Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 23: Đường đến Đông Nam xa xôi




Sáng hôm sau, Đường Hiên ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao còn chưa chịu rời giường.

Sau khi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngủ không được nữa, y ngồi trên giường gọi Đại Hùng.

“Tiểu Hiên!” Tô Ngọc nãy giờ cứ đi lại trước cửa, nghe gọi thì chạy như bay vào: “Làm sao vậy?”

Hừ! Đường Hiên ôm cánh tay, hất cằm, trợn mắt.

Tiểu thiếu gia này lại làm sao nữa?

Tô Ngọc lúng túng muốn khóc.

Tiểu Hiên cái gì cũng tốt, nhưng mà, sao lại vui buồn thất thường như vậy?

Nói tức giận liền tức giận, mình căn bản không biết nguyên nhân.

Đại Hùng ngu ngốc, không biết hôn gọi ta rời giường vào buổi sáng! Cứ quanh đi quẩn lại trước cửa, cửa thì có cái quái gì đáng lòng vòng cơ chứ?

Đường Tiểu Lục tiếp tục dẩu môi trừng Đại Hùng, nghĩ thầm: nếu bây giờ ngươi tới đây hôn nhẹ, ta liền tha thứ cho ngươi.

“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc cố thu can đảm mà ngồi trên giường, kéo y vào lồng ngực mình.

Ôm cũng tạm được. Tâm tình Đường Hiên mới tốt hơn một chút, tựa vào trong lòng hắn rồi chọc bụng của hắn.

“Tối qua ngủ không được?” Tô Ngọc đưa tay vuốt tóc Đường Hiên, vừa mượt vừa mềm, như lông của cún con mới sinh.

Đại Hùng dù ngu ngốc, cũng biết chuyện này không thể nói ra, vì thế vụng trộm cười một mình.

“Ngủ không ngon!” Đường Hiên nằm trên bụng hắn, nghĩ thầm: ngủ một mình, ngủ ngon mới là lạ!

“Vậy thức dậy ăn chút gì trước đi, sau đó ngủ tiếp.” Tô Ngọc ôm y ngồi, đưa tay giúp y mặc quần áo.

“Vậy buổi sáng ngươi làm gì?” Đường Hiên hỏi hắn.

“Ta mượn chút bạc, muốn đi thành Đông mua một số binh khí.” Tô Ngọc không cẩn thận nói lỡ miệng.

“Mượn bạc?” Đường Hiên trừng to mắt,:”Mượn ai?”

“Thì... Thì là một số bằng hữu của phụ thân khi còn sống.” Tô Ngọc lắp bắp giải thích.

“Ngươi thà rằng hạ mình chạy tới hỏi mượn của người khác, mà không chịu hỏi mượn ta?” Đường Hiên ngồi trên giường nhìn hắn.

“Tiểu Hiên, Tiểu Hiên, ngươi nghe ta nói, sau này cái gì ta cũng nghe ngươi, được không?” Tô Ngọc cúi đầu, tới gần hôn y.

Bởi vì mình phát hiện, đối với Tiểu Hiên mà nói, hôn nhẹ dễ làm y đồng ý hơn là giảng đạo lý.

“Hừ!” Đường Hiên lau miệng, “Lúc trước ngươi không dám gạt ta.”

“... Chỉ lần này.” Tô Ngọc ôm y ngồi lên chân mình: “Chỉ lần này thôi.”

“Lần này cũng không cho.” Đường Hiên trừng mắt.

“Ừm, sau này sẽ không, bảo đảm sẽ không.” Tô Ngọc nháy mắt mấy cái, vẻ mặt chân thành.

“Hôm nay phạt không cho ngươi ăn cơm.” Đường Hiên chỉ vào mũi hắn.

“Được, được, không ăn.” Tô Ngọc ôm chặt y: “Chỉ cần ngươi không tức giận, muốn ta làm gì cũng được.”

Tâm tình Đường Hiên cứ như vậy mà tốt lên từng chút, ngồi trên giường được Đại Hùng cam tâm tình nguyện hầu hạ.

Vào nhà ăn, Đường Hiên cúi đầu ăn cháo, gặm gặm bánh bao, vừa ăn vừa nhìn Đại Hùng.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, vậy... cho hắn cái bánh bao.

“Cái này cho ngươi!” Đường Hiên gắp hai cái bánh bao trong mâm, đưa tới trước mặt Tô Ngọc.

Đại Hùng cảm thấy sung sướng bất ngờ, vội vã nhận lấy rồi nhét vào miệng, nhai cũng không thèm nhai mà nuốt luôn, không ngờ lại không cẩn thận mắc nghẹn.

“Không sao chứ?” Đường Hiên hoảng sợ, vội vã bưng bát canh đưa cho hắn.

Tô Ngọc nắm chặt cơ hội, liền uống hai chén.

Đường Hiên thấy thế thì vừa giận vừa buồn cười, suy nghĩ lại, coi như quên đi, hắn là sủng vật lớn của mình, mình tính toán với hắn làm gì?

