn.

Hắn dịu dàng đè Ninh Nhĩ xuống giường, nhấn nút bật đèn giường và công tắc rèm cửa. Tấm rèm mỏng từ hai bên kéo vào, che khuất mọi thứ ngoài kia, chỉ để lại ánh trăng huyền ảo rọi xuống hai con người trong phòng.

Ninh Nhĩ ngây ngô muốn cởi cúc áo sơ mi của mình, nhưng cởi mãi chẳng xong, hoảng mém khóc. Thiệu Bách Hàn chỉ cởi ba cúc dưới, luồn tay vào trong áo.



Hai thiếu niên mười tám tuổi tràn trề tinh lực mới nếm thử trái cấm nên làm tới bến. Nửa năm nay Ninh Nhĩ rèn sức khỏe theo Thiệu Bách Hàn, thỉnh thoảng chơi bóng rổ, thành ra người cũng khỏe hơn nhiều. Có điều sau một lần tiết, cậu không giữ nổi sự tỉnh táo nữa.

65 tệ, 3 gói Durex được cả hai xài sạch.

Để phạt Tiểu Nhĩ làm hại mình tiết sớm, hiệp sau hắn ôm cậu, cho chân kẹp ngang hông mình, ngồi trên cây súng rồi nhấc bổng đi tới tường. Tư thế này giúp cây súng đi vào sâu hơn, Ninh Nhĩ ôm siết Thiệu Bách Hàn, vừa sướng tới nỗi tứ chi mềm nhũn, vừa sợ mình sẽ ngã. Hắn cứ bế cậu đi thẳng đến tường, để lưng cậu dán tường.

“Tiểu Nhĩ à, chú dì ở ngay sau bức tường này đấy…”

Cậu mở mắt, cắn chặt răng không dám rên tiếng nào. Nguy cơ có thể bị bố mẹ phát giác làm thân thể cậu trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, đúng lúc gặp cú thúc sâu, cậu cũng tiết ra.

Hai người vật nhau nhiều hiệp, đã thi cả ngày trời lại còn là người nằm dưới, Ninh Nhĩ kiệt sức, mặc cho Thiệu Bách Hàn ôm vào phòng tắm tẩy rửa.

Áo sơ mi, áo khoác, quần… mọi thứ đồ lung ta lung tung đều bị quẳng bừa bãi dưới sàn nhà. Họ không màng đến việc dọn chúng, Thiệu Bách Hàn ôm Ninh Nhĩ vào giấc ngủ say.

Bôn ba ngàn dặm đến Thượng Hải, thi suốt cả một ngày, lại “vận động” thâu đêm. Đây là lần đầu tiên trong đời Ninh Nhĩ ngủ say tít mít đến vậy, đồng hồ sinh học 5 giờ rưỡi chẳng đánh thức cậu nổi. Đương lúc mơ màng, cậu nghe tiếng ai gõ cửa cộc cộc, làm người ta khó mà ngủ tiếp.

Cậu định xuống giường mở cửa theo phản xạ, mắt còn nhắm tịt, mới nhổm dậy đã thấy đau xé phía sau. Ninh Nhĩ tỉnh táo ngay tức thì, cậu biết người đang gõ cửa ngoài kia là ai, suýt thì thảng thốt thành tiếng. Lúc này, một bàn tay thình lình vòng từ sau lưng che miệng cậu.

Thiệu Bách Hàn ôm eo cậu từ đằng sau, hai người chưa mặc quần áo, cả cơ thể dính sát sàn sạt.

“Tiểu Nhĩ, Tiểu Hàn, hai đứa vẫn chưa dậy à?”

Giọng mẹ Ninh dội lại từ ngoài cửa.

Ninh Nhĩ đỏ mắt vì hoảng, không biết nên làm gì.

Trong phòng bừa bộn kinh khủng, ga trải giường nhăn nhúm, quần áo ném bừa bãi trên sàn nhà, thậm chí còn có vài… vài bao Durex chứa đầy tinh dịch. Hơn nữa, cậu và Thiệu Bách Hàn đang nằm chung giường, dù phòng có sạch sẽ đến đâu cũng khó đảm bảo, mẹ Ninh nhìn phát sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lúc này, Thiệu Bách Hàn điềm tĩnh trả lời: “Dì ơi, hôm qua thi xong hơi mệt, bọn cháu vẫn chưa dậy ạ.”

Cậu định thần, miệng vẫn đang bị hắn bịt, chớp mắt nhìn hắn.

