Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 54: Vỗ tay thề nguyền lập ước định




Buổi tối lúc đi ngủ, Đường Tiểu Hiên ôm Tô Ngọc với vẻ mặt không vui.

Không có bụng! Sau này mình lấy gì cọ?

Tô Ngọc cười lắc đầu, nâng cằm y lên hôn.

Thì ra lúc ở nhà, sống rảnh rỗi, an nhàn sung sướng thì cảm thấy gầy hình như là chuyện không có khả năng.

Hiện tại mới biết được, nếu hạ quyết tâm, vậy cái gì cũng có thể.

Mình của một năm trước, nằm mơ đều không nghĩ đến, Tiểu Hiên sẽ ngoan ngoãn nép vào ngực mình như vậy, lại càng không nghĩ tới, mình lại có thể dựa vào cố gắng để có nhiều gia nghiệp như vậy.

Hai năm, tối đa là hai năm, mình sẽ để phân hiệu ở gần Uy Vũ Đường, khi đó, muốn cướp gia nghiệp của phụ thân về, cũng không là việc gì khó.

Sau khi đoạt lại gia nghiệp, chuyện mình làm đầu tiên là đến Đường Môn cầu hôn, sau đó, ở bên cạnh Tiểu Hiên cả đời.

“Ngươi muốn ta không?” Đường Hiên hỏi hắn.

“Ngươi nói xem?” Tô Ngọc cười, cúi người hôn khóe môi của y.

Đường Tiểu Hiên ở trên giường như mèo nhỏ, vừa ngoan ngoãn vừa nguy hiểm.

Hậu quả của nửa năm không gặp mặt là Tiểu Hiên mãi đến giữa trưa hôm sau mới rời khỏi giường.

Mặc quần áo tử tế, đi bộ chung quanh, tìm thế nào cũng không thấy Đại Hùng.

“Tô Ngọc đâu?” Đường Hiên giữ chặt người hạ nhân hỏi.

“Ở nhà kho kiểm kê.” Hạ nhân chỉ chỉ bên phải: “Hành lang gấp khúc là đến.”

Đường Tiểu Hiên đi tới một mạch, chỉ thấy góc khuất nhất trong viện bụi đất tung bay.

Cau mày vào, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Ngọc đang chỉ huy người làm di chuyển đồ.

“Tiểu Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Tô Ngọc khẩn trương dẫn y ra khỏi sân: “Bẩn như vậy, mau trở về.”

“Ngươi làm gì ở bên trong?” Đường Hiên đưa tay lau mặt cho hắn: “Mặt đầy bụi.”

“Kiểm kê, tháng sau chúng ta khai trương tằm trang, hàng hóa còn chưa giao.” Tô Ngọc cười cười: “Trở về ăn điểm tâm đi, phía bên ta xong việc liền đến tìm ngươi.”

“Ta giúp ngươi.” Đường Hiên vén tay áo.

“Ngươi?” Tô Ngọc bật cười: “Đừng quậy.”

“Ta không quậy, ta muốn giúp ngươi.” Đường Hiên trừng mắt: “Nhanh lên, nhanh lên!”

“...” Tô Ngọc bất đắc dĩ, đành phải dẫn y vào sân.

“Ta phải làm gì?” Đường Hiên mở miệng đã bị bụi đất làm sặc, liên tục ho khan.

“... Giúp ta kiểm tra số hộp tằm bên kia được không? Buổi sáng bị người làm để loạn.” Tô Ngọc tìm công việc nhẹ nhàng nhất cho y.

“Được.” Đường Hiên một lời đáp ứng, ôm danh sách đi đến góc đông nam, bắt đầu từng bước từng bước từng bước từng bước đếm rõ số lượng từ tầng một.

Tô Ngọc cười lắc đầu, xoay người vội vàng làm chuyện khác.

Đường Hiên đếm không bao lâu thì cảm thấy có phần hoa mắt, bộ dáng hộp vuông trước mắt giống nhau như đúc, đếm vài cái liền váng đầu.

“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc đúng lúc đi qua: “Có mệt không?”

“... Tàm tạm, có chút choáng váng.” Đường Hiên lắc lắc đầu.

“Nếu không ngươi đi Tiền viện đi, dạy tiêu sư nơi đó luyện võ.” Tô Ngọc nhéo nhéo mũi y.

“Đại Hùng.” Đường Hiên ôm lấy Tô Ngọc: “Ngươi có mệt không?”