Hắn có thể ăn như thế, ăn hai cái bánh bao đã đủ?

Cho hắn ăn cái khác nữa vậy.

Về phần... Gì gì đó, cái kia, Lý lão tài ở thành Vọng Xuyên béo như thế, còn cưới mười bảy, mười tám người vợ.

Vậy... vậy Đại Hùng chỉ hơi béo, chắc không có việc gì chứ?

Mặt Đường Tiểu Lục đỏ lên, cảm thấy suy nghĩ này có phần xấu hổ, nhưng lại cảm thấy có phần chờ mong.

Sau khi tự mình say mê một trận mới đột nhiên tỉnh ngộ, dựa vào... dựa vào cái gì mà mình là vợ?

“Tô Ngọc!” Đường Hiên vỗ bàn gầm thét.

“Sao vậy?” Đại Hùng bị dọa đến mức gan run rẩy. Mình chưa làm gì hết, chỉ nhân cơ hội uống hai chén ngân nhĩ, sao lại làm Tiểu Hiên tức giận như thế?

Đường Tiểu Hiên trừng mắt nhìn Đại Hùng thuần khiết đang khiếp đảm, lại cảm thấy mình có phần thô tục.

Vì thế mặt càng hồng, buông đũa xuống rồi chạy ra ngoài.

Đều do Tam ca không tốt! Lén lút giấu nhiều tranh vẽ ở nhà như vậy, hại mình suốt ngày nghĩ tới chuyện này!

“Tiểu Hiên, ngươi đừng nóng giận.” Tô Ngọc đuổi theo, “Hôm nay, ngày mai nữa, ta sẽ không ăn cơm, được không?”

Đường Hiên buồn bực, Đại Hùng thật đơn thuần, chỉ biết ăn thôi, sao mình lại nghĩ tới chuyện này...?

Không còn mặt mũi để sống nữa.

Đường Hiên chạy như bay về phòng, đóng cửa rồi thở mạnh.

“Tiểu Hiên! Tiểu Hiên!” Tô Ngọc kiên trì gõ cửa: “Ngươi lại tức giận?”

“...”

“Tiểu Hiên, ngươi để ta vào đi.”

“...”

Một lúc lâu sau...

Tô Ngọc cực kỳ mất tinh thần mà ngồi trước cửa, ảo não sao mình lại thích ăn như vậy.

Trong Đường phủ ở Thành Vọng Xuyên, Đường Diệp nằm trên nóc phòng xem sổ sách.

“Tiểu Diệp.” Đường Khải ngồi bên cạnh y: “Sao lại đăm chiêu ủ dột?”

“Việc làm ăn của đoàn ngựa thồ ở Tây Nam không kém, nhưng luôn lỗ vốn.” Đường Diệp chỉ cho Đường Khải xem: “Ca xem nơi này, còn nơi này nữa, đều tổn thất một số bạc lớn.”

“Vì sao?” Đường Khải cầm sổ sách xem: “Điều tra?”

“Điều tra.” Đường Diệp gật đầu: “Là phụ thân điều tra.”

“Phụ thân?” Đường Khải xem xong sánh, “Không sao đâu, đây đâu phải đệ sai.”

“Nhưng...”

“Nhưng công việc là ca đưa cho đệ, nên đệ muốn làm tốt?” Đường Khải nói thay y.

“Ngươi đừng đắc ý, ta đây là đang kiếm tiền riêng.” Đường Diệp phẫn nộ.

“Được rồi, đừng nói đến những thứ này nữa, Đường gia không thiếu chút bạc này.” Đường Khải để sổ sách qua một bên, “Hôm nay không có việc gì, ca mang đệ ra ngoài đi dạo.”

“Được!” Đường Diệp hứng thú: “Đi đâu?”

“Thành Đông, hôm nay có hội chùa.” Đường Khải thừa dịp không có ai, cúi đầu hôn mạnh Đường Diệp một cái.

“Này!” Đường Diệp hoảng sợ, đẩy hắn ra một bên: “Ca điên rồi, bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”

“Không ai thấy.” Đường Khải thoả mãn chép miệng: “Ngọt, mới vừa ăn đường hả?”

“Sau này đừng làm liều ở bên ngoài.” Đường Diệp nhìn quanh, xác định không có ai mới yên tâm, lại dặn nói.

“Không còn cách nào khác, đệ không cho ca vào phòng đệ.” Vẻ mặt Đường Khải bất đắc dĩ và uất ức.

Đường Diệp đỏ mặt, xoay người đi xuống dưới.

Trong mắt Đường Khải có ý cười, theo sau y ra ngoài.

Trong hội chùa có rất nhiều người, hai người chơi đùa tới tối mà chưa dạo xong.

“Mệt rồi, trở về đi.” Đường Diệp ngồi vừa uống trà vừa đấm chân.

“Đến một chỗ nữa.” Đường Khải túm y tiếp tục đi.

“Không muốn.” Đường Diệp kháng nghị.

“Vậy ca cõng đệ?” Vẻ mặt Đường Khải chân thành đề nghị.

