Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 9: Kỳ thật ta rất rộng lượng




Sau khi thành công làm Hoa Hiển Tử choáng váng, Tề Hoan tâm ý viên mãn mang theo mấy hũ rượu hoa đào ra khỏi hậu sơn, tuy nàng không có dũng khí uống rượu này, nhưng dùng để lấy lòng sư phụ, làm lão nhân gia vui cũng không tệ lắm.
Đi trên bậc thang đá xanh, mấy nhóm đệ tử đi qua Tề Hoan cũng tới chào hỏi, đa số mọi người thấy nàng vẫn rất lễ phép gọi một tiếng sư tổ. Song có khá nhiều đệ tử đối với vị sư tổ ‘nhảy dù’ này trong lòng còn chút bất mãn, tuy bọn hắn bên ngoài cung kính, nhưng vụng trộm đều có chút ý tứ khinh thường.
Dù sao tu vi đệ tử cấp thấp nhất so với Tề Hoan cũng cao hơn một chút, trong lòng bọn họ, Tề Hoan chẳng qua là có vận khí tốt, gặp được Hư Không Tử mà thôi. Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng mà tại giới Tu Tiên, vận khí sao lại không được coi là một loại thực lực chứ!
“Sư tổ Hoa Hoan Tử, xin ngài dừng bước, nơi này là sân thí luyện (thực hành) của sư môn.” Bậc thang đá xanh cuối cùng là tới sân tập thí luyện của phái Lục Vân, bình thường chỉ khi đến đại hội thí luyện hàng năm, ở đây mới có người qua lại, nhưng mà hiện tại cũng coi là thời điểm đặc thù.
Những đệ tử được kêu là tinh anh kia cảnh giới dù cao cũng không quá Kết Đan kỳ, căn bản không giúp được gì trong việc Hư Không Tử độ kiếp. Thế nên, bọn họ tập trung chú ý đến những đệ tử tinh anh ngang hàng với mình.
Lần này đến núi Thanh Vân đều là các đệ tử tinh anh nhất của các đại môn phái trong giới Tu Tiên, mọi người đều là tinh hoa, tất nhiên không phục nhau, ai cũng muốn tranh hạng nhất, vì vậy sân thí luyện của phái đã lâu không được náo nhiệt nay trở nên hào khí ngút trời.
Tề Hoan cũng không phải đặc biệt ưa thích náo nhiệt, chẳng qua nàng thật sự quá nhàm chán rồi, lại không có ai chơi cùng nàng, cho nên nàng mới chạy đến đây xem toàn cảnh Tu Chân giả PK (play killer: trạng thái chiến đấu. Cái này còn gọi là đồ sát) chân thật như thế nào, thế nhưng không nghĩ tới ngay cả đại môn chưa bước qua đã bị người cản lại.
“Lúc nào thì sân thí luyện sư môn thành cấm địa, lâu nay sao ta không biết?” Tề Hoan dừng bước, cười mà như không cười nhìn nữ tử mặc phục sức (quần áo và trang sức) của đệ tử nội môn vừa ngăn mình lại. (TNN: con nhỏ này xác định rồi *Amen*)
Nàng kia bộ dạng rất đẹp, khuôn mặt cỡ bằng bàn tay, chiếc cằm nhỏ nhắn, miệng nhỏ anh đào khẽ nhếch, một đôi mắt đen to tròn nhìn động lòng người.
Người này Tề Hoan biết, nàng tên là Âu Dương Lâm, nghe nói cô bé này từ khi bảy tuổi đã tiến nhập sư môn, vô cùng có thiên phú tu luyện, năm mười chín đã đạt đến thực lực trung kỳ Ngưng Khí, hơn nữa bình thường lại ngọt ngào, nên nam đệ tử trong sơn môn theo đuổi nàng không đến 100 thì cũng là 80.
Có nhiều nam nhân nâng niu như vậy, tính cách của nàng tự nhiên cũng có phần kiêu căng. Theo lý thuyết Tề Hoan cùng nàng chưa từng va chạm lần nào, nhưng khi Tề Hoan làm lễ bái sư ở phía trên, cô bé này nhỏ giọng nói xấu Tề Hoan gì đó, thảm nhất chính là bị Linh Vân Tử nghe được, kết quả là nàng bị Linh Vân Tử phạt diện bích (như kiểu đóng cửa sám hối) một tháng.
Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết! Tề Hoan lúc đấy còn nhỏ giọng cảm thán một câu, song cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng. Có điều lại nhớ kỹ khuôn mặt của cô bé, nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp hơn mình, đây là bệnh chung của nữ nhân. Tề Hoan tự nhận chính mình chưa có khả năng siêu thoát ra khỏi Ngũ Hành (ý là thành tiên, không phải phàm nhân nữa), cho nên nhớ rất rõ khuôn mặt này.
Không ngờ nàng còn chưa chủ động tìm người gây phiền toái, người ta đã tới tìm nàng trước. Không cho vào sân thí luyện của môn phái sao? Không sao, thật sự không có gì quan trọng. Tề Hoan tự nhận tính tình mình không tồi, rất độ lượng, cho dù không chứa được thuyền, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dung được cái bè tre mà! (ý là tấm lòng chị ấy bao la rộng lớn, không chứa được thuyền thì cũng chứa được bè =.=||| thế còn nói không tự kỷ)
Nhưng mà nàng lại có một tật xấu, người ta kính nàng một thước (33cm), nàng kính người ta một trượng (330cm). Còn ngược lại thì….