Nửa năm mà tích góp nhiều gia nghiệp như vậy, nghĩ thôi đã thấy mệt.

“Không mệt.” Tô Ngọc cười cười: “Có ngươi thì không mệt.”

Đường Tiểu Hiên nghe vậy thì cái mũi có phần cay cay, trong lòng có phần ngọt ngào.

Người tốt như vậy, lại muốn bên mình cả đời.

Nghĩ cũng thấy hạnh phúc.

Ở tiêu cục gần một tháng, hôm nay Đường Hiên luyện kiếm ở trong sân, đột nhiên thấy Tô Ngọc đi đến.

“Oa, sao người lại trở về?” Đường Hiên buồn bực, lúc này hắn không phải vừa mở tửu lâu sao?

“Phụ thân ngươi phái người đến đây.” Tô Ngọc nói.

“Phụ thân ta?” Đường Hiên giật mình, khẩn trương đến tiền thính.

“Tiểu thiếu gia, lão gia nói nếu ngươi không trở về, người sẽ tự mình đến đây.” Người đến là quản gia Đường phủ.

“Đông thúc.” Đường Tiểu Hiên lo sợ bất an: “Lúc phụ thân ta nói lời này thì có vẻ mặt gì?”

“Vẻ mặt? Không dám nhìn, lúc ấy lão gia ném chén trà, thiếu chút nữa là trúng ta, ta nào dám ngẩng đầu.” Vẻ mặt lão quản gia đau khổ.

“Đại Hùng.” Đường Tiểu Hiên cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn.

Trong lòng Tô Ngọc cũng có chút không nắm chắc, đành phải sắp xếp Đông thúc ở lại trước, đáp ứng lão sáng mai để Tiểu Hiên trở về.

“Đại Hùng, làm sao bây giờ? Trở về thì phụ thân ta sẽ đánh chết ta.” Đường Hiên xoay quanh ở trong phòng: “Ta không về!”

“Vì sao không về? Ta về cùng ngươi.” Tô Ngọc ôm lấy y từ phía sau.

“Không được! Nếu phụ thân ta đánh ngươi thì làm sao bây giờ?” Đường Hiên kiên quyết từ chối.

“Vậy thì để cho đánh, đánh tới khi nguôi giận mới thôi.” Tô Ngọc cười cười: “Sợ cái gì?”

“Nhưng phụ thân ta chắc chắn không đồng ý chúng ta.” Đường Hiên vùi mặt vào ngực Tô Ngọc, giọng nói rầu rĩ: “Mấy ngày ta ở nhà, mỗi ngày phụ thân đều cầm tranh của các tiểu thư, thúc giục ta lập gia đình.”

“Không đáp ứng thì chúng ta cũng phải đi gặp người.” Tô Ngọc vuốt vuốt tóc y: “Lúc trước Đường chưởng môn không biết, chúng ta còn có thể gạt, mà lúc này đã biết, nếu chúng ta không đi gặp, ngươi nói người có tức giận không?”

“Nhưng ta rất sợ.” Vẻ mặt cầu xin Đường Tiểu Hiên vẻ mặt cầu xin: “Ta không muốn bị phạt, không muốn quỳ Từ Đường, cũng không muốn phụ thân mắng.”

“Không sao hết, có ta đi cùng ngươi nha.” Tô Ngọc nhẹ giọng dỗ y: “Theo ta trở về, có được không?”

Đường Tiểu Hiên buồn bực, mãi đến khi lên giường vẫn còn than thở.

Tô Ngọc bất đắc dĩ, đành phải đưa tay ôm y vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, hai người liền đi theo quản gia lên đường đến Vọng Xuyên Thành.

Sau khi đến Đường Môn, Đường Hiên muốn Tô Ngọc đến khách điếm trước, tiếc rằng Tô Ngọc vô luận như thế nào cũng không đáp ứng, thế nào cũng phải đi gặp Đường Ngạo Thiên với Đường Hiên.

“Tô Ngọc, nếu phụ thân ta đánh ngươi, ngươi... không cho ngươi tức giận.” Đường Hiên lo sợ bất an dặn.

“Được.” Tô Ngọc gật gật đầu, đi theo Đường Hiên vào phòng.

Sau nửa canh giờ, trên đầu Tô Ngọc đính cái bao lớn mà ra ngoài.

“Hu hu hu... Phụ thân đánh ngươi sao ngươi không chạy?” Đường Tiểu Hiên cực kỳ đau lòng.