Đường Diệp trợn mắt, đưa tay nhéo hắn.

Đến chỗ rẽ, rẽ qua là thấy nhà thờ nguyệt lão.

Trên cây nhân duyên của Nguyệt lão tràn đầy dây tơ hồng.

“Ca dẫn đệ tới đây làm gì?” Mặt Đường Diệp còn hồng hơn tơ hồng.

Đường Khải cười, tự mình tìm một dây tơ hồng, quỳ gối trước cây dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, buộc dây tơ hồng vào cây.

“Tiểu Diệp, tới phiên đệ.” Đường Khải đứng bên cạnh Đường Diệp: “Đệ cũng cầu một cái đi, được không?”

“Đệ không đi.” Đường Diệp quay đầu muốn bỏ đi.

“Tiểu Diệp, cầu một cái, cái này rất linh, cầu Nguyệt lão phù hộ chúng ta trăm năm hòa hợp.”

“Ca câm miệng!” Đường Diệp vừa thẹn vừa vội, nhiều người như vậy, bị nghe được thì làm sao bây giờ?

“Này, Tiểu Diệp, sao đệ lại đi, tức giận? Được rồi, được rồi, không cầu tơ hồng, chúng ta về nhà, này, Tiểu Diệp đệ cho ca nói một câu.”

“Đừng chạm vào đệ.” Đường Diệp lúng túng, hận không thể ngất đi, có người nào vừa giải thích vừa sờ loạn không?

Hai người cãi nhau ầm ĩ từ trên đường về đến phủ, vừa vào liền có quản gia chào đón. “Ôi hai vị thiếu gia, nếu đã quay về thì mau vào tiền đình đi, người lão gia phái tới đã đến.”

“Tam thiếu gia.” Người đến là tùy tùng của Đường Ngạo Thiên: “Lão gia bảo ngài nhanh đến Đông Nam gặp mặt lão gia.”

“Ta?” Đường Diệp khó hiểu: “Bảo ta đi Đông Nam làm gì?”

“Chuyện này tiểu nhân cũng không biết, lão gia nói là có việc gấp.”

Buổi tối nghỉ ngơi, Đường Diệp do dự một chút, mở cửa lộ ra một khe hở nho nhỏ.

Sau một lát, quả nhiên có người nhanh chân nhanh tay mò tới giường mình.

“Tiểu Diệp.” Đường Khải kéo y vào trong lồng ngực mình, giọng nói rầu rĩ.

“Không sao đâu, chắc là việc làm ăn xảy ra vấn đề, xử lý xong thì có thể trở lại.” Đường Diệp an ủi hắn.

“Ca đi với đệ.” Đường Khải ôm chặt y.

“Phụ thân không có ở đây, trong nhà làm sao bây giờ?” Đường Diệp lắc đầu: “Đệ đáp ứng ca, cố gắng trở về thật sớm.”

“Đông Nam xa như thế...”

Đường Khải còn chưa nói xong đã bị Đường Diệp dùng môi chặn lại.

Ngày mai mình sẽ đi, chuyến đi này, ít nhất cũng mất ba tháng.

Vậy đêm nay, cho hắn phóng túng một lần đi.

“Tiểu Diệp...”

“Ừm.”

“Được không?”

“...”

“Ừm?”

“...Được.”

Sau đó, trong phòng tối đen.

Bởi vì người nào đó thẹn thùng, cho nên người nào đó đành phải thổi tắt nến.

Dù sao cũng nhìn không thấy, còn có thể mò mẫn, còn có thể hôn.

Sau nửa đêm, Đường Diệp nằm trong lòng Đường Khải, dùng tay cọ vai hắn.

Trên làn da màu mật ong có một cái dấu răng màu đỏ sậm.

Đó là lần đầu tiên, mình cắn.

“Cái này có thể mất không?” Đường Diệp ngẩng đầu hỏi hắn.

“Không biết, nếu mất, đệ cắn lại.” Đường Khải vuốt nhẹ lưng trần của y, không nỡ ngừng tay.

“Ca.” Đường Diệp tựa vào ngực của hắn: “Lần này đệ đi mất ba tháng.”

“Ừm.” Đường Khải thở dài, “Phải chăm sóc mình cho tốt.”

“Đệ biết, ca cũng vậy.” Đường Diệp mím môi: “Vậy... vậy... nếu ca muốn... Ưm... ”

“Sợ ca thừa dịp không có đệ ở đây mà tìm người khác?” Đường Khải buồn cười nhìn y.

“Ngươi dám!” Đường Diệp trừng mắt.

“Ngốc.” Đường Khải xoay người, đè y dưới thân: “Chúng ta làm phần của ba tháng đi.”

“Này, ngươi... ưm...”

Trên bàn, ánh nến nhẹ tắt, màn lụa màu xanh chẳng biết lúc nào đã rũ xuống.

Tiếng rên rỉ trầm thấp và tiếng thở dốc nặng nề, ánh sao nhạt nhẽo cũng như bị nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.