*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(1) Độ trong “phổ độ chúng sinh” hay “phù hộ độ trì” tức là cứu vớt và che chở.
(2): Đức Phật gặp một con chim ưng đuổi bắt một con bồ câu, bồ câu sà xuống tay Đức Phật xin ngài cứu giúp, Đức Phật liền xẻ thịt cánh tay mình cho chim ưng đổi mạng bồ câu nhưng xẻ hết thịt cánh tay mà vẫn không bằng cân nặng bồ câu. Chim ưng hỏi ngài có hối hận không, ngài đáp rằng ngài muốn cứu độ chúng sinh không tiếc chi ít thịt cánh tay, chim ưng không tin cho rằng ngài giả dối, ngài bèn thề rằng nếu lời này của ngài phát ra từ lòng thành thì thịt cánh tay sẽ mọc trở lại. Và thịt trên cánh tay ngài thực sự mọc lại, chim ưng bay đi mất, trước khi đi còn cúi đầu cung kính thi lễ với ngài. Hóa ra chim ưng là vị Đế Thích (Vua Cõi Trời) hóa thành, thử lòng Đức Phật, sau khi trở lại trời hết lời khen ngợi khiến tiếng thơm Đức Phật truyền xa.
(3): Thuở ấy, có một gia đình Bà-la-môn danh giá và thông thái, thường làm tròn phận sự của mình và ăn ở chân thật. Đức Bồ Tát giáng sanh vào gia đình ấy. Từ khi ra đời, ngài được một nhà sư ban phép lành. Lớn lên, nhờ trí thông minh sẵn có, nhờ sự cần mẫn và tìm tòi học hỏi, nên ngài thông thạo hết thảy các môn văn chương, triết học, tôn giáo và mỹ thuật. Sau đó ngài rời khỏi nhà lên núi tu hành. Một hôm ngài cùng đệ tử vào rừng, bắt gặp một con hổ mẹ mới sinh đang đói mệt muồn vồ thịt con mình. Ngài bảo đệ tử đi tìm đồ ăn, nhưng chỉ là cái cớ để đệ tử tránh mặt, sau đó ngài đã tự ngã xuống trước cửa hang để con hổ ăn thịt mình thay vì thịt hổ con. Vị đệ tử quay lại nhìn thấy xương trước hang mới ngộ ra, kính phục và cảm động, tất cả đệ tử của ngài đã đem hương hỏa đến cúng xương trắng trước hang.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Thẩm Độc biết mình nói bậy rồi.
Dù không hiểu sâu sắc về thiền viện Thiên Cơ, nhưng y cũng biết nơi này giới luật(*) cực nghiêm, lừa trọc có thể chuẩn bị ít thịt cho mình đã là cực kỳ khó khăn rồi.
(*) Giới luật: Giới có nghĩa là đạo đức nói chung, đồng thời là những phép tắc đặt ra cho các Phật tử xuất gia và cư sĩ đã thọ giới. Luật có nghĩa là kỷ luật gồm những phép tắc, những phương thức qui định đời sống Tăng đoàn, và được ghi lại trong Luật tạng. Giới là điều răn, Luật là phương thức thực hành điều răn đó
Hơn nữa, cơ thể y rách nát cỡ này, uống rượu vào nữa khác gì không muốn sống.
Mí mắt đột nhiên giật một cái, y ngước nhìn hòa thượng khựng lại trước cửa, không hiểu sao nhớ lại “ảo giác” lúc trước của mình.
Ánh mắt kia như kết một tầng băng mỏng lạnh lẽo.
Trong tiềm thức đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy hiểm khiến y lập tức hối hận, Thẩm Độc không nói hai lời vội sửa ngay: “Không không không, không uống rượu, đùa ngươi chút thôi, không cần để ý, không cần để ý.”
“….”
Sọt thuốc vẫn nắm trên tay, lúc hòa thượng xoay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Thẩm Độc treo nụ cười tươi. Cứ như vừa nãy đòi rượu không phải vì thèm mà chỉ là chuyện đùa thôi.
Trong lòng hắn tự có cân nhắc, không thèm so đo với Thẩm Độc nữa.
Dù sao y cũng đã thu hồi lời nói của mình.
