Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 11: Mùa xuân ấm áp trên núi Lạc Đường




Ngày hôm sau, trong chốn võ lâm truyền tai nhau rằng: trưởng lão Cái Bang bị trọng thương ho ra máu đến nửa đêm, may nhờ chưởng môn Thục Sơn mang thánh vật Huyết Linh Chi đến chữa thương cho mới giữ được mạng.

Cái Bang vốn dĩ có quan hệ khá tốt với Vân Sát Bảo, không ai ngờ Trình Mộc Phong lại ra tay độc ác như vậy.

Bên ngoài, tất cả mọi người đều đang đoán xem Dạ Lan San sẽ phải xử lý chuyện này như thế nào. Mà trong lúc này, nhân vật chính trong lời đồn đang ngồi xổm trên giường trêu tiểu hài tử nhà mình.

“Không dậy đâu, buồn ngủ.” Phương Hử kéo chăn lên chùm mặt, làm đôi chân trần lộ ra ngoài, không may lọt vào mắt người nào đó, vì thế bị hôn lên chân.

“Ngứa.” Phương Hử không vừa lòng cuộn người lại, xoay người đối mặt với tường, không ngờ mông lại lộ ra, tiếp tục bị hôn.



“Không được hôn.” Phương Hử lấy tay che lại, tay lại bị giữ chặt, bị hôn tiếp.

Phương Hử đành bó tay, chui khỏi chăn, ngồi trên giường, ai oán nhìn Trình Mộc Phong.

“Đi rửa mặt nhé?” Trình Mộc Phong ôm tiểu hài tử vào trong ngực: “Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, ta dẫn ngươi đi xem.”

“Hả?” Phương Hử nghe vậy thì quấn chăn lên người nhảy xuống giường, chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nói: “Tuyết nhiều như vậy à?”

“Mặc quần áo đi, ta dẫn ngươi đến một nơi này.” Trình Mộc Phong ôm y trở về giường, bưng nước ấm rửa mặt tới cho y.

Sau khi ăn sáng xong, Trình Mộc Phong mang theo Phương Hử bay qua tường ra ngoài. Trong một ngõ hẻm bên ngoài có một con ngựa cao lớn, toàn thân màu đen,

bốn vó trắng như tuyết. Thấy Trình Mộc Phong xuất hiện, nó lập tức tiến tới cọ cọ thắt lưng y biểu lộ thân mật.

“Là Ô Vân Đạp Tuyết à?” Phương Hử đưa tay sờ sờ con ngựa: “Mấy ngày trước đây ngươi không cưỡi con này mà, đây không phải ngựa của Dạ bảo chủ sao?”

” Đại khái là sư phụ mới phái người đưa tới.” Trình Mộc Phong cười trêu: “Dùng để chạy trốn.”

Phương Hử nghe vậy thì mím môi, chưa kịp nói đã bị Trình Mộc Phong tiến gần lại ôm chặt.

“Không được nghĩ nhiều những chuyện thế này nữa.” Trình Mộc Phong chạm nhẹ môi y một cái.

“Đi thôi.” Phương Hử mím môi, phi thân lên ngựa.

Trong lòng Trình Mộc Phong cảm khái, tiểu hài tử làm gì cũng đẹp, bộ dạng cưỡi ngựa càng đẹp mắt. Hắn sờ cằm, nhớ tới tập tranh sư phụ để trên bàn mà mình đã có lần từng xem, bên trong có rất nhiều tư thế và chú thích…Sau này nếu có thể thân mật với tiểu hài tử trên ngựa thì không còn gì tốt hơn…

Ô Vân Đạp Tuyết bất mãn phát ra tiếng phì phì bằng mũi: Tuy Thiếu chủ không cùng huyết thống với chủ nhân nhưng có lúc ánh mắt bỉ ổi thì đúng là rất giống!

“Mau lên ngựa thôi!” Phương Hử khó hiểu nhìn Trình Mộc Phong.

“A…” Trình Mộc Phong tỉnh khỏi ảo tưởng màu hồng, lên ngựa, ôm tiểu hài tử vào trong ngực.