“Ta mà chạy là người sẽ càng tức giận.” Tô Ngọc cười cười: “Không sao.”

“Ta dẫn ngươi đi bôi thuốc.” Đường Hiên kéo hắn về viện tử của mình.

Trong thư phòng, Đường Ngạo Thiên tức giận đến thở hổn hển.

Lúc mình được cứu thì nghe nói lời đồn đãi về Đường Hiên và Tô Ngọc, khi đó chỉ nghĩ là bọn họ tung lời đồn đãi ra để quấy nhiễu tinh thần của Nhạc Uy, bởi vậy cũng không để ý, mà lúc này xem cái điệu bộ này, trở thành thật sự rồi?

Nghĩ đến con trai nhỏ của mình chạy theo một nam nhân, Đường Ngạo Thiên liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

“Phụ thân.” Đường Hiên bôi thuốc cho Tô Ngọc xong, lại tới thư phòng tìm Đường Ngạo Thiên.

“Mau kêu tiểu tử kia cút!” Đường Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng.

“Phụ thân.” Đường Hiên “binh” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Con xin người, đồng ý cho chúng con đi.”

“Con uống lộn thuốc gì rồi à?!” Đường Ngạo Thiên tức giận đến thiếu chút nữa là đứt hơi.

“Nếu phụ thân tức giận, phạt con thế nào cũng được.” Cái mũi Đường Hiên cay cay: “Nhưng con rất thích hắn, cực kỳ thích hắn, xin phụ thân tác thành.”

“Cút! Ngươi cũng cút cho ta!” Hung hăng ném nghiên mực ở trong tay.

Hốc mắt Đường Hiên đỏ bừng, đứng lên ra ngoài.

“Tô Ngọc!” Đường Hiên vừa vào thì hung hăng ôm lấy Đại Hùng.

“Đường chưởng môn mắng?” Tô Ngọc có chút đau lòng mà ôm chặt y: “Đừng khóc.”

“Đại Hùng, chúng ta đi, ta không muốn trở về nữa.” Nước mắt Đường Hiên rơi xuống.

Từ nhỏ đến lớn, mình đều được sủng ái mà lớn lên, không ngờ hôm nay phụ thân lại kêu mình cút.

Mình đã làm gì sai? Không phải là thích Đại Hùng sao? Đại Hùng đồng ý chịu khổ, lại là người tốt, không thể sánh bằng mấy tiểu thư yểu điệu trong mấy bức tranh kia là sai?

“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Tô Ngọc dỗ y: “Bình tĩnh một chút, hiện tại Đường chưởng môn đang tức giận, nói lời thật quá đáng, không sao hết.”

Đường Tiểu Hiên ôm Tô Ngọc, vừa khóc vừa kéo.

Hu hu hu... Lại kêu mình cút!

Cút thì cút! Cút rất xa, không muốn trở về!

Tô Ngọc khuyên hồi lâu cũng không dỗ y nín, nhưng sau đó Đường Tiểu Hiên khóc mệt, ngược lại ngủ thiếp đi.

Trong mấy ngày sau, hai phụ tử ai cũng ngoan cố, không ngờ một ngày, thừa dịp Đường Hiên ngủ trưa mà Tô Ngọc đến tìm Đường Ngạo Thiên.

“Ngươi tới làm gì?” Đường Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi.

“Ta muốn thành thân với Tiểu Hiên.” Thái độ Tô Ngọc cung kính, trong giọng nói lại tràn đầy kiên định.

“Cút, cút mau!” Đường Ngạo Thiên không kiên nhẫn mà đưa tay đuổi người, ngay cả liếc cũng chẳng muốn liếc hắn một cái.

“Ta có thể cút, nhưng Đường chưởng môn có thể để Tiểu Hiên cút sao?” Tô Ngọc ngẩng đầu lên nói.

“Ngươi cút là được, liên quan gì đến con ta?” Đường Ngạo Thiên giận dữ: “Chẳng lẽ Tiểu Hiên có thể bỏ phụ thân này lại mà đi theo ngươi?”

“Tiểu Hiên sẽ không bỏ.” Tô Ngọc lắc đầu: “Nhưng ta không muốn y khó khăn.”

“Nói thật dễ nghe.” Đường Ngạo Thiên cười lạnh.

“Rốt cuộc Đường chưởng môn muốn thế nào mới mới chịu đồng ý ta và Tiểu Hiên?” Tô Ngọc hỏi.