Cho nên bước chân hòa thượng chỉ dừng chốc lát, thoáng nhìn qua y, thu hồi gợn sóng trong đáy mắt, rảo bước ra ngoài.
Ánh chiều tà nghiêng ngả.
Hắn xoay người khép cửa, bóng dáng dần thu hẹp, qua khe cửa chỉ còn loáng thoáng thấy tăng bào xanh nhạt, nhanh chóng biến mất trên con đường gồ ghề dẫn lên núi.
Thẩm Độc tựa bên cửa sổ, không còn thấy bóng hắn nữa, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy tính tình hòa thượng này không hẳn hiền lành như vẻ bề ngoài.
Chẳng qua….
“Con lừa trọc chết tiệt, cứ chờ xem….Đợi vết thương của ta lành lặn…”
Muốn tóm cổ một hòa thượng không biết võ công, chẳng phải chuyện đơn giản sao?
Y không chỉ muốn ăn thịt, uống rượu, mà còn muốn ép hòa thượng ăn thịt, uống rượu nữa đấy!
Đến lúc đó, xem xem hắn còn tỏ thái độ được không!
Hừ lạnh một tiếng, đáy lòng Thẩm Độc chẳng chút dễ chịu, coi gà bọc lá sen thơm ngon thành hòa thượng vừa chọc giận y, hung hăng gặm sạch sành sanh.
Ăn xong thì chọn một quyển kinh thư, nằm trên giường lật xem.
Trời tối hòa thượng lại trở về.
Trong sọt thuốc đã chất đầy thảo dược, có cái Thẩm Độc biết, có cái chưa từng nhìn thấy. Một nửa được hắn rửa sạch, đặt lên bếp lò sắc thành thuốc, một nửa giữ lại thả vào cối, dùng chày giã nát.
Không cần nói cũng biết, nửa trước tống vào bụng Thẩm Độc, nửa sau trát lên người Thẩm Độc.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, hòa thượng cẩn thận đút thêm củi vào bếp lò, đảm bảo giữ lửa qua đêm, sau đó mới rời đi.
Cũng giống hôm qua, không ngủ qua đêm trong nhà trúc.
Điều này làm Thẩm Độc thấy có chút quái quái.
Nhà trúc này nằm phía sau núi thiền viện Thiên Cơ, nhìn thế nào cũng thấy là một nơi thanh tịnh đến mức không thể thanh tịnh hơn, vật dụng sinh hoạt trong phòng đủ cả, còn có kinh thư cần thiết để các hòa thượng tu hành hàng ngày.
Theo lý thuyết, không giống một nơi tạm nghỉ chân.
Cũng có thể hòa thượng mỗi ngày lên núi xuống núi hai lần, buổi tối sắp xếp xong xuôi chỗ này rồi mới lên núi ngủ.
Cơ mà chỉ nhìn thôi Thẩm Độc đã thấy mệt rồi, đừng nói đến hòa thượng không chút võ công, suốt ngày phải đi đi lại lại.
Chẳng lẽ…
Tại mình chiếm giường cho nên hắn chỉ có thể lên núi ngủ?
Thẩm Độc không biết đáp án,
Sau đó quan sát liên tục mười ngày mới nhận ra ngày nào cũng như ngày nào.
Thời gian hòa thượng đến nhà trúc rất cố định: Sáng sớm không đến, gần trưa mang đồ ăn tới, đồng thời chép chút kinh văn hoặc là chuyên tâm đọc sách, rồi buổi tối cũng hết sức đơn giản, mang đồ ăn, “hầu hạ” Thẩm Độc thật tốt, xách sọt ra ngoài hái thuốc, sau đó sắc thuốc, giã thuốc, đổi thuốc cho y.
Trong quãng thời gian này phát sinh không ít tình huống lúng túng xấu hổ. Cơ mà….
Thứ nhất, Thẩm Độc được người khác hầu hạ quen rồi, mặc dù không đến mức áo mặc tận nơi, cơm đút tận mồm, nhưng cũng không kém là bao; thứ hai, hòa thượng kia quá mức trấn định, khiến người ta cảm thấy dù núi Thái Sơn có sụp thì sắc mặt y vẫn bất biến.
Cho nên dù tình hình có lúng túng mấy thì giữa hai người cũng không tồn tại xấu hổ.