“Chúng ta đi đâu đây?” Phương Hử quay đầu hỏi.

“Cứ đi thì biết.” Trình Mộc Phong ôm chặt eo Phương Hử, thúc ngựa phi ra ngoài thành.

“Thiếu Cung Chủ mà có thể nhàn hạ thoải mái như vậy à?”

“Ừ.”

“Bây giờ không có việc gì làm, hay là chúng ta….”

“Cách xa lão tử một chút.”

“…”

Góc tối trên nóc nhà, một hắc y nhân buồn bã thở dài, người ngồi cạnh mắt liếc gã, lông mày cong lên như đang cố nín cười nhưng nét mặt bị cái khăn đen che kín nhìn không rõ.

Vó ngựa Ô Vân Đạp Tuyết rất nhanh, từ khách điếm đến ngoài thành rồi núi Lạc Đường chỉ tốn không tới một canh giờ.

“Phải lên trên kia à?” Phương Hử đứng ở dưới chân núi nhìn lên trên, hà hơi vào lòng bàn tay. Lạnh quá. Trên núi còn có tuyết đọng, chắc hẳn sẽ còn lạnh hơn nữa.

Trình Mộc Phong kéo kín y phục Phương Hử lại, sau đó quay lưng ngồi xổm trước người y, quay đầu nói: “Ta cõng ngươi.”

Phương Hử nằm trên lưng hắn, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Chúng ta đi lên có cái gì để xem cơ chứ?”

Trình Mộc Phong chỉ cười cười mà không trả lời, vận nội lực dưới chân, lao lên núi.

Trên đường gió cuốn theo bụi tuyết tạt vào mặt, có chút ran rát. Phương Hử rụt đầu vùi mặt vào lưng Trình Mộc Phong, ngủ lúc nào không biết.

Không biết qua bao lâu, y cảm thấy có người nhẹ nhàng gọi tên mình bên tai, vì thế y từ từ mở mắt, khuôn mặt tươi cười của Trình Mộc Phong kề ngay trướcmặt

“Đến nơi rồi.” Trình Mộc Phong chỉ vào phía trước: “Đẹp không?”

Mùa đông khắc nghiệt, tưởng rằng chung quanh sẽ bị đóng băng nhưng nơi này không ngờ là khung cảnh xuân sắc dạt dào.

Cành liễu non xanh mềm mại rủ xuống, khẽ lay động theo gió; hoa đào đang độ nở rộ màu hồng nhạt, những cánh bướm vàng bay chấp chới; cạnh đó là một căn nhà gỗ nho nhỏ; một con đường nhỏ uốn lượn tới bên hồ rộng lớn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong hồ phả lên hơi nóng nhẹ nhàng.

“Đây là đâu?” Phương Phương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khóe miệng dần hiện lên ý cười.

“Thung lũng trong núi Lạc Đường” Trình Mộc Phong ôm lấy Phương Hử từ phía sau, tựa cằm trên vai y: “Có một lần ta và sư phụ tới đây có việc, vô tình tìm được đến đây. Sau này sư phụ phái người sửa lại căn nhà, và trồng thêm những cây này.”

“Nơi này bốn mùa đều như vậy sao?” Phương Hử đưa tay sờ lá non mềm của cây liễu.

“Nơi này chỉ có hai mùa xuân hạ.” Trình Mộc Phong dẫn y vào nhà: “Dưới đất có suối nước nóng, nên không bao giờ lạnh. Chúng ta sẽ ở đây mấy ngày.”

“Ngươi không phải còn có chuyện cần làm à?” Phương Hử có chút thắc mắc.

“Thủ hạ của ta sẽ làm những việc đó, ta không cần phải lộ mặt.” Trình Mộc Phong cười nhẹ: “Ta muốn tới đây cùng ngươi từ lâu rồi, chỉ có hai người, thích không?”

“Thích.” Trong lòng Phương Hử có chút kỳ vọng, đẩy cửa vào nhà.