“Muốn ta đồng ý ngươi?” Đường Ngạo Thiên chỉ ra ngoài cửa: “Vậy thì ra ngoài quỳ, quỳ đến khi nào khối gạch thanh kia xuất hiện cái hố, ta sẽ đồng ý với ngươi, ngươi quỳ hay không?”

“Không quỳ.” Tô Ngọc lắc đầu.

Đường Hiên nghe lén ngoài cửa mà sắc mặt trắng nhợt.

Nếu hắn đồng ý, mình vô luận thế nào cũng không chịu để cho hắn quỳ, nhưng không ngờ, hắn lại thẳng thắn từ chối như vậy.

Trong lòng rất buồn phiên, cực kỳ buồn phiền.

Đổi lại là mình, nhất định sẽ đồng ý.

“Ngay cả quỳ cũng không chịu, còn dám tới cầu hôn với ta?” Đường Ngạo Thiên khinh bỉ nhìn hắn.

“Quỳ lâu cũng không chứng minh được gì.” Tô Ngọc không né chút nào ánh mắt của Đường Ngạo Thiên: “Ta lấy Tiểu Hiên như lấy báu vật, đương nhiên sẽ cố gắng cho y cuộc sống tốt nhất, quỳ ở đó không bằng dùng thời gian kia làm chút chuyện có ích.”

Ưm... Là như thế này sao?

Trong lòng Đường Tiểu Hiên thư thái... Đại Hùng nói chuyện cực kỳ có đạo lý!

“Nói dối.” Đường Ngạo Thiên cười lạnh.

“Cho ta hai năm.” Tô Ngọc mở miệng nói: “Hai năm sau, ta sẽ mang ngọc san hô đến đây cầu hôn, như thế nào?”

Ngọc san hô là tín vật của thương bang Tây Nam, chỉ có thủ phủ ở Tây Nam mới có tư cách có được.

“Ngươi?” Rốt cục Đường Ngạo Thiên cũng cẩn thận đánh giá vẻ mặt kiên định của người tuổi trẻ trước mắt một phen.

Mặc áo bào bình thường, ngũ quan cũng không thể nói là anh tuấn, ném vào trong đống người, tìm cũng tìm không thấy, thật không biết Tiểu Hiên nhìn trúng hắn chỗ nào.

Duy nhất không bình thường là ánh mắt của hắn.

Đen lay láy, trong suốt sạch sẽ  hơn so với người bình thường.

“Xin Đường chưởng môn thành toàn.” Tô Ngọc quỳ trên mặt đất, lặp lại một lần nữa: “Cho ta hai năm.”

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Đường Ngạo Thiên rốt cục cũng buông lỏng: “Hai năm sau, nếu lấy không được ngọc san hô thì không cho phép gặp Tiểu Hiên, như thế nào?”

“Được.” Ánh mắt Tô Ngọc kiên quyết, vỗ tay thề nguyền với Đường Ngạo Thiên.

Ra ngoài thì thấy ánh mắt hồng hồng của Đường Hiên đang nhìn mình.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tô Ngọc hơi hơi kinh ngạc, không phải ngủ trong phòng sao?

“Đại Hùng.” Đường Hiên ôm lấy Tô Ngọc: “Nếu ngươi không làm được thủ phủ thì làm sao bây giờ? Hu hu hu... Sao ngươi có thể đồng ý bậy với phụ thân?”

“Khụ khụ.” Trong nhà truyền ra tiếng ho khan bất mãn của Đường Ngạo Thiên.

“Không sao đâu.” Tô Ngọc cười cười, nhéo cái mũi nhỏ của y: “Ta tin ta làm được.”

“Nhưng...”

“Vào xem Đường chưởng môn đi.” Tô Ngọc cắt ngang lời y: “Ngoan, ta về phòng chờ ngươi.”

“Ừm.” Đường Hiên ngoan ngoãn gật đầu rồi vào thư phòng.

Tô Ngọc trở về phòng, cầm giấy bút viết ra kế hoạch tương lai.

Tiểu Hiên không cần gia thế của mình, nhưng mình cần, dù như thế nào, từ đầu đến cuối y là thiếu gia Đường Môn, chung quy không thể vì mình mà bị người ta chế nhạo, muốn thành thân với y, thế nào cũng phải xứng với y mới được.

Vậy... ngày mai liền trở về, hai năm không lâu lắm, lãng phí thì không được, cũng không dám lãng phí.

Nhưng không biết lần này Đường chưởng môn có thể để Tiểu Hiên trở về với mình không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.