Thời điểm Tề Hoan chưa xuyên qua, nàng thích nhất là game online. Khi đó có một nữ nhân đoạt lão công trong trò chơi của nàng, nàng nhịn. Dù sao cũng là trò chơi, không có chứng nhận, mình cũng không thể ngăn cản người ta tìm kiếm tình yêu đích thực a, vì vậy nàng rất sung sướng cùng bạn nam kia ly hôn.
Vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, ai dè về sau trong ngày đôi nam nữ kia tổ chức hôn lễ, hai người bọn họ ở trên kênh thế giới nói chuyện ân ái. Cái này mọi người có thể lí giải, mấu chốt là trong lời nói của hai người này, Tề Hoan đã biến thành kẻ thứ ba ác độc, bạn nam đối với tình yêu trung trinh như một, bất chấp cường quyền đúng là một nam nhân tốt tuyệt thế!
Lúc ấy Tề Hoan là bang chủ đệ nhất đại bang trong toàn khu.
Chuyện thành như vậy Tề Hoan không thể nhịn, nếu như mình thật sự đã làm thế thì không sao, nhưng mình cái gì cũng chưa làm a! Đây rõ ràng là người bị hại trở thành hung thủ mà! Không phải mi nói ta là tiểu tam (kẻ thứ 3) sao? Không phải mi nói ta hèn hạ vô sỉ sao? Được, ta liền vô sỉ i xem.

Kết quả tối hôm đó, Tề Hoan tụ tập toàn bộ hơn ba trăm người của bang, tẩy trắng toàn bộ hôn lễ của đôi nam nữ kia.
Tổng kết từ những yếu tố trên chúng ta có thể biết rõ, kỳ thật Tề Hoan bình thường sẽ rất nhẫn nhịn, năng lực nhẫn nại của nàng vượt qua cả Ninja rùa. Nhưng lúc nàng bộc phát, tuyệt đối không thua gì núi lửa phun trào.
Thấy Tề Hoan không có ý rời đi, nụ cười trên mặt Âu Dương Lâm cũng không còn, giọng lạnh như băng, “Đây là quy định của sư môn, đệ tử chưa tới Ngưng Khí kỳ không cho phép tiến vào sân thí luyện.”
“À, thì ra là như vậy.” Tề Hoan gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay đầu rời đi, không có biện pháp, ai bảo tu vi của mình chưa đủ. Kỳ thật trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, Âu Dương Lâm này chính là muốn gây phiền toái cho nàng, với thân phận của nàng, coi như tiến vào cấm địa cũng không ai dám ngăn cản, huống chi là một cái sân thí luyện. Nàng chỉ không muốn cùng Âu Dương Lâm này cãi nhau thôi.
Nhưng tồi tệ hơn hơn là, khi Tề Hoan vẫn chưa đi xa, một nam đệ tử khác bắt đầu nói chuyện với Âu Dương Lâm, “Sư tỷ, quy định này không phải chỉ giới hạn cho đệ tử cấp thấp chúng ta thôi sao, sư tổ nàng ấy có thể không cần tuân thủ a?”
“Hừ, tu vi thấp như vậy còn muốn đi vào sân thí luyện, đây không phải là muốn sư môn mất mặt sao!” Trong lời Âu Dương Lâm tràn đầy sự khinh thường.
Tề Hoan nghe thấy đoạn đối thoại của hai người kia thì dừng một chút, một mép vải đỏ quấn trên ngón trỏ ở tay phải của nàng khẽ động, “Giết người diệt khẩu quá tàn nhẫn, không bằng ột cảnh cáo nho nhỏ là tốt rồi, vài biện pháp sư huynh dạy coi như dùng được.” Dứt lời Tề Hoan búng búng ngón tay, đầu vải đỏ theo tay nàng buông ra, bay đi theo gió.
“Sư tỷ, sắp đến phiên tỷ lên đài rồi.” Không bao lâu, một nam đệ tử đi ra nói với Âu Dương Lâm.
“Ừm, ta vào trước, các ngươi nhớ trông coi cho tốt.” Dứt lời, Âu Dương Lâm uốn éo thân mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa sân thí luyện.
Thấy nàng đã đi, Tề Hoan lại xoay người lại, lần này không có ai đến ngăn cản nàng, nàng rất dễ dàng tiến vào sân thí luyện.
Sau khi vào nơi này Tề Hoan mới để ý, dường như tất cả chưởng môn các môn phái đều ngồi trên đài cao, còn những đệ tử cấp thấp thì đang tụ tập quanh sân thí luyện, lúc này trên sân thí luyện có một gã đệ tử Thục Sơn đang đọ sức cùng một đệ tử phái Thanh Vân.Trông thấy Tề Hoan xuất hiện, Linh Phong Tử vốn đang vững như bàn thạch đột nhiên cảm giác mí mắt phải của mình mãnh liệt nhảy lên, vì vậy hắn vội vàng liếc mắt nhìn Linh Vân Tử, ý bảo hắn đi coi chừng Tề Hoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.