Mới đầu Thẩm Độc chỉ có thể miễn cưỡng bước vài bước; qua hai ngày tinh thần phấn chấn hơn chút, có thể tự mặc quần áo rồi ra ngoài đi dạo một lát; đến ngày thứ mười một, điều y chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới…
Sau một đêm tỉnh dậy, hai mạch Nhâm Đốc(*) trong cơ thể đã khôi phục!
(*) Mạch Nhâm Đốc: khai thông 2 mạch Nhâm, Đốc thì khí huyết sẽ tự lưu thông
Ngày đó y bị thương nặng, kinh mạch toàn thân vốn đã đứt đoạn. Nhưng thêm mấy ngày nữa thôi, y đã không còn là kẻ tàn phế.
Hai mạch Nhâm Đốc, chính là căn cơ tu hành.
Nếu có thể chữa hai kinh mạch quan trọng nhất trước, thì có thể khôi phục ít nhất một phần ba thực lực ban đầu, tuyệt đối có thể giải quyết vấn đề lửa xém lông mày của y!
Bởi thế mấy ngày qua, y nhìn như chỉ ăn ăn uống uống tùy cho hòa thượng bố trí, nhưng thực chất đang lén lút chữa trị hai mạch Nhâm Đốc, chỉ cầu sớm ngày khôi phục.
May mà nhờ Lục Hợp Thần Quyết bá đạo.
Cứ cưỡng ép vận công đi trùng tu như vậy nhưng không hề tạo thành tổn thương quá lớn cho kinh mạch, chỉ là so với kinh mạch thâm hậu mạnh mẽ lúc trước, yếu hơn không ít.
Chỉ dựa vào điểm này, ý định từ bỏ tu luyện Lục Hợp Thần Quyết đã bị Thẩm Độc dẹp bỏ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, y mở mắt ra thử vận công, lập tức hớn hở trong lòng, thoắt cái ngồi dậy..
Động tác hoàn hảo có chừng mực, không làm vết thương nứt ra.
Ngồi khoanh chân, hai tay đặt trên đầu gối, kháp chỉ quyết kết ấn(*), tâm tình dần dần tĩnh lặng.
(*) Kháp chỉ quyết kết ấn: như Naruto này đọ.
Thẩm Độc tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã là nhân vật đứng đầu thiên hạ hiện giờ, dù là hậu bối nhưng tu vi công lực khiến người người thán phục.
Một là tu luyện sớm, hai là công pháp bá đạo.
Nội lực chưa đến hai mươi năm hùng hậu, công kích cường hãn, sớm đã vượt qua không ít lão già, xứng với danh “Hạng nhất”.
Người mạnh như Cố Chiêu, vẫn còn cần dựa vào cơ duyên, ỷ vào công lực tiền bối truyền lại; còn công lực của Thẩm Độc hoàn toàn tự thân tu luyện, dù đường đi không chính đáng, nhưng cũng chẳng ai dám xen vào.
Bây giờ vận nội công, nhờ vào đả thông hai mạch, Thẩm Độc cảm thấy luồng sức mạnh đã ngủ đông nhiều ngày rốt cuộc quay về trên người.
Mặc dù còn cách xa lúc toàn thịnh một chút, nhưng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Thời khắc này y chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, phun sạch tụ khí tích trong lồng ngực mấy ngày nay, phi ra ngoài hoạt động gân cốt!
Nhưng đến cùng cũng không phải đang ở trên địa bàn của mình.
Miệng vừa hé ra, đành trợn trắng mắt nhanh khép lại.
Hét một tiếng thật sảng khoái?
Cái này cũng không có gì quan trọng, nhưng chẳng may gọi người của thiền viện Thiên Cơ tới, đây chính là muốn chết.
Mặc dù Thẩm Độc cảm thấy mình đã khôi phục một phần ba thực lực, đã đủ sức tự vệ, hơn nữa thiền viện Thiên Cơ không sát sinh.
Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Y nhịn, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, nhẹ nhàng đặt chân trên nền đất, chậm rãi xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.
Giờ này rồi mà hòa thượng còn chưa đến.
Đêm hôm qua trời đổ một trận tuyết nhỏ, lúc này mặt trời mọc, tuyết trên nóc nhà bắt đầu tan ra thành nước, tí ta tí tách xuôi theo mái hiên chảy xuống.