Trong nhà bày biện rất đơn giản, vừa sạch sẽ vừa tao nhã, bài trí theo phong cách cổ xưa tinh xảo, cửa sổ được điêu khắc tinh tế, trong nhà còn có chút hương gỗ thông. Phương Hử mới nhìn đã thấy thích nơi này ngay.

“Chúng ta ở lại đây bao lâu?” Phương Hử quay đầu hỏi Trình Mộc Phong bên cạnh.

“Nhiều nhất là một tháng.” Trình Mộc Phong áy náy sờ tóc tiểu hài tử: “Sau đó dù sao cũng giả vờ đi Vong Mệnh Thiên Nhai.”

“Vậy thì còn có ba mươi ngày.” Phương Hử vùi đầu vào ngực hắn: “Ba mươi ngày sau ta sẽ đi cùng ngươi, được không? Ta không muốn quay về thành Tinh Mộ.”

“…Đến lúc đó hẵng nói.” Trình Mộc Phong ôm y đu qua đu lại: “Vui vẻ qua tháng này đã. Trên núi có nhiều nơi rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem từ từ.”

Núi Lạc Đường nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đỉnh núi rất lớn, lại có động đá vôi, băng kết ngoài động rộng vạn trượng, nhưng trong động lại ấm áp như mùa xuân, Phương Hử thích nhất là đi vào trong đó tắm suối nước nóng.

“Qua đây nào.” Trình Mộc Phong ngồi xổm trên bờ ôm y phục kêu y: “Về nhà ăn cơm thôi.”

Phương Hử như vịt con đạp nước, cười hì hì chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, cọ mái tóc ẩm ướt lên mặt hắn.

Hai người cùng về nhà, trên bàn có bếp lò nhỏ trên đó đang nấu 1 nồi âm ấm, Phương Hử ôm bát cầm đũa, tranh nhau thức ăn ngon trong nồi với Trình Mộc Phong.

“Ta muốn ăn cái kia cơ! Cũng muốn măng tre nữa! Sườn heo là của ta! Oa oa…Trả sườn heo cho ta.” Phương Hử tức giận chỉ Trình Mộc Phong

Trình Mộc Phong cười gian: “Hôn ta một cái thì cho ngươi ăn.”

“Ăn xong mới hôn, được không?” Phương Hử thương lượng.

Trình Mộc Phong nhướng mày, cắn một nửa viên thịt heo.

Phương Hử vỗ bàn, bổ nhào tới đoạt thịt heo trong miệng hắn.

Răng môi vốn chỉ nhẹ nhàng chạm nhau, sau đó biến thành đầu lưỡi cuốn vào nhau, cho đến khi hai người đều thở dốc mới lưu luyến buông đối phương ra.

Nhìn xuống dưới chân, miếng thịt kia đã rơi trên mặt đất từ lâu rồi.

Phương Hử cười, Trình Mộc Phong cũng cười.

Khó khăn lắm mới kết thúc bữa cơm vừa ăn vừa đùa, Phương Hử xoay người định chuồn đi thì bị Trình Mộc Phong túm lấy áo kéo lại.

“Hôm nay đến lượt ngươi rửa bát.” Trình Mộc Phong ấn Phương Hử ngồi lại lên ghế, “Mau dọn dẹp đi.”

Phương Hử chu môi, dùng dằng thu dọn, Trình Mộc Phong cọ cọ vào cổ y.

“Dọn xong rồi.” Phương Hử quay đầu, ngây thơ nhìn Trình Mộc Phong.

“Gom đống chén dơ vào 1 chỗ mà nói dọn xong rồi à?” Trình Mộc Phong gõ đầu của y: “Đi rửa sạch”

” Ta cho hôn một cái thì ngươi đi rửa nhé.” Phương Hử chủ động sát mặt tới gần.

“Buổi tối cho ta sờ mông thì ta rửa.” Trình Mộc Phong nói vô cùng lưu loát.

Mặt Phương Hử đỏ bừng, nhấc chân đạp hắn một cái.