“Hai đứa còn chưa dậy à? Dì và bố Tiểu Nhĩ chuẩn bị đi ăn sáng đây này.”

Bữa sáng là ở nhà hàng của khách sạn, hắn bình tĩnh đáp: “Dì với chú đi ăn trước đi ạ, lát nữa cháu và Tiểu Nhĩ sẽ đi sau. Giờ bọn cháu dậy ngay.”

Mẹ Ninh lại bảo: “Hay là dì đợi hai đứa luôn nhé.”

Ninh Nhĩ hoảng sợ trợn mắt, Thiệu Bách Hàn vẫn bình tĩnh: “Không cần đâu dì, cháu còn bóp chân cho Tiểu Nhĩ, nửa tiếng sau mới đi ăn ạ.”

Có lẽ vốn đã vô cùng yên tâm về Thiệu Bách Hàn, bởi dù gì các bậc phụ huynh luôn thích mấy đứa trẻ học giỏi, cho rằng con cái mình chơi với đám trẻ ấy sẽ không sao cả, nên với thành tích học tập tốt, hắn luôn được điểm cao trong mắt mẹ Ninh. Hắn đã nói như vậy, mẹ không nghĩ nhiều, xuống tầng ăn sáng với chồng.

Ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa, Ninh Nhĩ mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.

Sau sự xuất hiện của mẹ, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn chẳng còn hơi đâu mà thẹn với chả thùng sau đêm đầu tiên nữa. Cậu láng máng nhận ra nơi đó của hắn đang cứng, chắc là hiện tượng sinh lý mỗi sáng sớm. Thứ đó kề sát phía sau làm cậu mắc cỡ không dám nói nên câu, nhớ là hắn mới nói nửa tiếng sau sẽ đi ăn sáng.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Bách Hàn… mình đi ăn sáng nhé?”

Hắn im lặng nhìn cậu, cúi đầu hôn lên mắt: “Ừ, mình xuống ăn.”

Ninh Nhĩ nhắm mắt trước nụ hôn của hắn.

Thiệu Bách Hàn nhanh tay nhặt hết quần áo dưới sàn cho cậu. Sau đó, hắn vứt ba bao cao su, rút mấy tờ giấy ăn mà vò mà chà rồi cho vào thùng rác, che hết mọi dấu vết của áo mưa. Ninh Nhĩ căng thẳng mặc quần áo. Đêm qua hắn đưa đẩy hết sức dịu dàng, dù sao cậu còn trẻ, khỏe như vâm, làm nhiều hiệp cũng không bị đau quá, mỗi tội eo mỏi và phía sau thì… hơi đau, lúc ngồi đều thấy đau.

Lúc hắn mặc đồ xong rồi thì cậu hẵng còn mặc quần. Quần lót còn đỡ vì nó nhỏ và ngắn, chứ lúc mặc quần dài, cậu vừa nhấc chân lên thì phía sau đau điếng. Cậu cắn răng không muốn người yêu phát hiện ra vẻ chật vật của mình, nhưng tốc độ mặc chậm rì, tròng mãi mới thò được một chân.

Thiệu Bách Hàn nắm chân trái cậu, Ninh Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn quỳ một gối, tay cầm chân cậu, tay kéo quần bò, nhẹ tay tròng ống quần giúp cậu. Sắp kéo quần đâu vào đấy, Ninh Nhĩ nhảy tót xuống giường, chân chạm đất nhũn mềm suýt ngã, được Thiệu Bách Hàn ôm lấy.

Hắn nói nhanh: “Đau lắm hả em?”

Mặt cậu đỏ lựng, đầu cúi thấp, lí nhí: “Không đau lắm, chỉ là… không quen, đau ti tí.”

Hắn chẳng nói chẳng rằng bế cậu đến bồn rửa mặt rồi thả cậu đứng đánh răng. Ngại ngùng trước màn bế công chúa của hắn, cậu ngước mắt phát hiện vệt đỏ trên ngực Thiệu Bách Hàn. Cậu ngẩn ra mà nhìn, chả biết nó là cái gì. Hắn điềm nhiên cởi cúc sơ mi, nhếch mép: “Bị một chú thỏ cắn đấy.”

Ninh Nhĩ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn trong gương.

Cổ áo sơ mi của Thiệu Bách Hàn đang phanh rộng, ngực phải có vệt đỏ mà nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là dấu răng mờ nhạt.

Bị một chú thỏ cắn…

Đấy là vết cắn đêm qua lúc cậu không kiềm chế nổi.

Ninh Nhĩ đỏ mặt, lơ đẹp tên này, cắm đầu đánh răng.