Trong không khí luẩn quẩn mùi bùn đất ngai ngái lẫn với mùi thảo dược chan chát, trúc xanh lắc lư lá rủ, ánh mặt trời xuyên qua cành trúc còn sạch sẽ hơn cả tuyết.
Thẩm Độc nhẹ bước xuống bậc cầu thang, cứ thế ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng bỗng nhiên an tĩnh đến lạ, cũng thật sạch trong.
Có lẽ do thương thế chuyển biến tốt, tu vi khôi phục không ít, y vậy mà đứng một hồi lâu, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi bên tai vang vọng tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa.
Khi y quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt là con đường đá uốn lượn dẫn lên núi thiền viện Thiên Cơ, chỗ thấp hơn vắng vẻ quạnh quẽ, càng lên cao màu xanh càng phủ rộng, từng tầng tuyết tùng xen kẽ, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng.
Nhưng không có ai cả.
Ít nhất bây giờ vẫn chưa thấy người đâu.
Ngũ quan của cao thủ luôn vượt xa người thường.
Dù tiếng bước chân ở rất xa rất xa cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Độc biết, có người xuống núi.
Mà tiếng bước chân này giống như đúc tiếng bước chân mấy ngày nay y nghe thấy, không chút vội vàng, luôn luôn trấn định, không cần nghĩ cũng biết là hòa thượng kia.
Y cụp mắt suy tư chốc lát.
Sau đó không trở vào nhà ngay, mà dứt khoát ngồi trên nấc thang trước cửa, ánh mắt rơi xuống cuối con đường đá, thong thả chờ đợi.
Qua chốc lát sau, tiếng bước chân dần dần lại gần.
Cuối đường núi xuất hiện một bóng người cầm theo hộp cơm, màu sắc nhợt nhạt của tăng bào hòa vào giữa núi rừng trùng điệp ngày đông, phá lệ có vẻ nổi bật.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Độc nhìn thấy hắn bước tới như vậy.
Hắn tựa hồ cũng không chú ý tới phía cuối con đường có người đang nhìn hắn, chỉ nắm hộp cơm trong tay, bước qua rêu xanh mọc tràn trên núi.
Mỗi bước đều cẩn thận từng chút.
Như thể sợ trượt chân, như thể sợ làm tổn thương sinh linh trên đường hắn đi.
Ngay cả những cành cây bị gió quật gãy đêm qua, rơi xuống đường, hắn cũng sẽ dừng lại, khom lưng nhặt lên đặt sang rìa đường.
Tuy cách đó khá xa, nhưng Thẩm Độc vẫn bắt trọn từng động tác, từng nét mặt của hắn.
Kia một đôi tay đẹp sánh ngang tay thần tay phật, không để ý tuyết đọng trên cành, không để ý bùn dính trên lá, không bận tâm gai nhọn trên thân, cứ như vậy nhấc lên, giống như khi hắn giã thuốc, khi chép kinh văn, thậm chí giống cả lúc đút cháo, cẩn thận nhẹ nhàng nâng trên tay.
“Ha…”
Bỗng cất một tiếng cười khẽ, đuôi lông mày nhướng cao, nhuốm màu tà tứ. Thẩm Độc không biết nỗi khó chịu trong lòng bỗng từ đâu mà đến.
Tại hòa thương kia từ bi không chút giả dối?
Hay bởi hắn đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng từ bi độ lượng, chẳng vì ngoại lệ mà khác biệt chăng?
Hoặc là…
Đơn giản vì y ác, y độc, cho nên chướng mắt người hảo tâm?
Thẩm Độc có chút không hiểu nổi bản thân.
Nhưng y không phải dạng người thích nghiên cứu tìm tòi căn nguyên, đơn giản không hiểu thì ném ra sau đầu.
Người ngồi trên bậc thang, một chân duỗi ra, một chân co lại, cơ thể ngả ra sau hai tay chống trên mặt đất – toàn thân ngả ngớn phả ra mùi phóng đãng.
Lúc đầu hòa thượng còn chưa phát hiện ra, chờ đến gần rồi mới nhận thấy Thẩm Độc đang ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, lông mày thoáng nhíu lại.
Thẩm Độc đoán hẳn là hắn cảm thấy thời tiết bên ngoài quá lạnh, y không nên ngồi ngoài này, chứ không phải cảm thấy dáng ngồi của y quá khó nhìn.