Cuối cùng tất nhiên là Trình Mộc Phong rửa chén, Phương Hử chơi bên cạnh.

Vì Trình Mộc Phong thấy nước rất lạnh, không thể để tiểu hài tử bị cóng được.

Mà Phương Hử biết, dù mình đồng ý hay không, buổi tối đều bị tên đại lưu manh kia sờ mông, cho nên không bằng đáp ứng hắn cho rồi, ít nhất là không phải rửa chén…

Không phải là ta chủ động để cho hắn sờ! Phương Hử vừa cười ngốc nghếch vừa ôm thắt lưng Trình Mộc Phong đu đưa.

Thời gian vui vẻ cực kỳ ngắn ngủi, đảo mắt đã qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, trên giang hồ đã rất hỗn loạn.

Các môn phái đều gặp chuyện nọ tiếp chuyện kia xảy ra: Tiêu xa của Chấn Thiên tiêu cục bị cướp; các tiểu hòa thượng trong Nam Sơn tự đều bị điểm huyệt trong một đêm; Ngọc Tuyền môn bị mất thanh cổ kiếm mà tổ tiên truyền lại; cuối cùng là lễ cúng tế ở phái Thanh Đồng. Những phái này đều chỉ là những môn phái nhỏ, mà các môn phái lớn lại càng thảm hại hơn: Thục Sơn và Cái Bang không biết bị làm sao, đột nhiên đánh nhau một trận lớn, thương vong hai bên vô cùng nghiêm trọng. Sau đó có lời đồn truyền ra, nói bị tiểu nhân châm ngòi li gián; Chưởng môn Võ Đang dự tiệc trở về, nửa đường bị tập kích, thiếu chút nữa là bỏ mạng.

Tất cả những chuyện này đều do một đám đông hắc y nhân được huấn luyện bài bản gây nên, hình như mục đích là náo loạn võ lâm.

Người đã từng gặp những hắc y nhân đó thì nói võ công của họ rất quỷ dị, khinh công vô cùng cao.

Còn có nhiều người nói rằng, từng tận mắt thấy tận mắt thấy Trình Mộc Phong đang âm thầm tiếp xúc với họ, những hắc y nhân đó cực kỳ tôn trọng Trình Mộc Phong.

Lúc này vốn nên có người xuất hiện chủ trì đại cục, phương trượng Thiếu Lâm đành phải nói mình luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, không trở về Thiếu Lâm tự, trực tiếp tìm một ngôi miếu tĩnh toạ mỗi ngày, cửa chùa đóng chặt không tiếp khách.

“A di đà Phật, trụ trì nói, bế quan ít thì nửa năm hoặc một năm, nhiều thì phải mười năm, hai mươi năm.” Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực đứng trước cửa: “Trụ trì còn nói không chừng người sẽ viên tịch, mời chư vị trở về.”

Người tới chửi mắng trách móc, xoay người xuống núi.

Phương trượng Thiếu Lâm vô dụng, dù sao cũng còn Đường Môn.

“Ta không quản được Trình Mộc Phong, hơn nữa chẳng ai có thể quản.” Đường Ngạo Thiên mở miệng nói: “Vân Sát Bảo cách nơi này không xa, các vị có thể đi gặp Dạ bảo chủ.”

Vì thế, xế chiều hôm đó, các đệ tử của các môn phái đều tụ tập một chỗ, xuất phát đi về hướng Vân Sát Bảo.

Tin truyền lên núi, Trình Mộc Phong nghe mà tay hơi chững lại.

Nơi này cách Vân Sát Bảo cả đi về vị chi mất mười ngày đường.

Ta liệu còn ở bên tiểu hài tử được mấy ngày nữa?

“Có chuyện gì vậy?” Phương Hử gối trên đầu gối hắn, đưa tay sờ yết hầu của hắn.

“Không có gì.” Trình Mộc Phong cười cười, tiếp tục lột hạt dẻ rang đường cho y.

Ngón tay dính nước đường, Phương Hử ngậm ngón tay hắn, đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay.

Ấm ấm, mềm mềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.