Trước khi rời khỏi phòng, Thiệu Bách Hàn vẫn ôm khư khư eo cậu, cậu đi đâu hắn theo đó. Thoạt tiên cậu tưởng tên dê xồm này lại đang giở trò sờ mó mình, sau mới dần dần phát hiện hắn đang vuốt eo mình.

Hình như cũng không mỏi lắm nữa…

Sắp rời khỏi phòng, hắn nói: “Khoan đã.”

Cậu tò mò nhìn hắn đi tới cái giường khác, đột ngột nhào lên, tung chăn lăn vài vòng. Lăn xong, hắn mới quay đầu đi đến chỗ cậu.

Ninh Nhĩ thắc mắc: “Anh làm gì thế?”

Thiệu Bách Hàn: “Lỡ chẳng may chú dì muốn sang phòng bọn mình và thấy chỉ có một cái giường đã bị nằm lên, thì Tiểu Nhĩ định giải thích ra sao?”

Bấy giờ cậu mới hiểu mình mém bỏ qua một điều quan trọng.

Quả nhiên, bố mẹ Ninh ăn sáng xong có vào phòng hai người để soạn đồ giúp. Phòng lắp hệ thống thông gió giúp không khí lưu thông tốt, nên không ngửi thấy mùi gì lạ cả. Đến cả một người cẩn thận như mẹ Ninh cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường dưới sự giấu giếm của Thiệu Bách Hàn. Mẹ cất đồ xong thì cả bốn người cùng về thành phố Yến. Lúc đi thang máy, bố Ninh hỏi: “Tiểu Nhĩ, sao tư thế đi của con lạ vậy?”

Người cậu cứng đờ chỉ trong chớp mắt.

Thiệu Bách Hàn cười: “Chú à, đêm qua Tiểu Nhĩ ngã trật chân thật. Dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng đi lại sẽ có vấn đề chút xíu.”

Mẹ Ninh: “Ơ, bị thương thật à? Để lên xe rồi mẹ nhìn coi.”

Lần đầu tiên cậu cảm giác Thiệu Bách Hàn… quá là thông minh.

Buổi trưa là về tới thành phố Yến.

Về nhà, bố mẹ Ninh nấu bữa tối, mời Thiệu Bách Hàn và bà Thiệu sang ăn. Ninh Nhĩ bị Thiệu Bách Hàn đưa sang phòng hắn, lấy cái cớ mĩ miều là làm bài tập chung để xử hết đống bài tập cuối tuần. Thế mà cửa vừa khép lại, có hai cánh tay vòng eo cậu.

Ninh Nhĩ đỏ mặt, muốn đẩy đại ma vương ra: “Thiệu Bách Hàn, anh… anh làm gì đó…”

Tiếng hắn cười khẽ vang lên bên tai: “Tiểu Nhĩ có biết là không được hỏi người khác muốn làm gì không hả?”

Cậu đần mặt nhìn hắn: “?”

Ý cười xấu xa hiện lên trên mặt Thiệu Bách Hàn: “Bởi vì anh sẽ đáp là, anh muốn ‘làm’ em.”

Ninh Nhĩ: “!!!”

Thông minh đã sao, vẫn đáng ghét như xưa!

Thiệu Bách Hàn ôm cậu không buông như chú koala vô sỉ.

Ninh Nhĩ được hắn ôm đến khi hết bực, hỏi với giọng tủi hờn: “Thế tóm lại anh muốn làm… làm cái gì?”*

Hắn nói ráo hoảnh: “Sáng nay ở Thượng Hải không có thời gian, để anh xem xem đằng sau em có bị thương không.”

Thiệu Bách Hàn thốt ra một cách điềm nhiên như chỉ đang nhắc đến một việc nhỏ bé. Ninh Nhĩ chưa tiêu hóa kịp: “Chuyện này sao anh không bảo sớm, em muốn mau mau đi làm bài… tập… Ơ khoan, anh muốn nhìn gì cơ?” Cậu phát hoảng, dòm hắn lom lom, không thể tin nổi lời hắn mới nói.

Hắn ôm eo cậu, tay phải giở thói lưu manh lướt xuống dưới, cười gian: “Để anh nhìn hộ Tiểu Nhĩ xem… phía sau có bị thương không.”
*Chú thích:

Ở đây Ninh Nhĩ dùng 你干什么, chữ 干 còn có nghĩa là chjch nên Thiệu Bách Hàn mới ghẹo. Sau rồi thằng bé mới dùng 做什么 thì không còn mang nghĩa đen tối như trên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.