Vì thế nở nụ cười: “Hôm nay ăn gì vậy?”
Hòa thượng vẫn im lặng như cũ.
Đối mặt với Thẩm Độc dáng vẻ ngả ngớn, ý tứ trêu đùa, thần sắc trên mặt hắn vẫn bất biến, chỉ cầm hộp cơm bước qua y, định đi vào trong nhà.
Thẩm Độc nhanh nhẹn nhấc tay níu góc áo hắn.
“Này, ta đang ngồi ngoài này mà, vào trong đó làm gì?”
Y lười biếng ngả nghiêng trên mặt đất như người không xương, đưa mắt liếc hắn một cái, bên môi như cười như không đầy ẩn ý.
“Ăn ở ngoài.”
Rõ ràng y muốn ăn cơm, nhưng dáng vẻ cứ cố tình khiến người khác hiểu lầm.
Chẳng qua hòa thượng câm nhất định sẽ không hiểu lầm.
Hắn vốn rất cao, lúc này nhìn Thẩm Độc, mắt cụp xuống nhưng không tạo ra cảm giác coi rẻ, ngược lại giống như Phật tổ từ bi cúi đầu ngắm chúng sinh.
Thẩm Độc cảm thấy góc độ này nhìn lừa trọc cũng rất mê người.
Y bất giác nở nụ cười, trong lời nói mang theo trào phúng: “Làm sao, nhất định phải ăn ở bên trong?”
Ánh mắt hòa thượng lóe lên, dường như toát ra nét khoan dung độ lượng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chỉ cảm thấy quá mức bình tĩnh không một gợn sóng, nên hơi có chút lạnh nhạt.
Hắn không đi tiếp nữa.
Bước chân lùi lại một bước, cúi người đặt hộp cơm xuống.
Nắp hộp vừa mở, mùi thơm nóng hổi tỏa ra.
Hôm nay là non nửa cái chân giò muối, lớp dầu trơn bóng cùng nước tương đậm màu phủ trên chân giò, bên dưới lót một lớp cà chua hút mỡ được cắt thành lát mỏng.
Giò tiết ra mỡ, cà chua hút dầu.
Món ăn này, vừa nhìn đã biết hẳn tốn không ít công sức.
Không phải đầu bếp có tay nghề, sợ rằng không làm được.
Nghi hoặc trước kia của Thẩm Độc không khỏi nảy lên, nhìn một chốc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ta thật sự thấy rất kì lạ, món này đến cùng là ai làm? Ngươi mua ở đâu vậy, sao mua một lúc lâu rồi vẫn còn nóng? Lẽ nào sáng sớm mua xong, mang về nhà bếp thiền viện Thiên Cơ các ngươi hâm nóng?”
“…”
Hoàng thượng nhấc đĩa chân giò muối ra, thuận tay đem cả cơm ở tầng dưới, vẫn luôn cúi đầu thuận theo, ai ngờ hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người bỗng dưng rút ngắn.
Mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi…
Kề môi.
Gần đến mức động nhẹ thôi sẽ chạm vào.
Hòa thượng giật mình run khẽ.
Thẩm Độc hỏi xong cũng sửng sốt một hồi.
Y không biết vì sao hòa thượng ngẩn người, có thể vì không sao tưởng tượng nổi, nhưng y biết hắn đã bị tình huống rút ngắn khoảng cách cấp tốc này dọa cho sợ hết hồn, trên gương mặt không tì vết toát ra kinh ngạc…
Đặc biệt là đôi mắt.
Thâm trầm như giếng nước sâu, bởi vì nháy mắt ngẩn người, nổi lên gợn sóng cuộn trào. Giống như một chiếc lá khô rơi vào làn nước, gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.
Thẩm Độc nhìn thấy bóng dáng của mình trong ấy.
Ngoại hình hoàn mỹ, nhưng không giấu được tà khí, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng y chỉ cần liếc mắt một cái có thể thấy rõ xấu xa.
Xấu xa từ trong cốt tủy.
Có lẽ cảm thấy tình hình không đúng lắm, hòa thượng hơi động đậy, kéo dãn khoảng cách với y.
Y lần nữa nhíu mày, híp mắt.
Ác ý trong lòng giống như rau hẹ, mọc lên từng khóm từng khóm, cắt mãi mà chẳng hết. Thẩm Độc đột nhiên cảm thấy răng ngứa ngáy, muốn cắn một phát lên cổ họng hòa thượng, làm một “con rắn”(*) chân chính.
(*) Con rắn trong câu chuyện bác nông dân và con rắn, trong chương 5 Thẩm Độc đã bảo có lẽ tình huống của y giống câu chuyện này.
Tiếc rằng…
Người trước mặt là người nông dân sưởi ấm y, nuôi nấng y.
Chưa phải lúc.
Nhịn.
Trên mặt Thẩm Độc treo đầy ý cười, cực kỳ vô hại hiền lành, đáy mắt còn mang theo nghi hoặc: “Sao thế?”
Hòa thượng nhìn y một cái, không nói lời nào.
Lùi về phía sau, tiếp tục chuẩn bị chén đũa đầy đủ, sau đó muốn đứng dậy vào nhà chép kinh văn. Lúc vừa cất bước, lại bị kéo lại.
Vẫn là Thẩm Độc vừa rồi mới túm góc tay áo hắn.
Chẳng qua lần này, y không túm góc áo nữa, mà ngón tay đặt trên mộc bài nâu nhạt dài cỡ sáu tấc(*) treo bên hông hắn.
(*) 1 tấc = 3,33cm; 6 tấc ~ 20cm, cỡ một gang tay người lớn.
Ngón tay thon dài trắng nhợt, nhẹ nhàng khều một cái, túm lấy giật xuống.
Chẳng có một hoa văn nào, chính giữa khắc hai chữ triện chỉnh tề ——
Bất ngôn.(*)
(*) Tức là “Không nói”, để hán việt nghe xuôi hơn nhỉ.
“Bất ngôn?”
Thẩm Độc lật xem một lượt, theo bản năng cho rằng đây là lệnh bài hoặc đồ vật chứng minh thân phận linh tinh gì đó, vì vậy ngẩng đầu hỏi:
“Pháp hiệu của ngươi?”
Mười ngày qua, y ung dung thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của hòa thượng, từ chữa trị vết thương đến ăn uống sinh hoạt hàng ngày, từng hỏi thăm tình hình thiền viện Thiên Cơ, thậm chí còn hỏi thăm Thiện Tai quái lạ kia, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng hỏi pháp hiệu của hòa thượng.
Xưng hô ngày thường, hoặc là hòa thượng, hoặc là “Này”, thậm chí là…
Lừa trọc.
Khụ, hòa thượng này không lập trức trở mặt với y đã xem như tốt tính lắm rồi.
Hiện tại hỏi vậy, tự dưng có vẻ hơi đột ngột.
Hòa thượng đương nhiên không nghĩ tới y sẽ hỏi thế, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng không chờ hắn đáp lại, Thẩm Độc đã tự mình treo mộc bài trở về bên hông hắn.
Bàn tay cầm kiếm, vậy mà chẳng có một vết chai.
Thon dài linh hoạt.
Chỉ nhẹ nhàng nâng lên xoay nhẹ, mộc bài đã nghiêm chỉnh treo lên.
Thẩm Độc nửa điểm cũng không suy nghĩ theo hướng khác, chỉ nói: “Bất ngôn bất ngôn, có nghĩa là không nói lời nào, pháp hiệu này và ngươi đúng là tương đắc ích chương(*), rất tốt.”
(*) Tương đắc ích chương: hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt
“…”
Viền môi hòa thượng khẽ mím, nhìn mộc bài vẫn còn lắc lư bên hông, đôi môi hơi hé, đáy mắt chợt hiện lên gì đó, dường như muốn mở miệng.
Nhưng cuối cùng vẫn lặng yên không một tiếng động khép lại.
Lúc này Thẩm Độc mới ngẩng đầu, tất nhiên không nhận ra tình huống khác thường bất chợt vừa rồi, chỉ tập trung ngồi xếp bằng trước bữa cơm, động đũa cắm chân giò muối nhấc lên.
Y chọn một phần thịt ngon mắt nhất, há miệng cắn một miếng.
Sau đó chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn hòa thượng còn chưa rời đi, cười nói: “Đúng rồi, ta còn nhớ, hôm qua đọc kinh văn của ngươi, nói cái gì Phật tổ từng cắt thịt nuôi chim ưng, thí thân cho cọp. Ngươi nói xem, nếu ta là ưng, là hổ, ngươi có nguyện cắt thịt, xả thân không?”
“…”
Im lặng thật lâu.
Trong lúc hòa thượng tạm thời chưa trả lời, Thẩm Độc cứ thế cầm chân giò cắm trên đầu đũa nhìn hắn chằm chằm, bày tỏ quyết tâm phải nhận được một đáp án.
Thực ra y cảm thấy hòa thượng này rất biết nhẫn nhục chịu đựng.
Mười ngày nay đến y còn cảm thấy mình hơi quá đáng, thế mà hòa thượng pháp hiệu “Bất ngôn” này, nửa điểm phản kháng cũng không có, nên hầu hạ thì vẫn hầu hạ như thường.
Nếu không phải xác định mình không quen hắn, y quả thực hoài nghi mình đang nuôi một con chó.
Vứt ánh mắt trần tục đi, đây tuyệt đối là một hòa thượng từ bi độ lượng.
Mặc dù Thẩm Độc hỏi câu này, nhưng y nghĩ mình đã biết đáp án ——
Hòa thượng nên trả lời “nguyện ý”.
Nên giờ phút này, hòa thượng chẳng nói lần nào, y cũng không hỏi tiếp, chờ hắn nói ra đáp án mình muốn.
Không nghĩ đến…
Đương lúc lẳng lặng nhìn ngắm, dường như muốn nhìn thấu tâm can hắn, hòa thượng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn lắc đầu.
Đây là…
Không muốn?!!!
Không muốn cắt thịt, không muốn xả thân, không muốn độ y.
Thẩm Độc đang cầm chân giò, sửng sốt.
Nửa ngày sau y vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy một cái lắc đầu này của hòa thượng đã chính thức lật đổ toàn bộ hiểu biết của mình về hắn!
Trong lòng bỗng sinh ra cảm giác hoang đường.
Mãi đến tận khi ăn xong bữa cơm chẳng rõ mùi vị gì, nhìn hòa thượng thu dọn gọn gàng rồi lại men theo đường cũ lên núi, y vẫn còn hoảng hốt.
“Phật tổ có thể độ chim ưng và mãnh hổ, thế mà lừa trọc lại không muốn độ ta?!”
Chiếc đũa trong tay vẫn chưa đặt xuống, nên chưa được hòa thượng dọn đi.
Thẩm Độc từ từ ngẫm lại, “Phập” một tiếng quẳng mạnh chiếc đũa, bùn đất bắn tóe, cắm trên mặt đất.
“Giỏi, giỏi lắm, đầu năm nay người xuất gia đều ghê gớm như vậy à, vứt sạch mặt mũi không thèm nhặt…”
Hòa thượng này, không phải nhìn thấu bản tính của y rồi đấy chứ?
Thẩm Độc phóng tầm mắt theo đường hòa thượng rời đi, rồi nhìn thiền viện Thiên Cơ tọa lạc trên đỉnh núi cao ngất, đáy mắt sâu thẳm lóe sáng, lộ ra tà khí âm trầm nguy hiểm.
Khớp hàm nghiến lại, bật ra tiếng cười.
“Không độ cũng không sao…”
Thiền viện Thiên Cơ, còn nhiều hòa thượng, muốn tìm người hợp ý chẳng phải dễ dàng sao?
Vừa vặn hôm nay tu vi cũng khôi phục được một phần ba, y phải nhanh chân đến xem, nơi này rốt cuộc như thế nào.
Vừa vặn, thăm dò luôn 3 quyển Phật Tàng trong truyền thuyết kia.
Chủ ý vừa định, Thẩm Độc vận khí, mắt thấy bốn phía không người, lặng yên không tiếng động cất bước men theo đường núi, bám theo.
Chuối: Chời địu t đã sai khi nghĩ anh Trọc hiền =)))) Chời ơi còn cười, còn cười!!! Còn suýt phá luôn “Bất ngôn” nữa chứ!!! À nói chút cái đoạn sáp lại gần nhau ấy không phải first kiss đâu nhé, t cứ để “Kề môi” để thỏa mãn thú tính của t thôi chứ thực ra hông có nước lèo gì sất