“Này, chúng ta phải đi bao lâu nữa.” Sau khi Mặc Dạ đem pháp quyết truyền cho Tề Hoan, hai người đi vòng quanh thị trấn nhỏ trọn vẹn mấy vòng, Tề Hoan sửng sốt, có cảm giác Mặc Dạ thế nhưng không có ý tứ muốn dừng lại.
“Đợi một lát nữa thôi.” Trầm mặc cả buổi, Mặc Dạ đột nhiên nói một câu.
“Ta van ngươi, đợi lát nữa trời cũng sáng rồi, không phải ngươi nói có rất nhiều người muốn tới giết ta sao. . . . . .” Giọng Tề Hoan càng ngày càng nhỏ, không khí chung quanh làm sao đột nhiên trở nên loãng như vậy?
“Cho dù nhìn…. mặt mũi, ta cũng sẽ không để ngươi chết.” Mặc Dạ giọng cực nhỏ, câu đầu Tề Hoan cũng không có nghe thấy.
“Ta không muốn tiếp tục ở đây uỗi cắn, muốn đi dạo thì ngươi đi một mình đi!” Tề Hoan bỏ tay Mặc Dạ ra, đi lên phía trước, “A, đúng rồi, không bằng ngươi vẽ một phần bản đồ cho ta đi, tự ta trở về.” Tề Hoan đột nhiên quay đầu nói với Mặc Dạ, dù sao ở trước mặt hắn mất mặt cũng không phải lần đầu, Tề Hoan dứt khoát mặc kệ luôn.
Hơn nữa mới vừa rồi nàng cũng trông thấy uy lực của Hỗn Độn đỉnh, tin tưởng có bảo bối kia cùng Ti không lăng, nàng có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm tánh mạng quá lớn.
“Ngươi, ngươi, ngươi ngươi. . . . . .” Tề Hoan mở to hai mắt nhìn, chỉ vào Mặc Dạ nói không nổi một câu nguyên vẹn. Nàng vừa mới rồi không có hoa mắt đúng không, ánh mắt của hắn tại sao lại là màu đỏ?!
Mặc Dạ rũ mắt xuống, “Ta làm sao?”
“Ngươi, ngươi, mắt của ngươi. . . . . .” Tề Hoan lại dụi dụi mắt lần nữa, không thể nào là nàng hoa mắt ah, nàng còn trông thấy hai đạo ánh sáng màu đỏ theo ánh mắt hắn loé ra mà.
“Ánh mắt của ta rất tốt.” Thời điểm Mặc Dạ mở mắt ra lần nữa, đôi mắt vẫn là màu đen tĩnh mịch như cũ, căn bản không thấy nửa phần ánh sáng màu đỏ, dường mới vừa rồi Tề Hoan trông thấy chỉ là nàng tưởng tượng ra mà thôi.
“Rõ ràng có ánh đỏ mà. . . . . .” Tề Hoan tiến đến trước mặt Mặc Dạ, nhìn chằm chằm mắt hắn cả buổi, hoàn toàn không nhận thức đến nếu Mặc Dạ thật sự có mưu đồ gì với nàng, thì hành động của nàng bây giờ giống như “đưa dê vào miệng cọp” .
“Mắt làm sao có thể bắn ra ánh sáng chứ, ngươi nhìn lầm rồi.” Mặc Dạ giơ lên đôi môi mỏng, ánh mắt thanh tịnh, thần sắc chân thành tha thiết.
“Nói cũng đúng.” Tề Hoan chấp nhận gật đầu, dù là siêu nhân thì hình như mắt cũng không bắn ra tia laser được, nhất định là mình nghĩ sai rồi. Nếu Tề Hoan hơi hiểu một chút tri thức của Tu Chân giới, nàng sẽ biết rõ, kỳ thật trong mắt có thể bắn ra hào quang, phàm là tu vi đạt đến cảnh giới nhất định mọi người đều có thể làm được, ví như sư phụ nàng có thể, hào quang bắn ra trong mắt thậm chí có thể xa tới mấy trượng. Chỉ có điều, không có mấy người có thể phát ra ánh sáng màu đỏ.
“Đi thôi.” Mặc Dạ thò tay đem Tề Hoan đang bất động cố gắng rướn người ở trước ngực nghiên cứu mắt hắn kéo sang bên người, trong lòng bàn tay trái, một viên hạt châu màu đen không tiếng động vỡ thành bột phấn, theo gió đêm biến mất.
“Phải về núi Thanh Vân sao?” Tề Hoan trong mắt tràn ngập chờ mong, thế giới bên ngoài khắp nơi đều là nguy hiểm, chưa tu luyện thành công, nàng vẫn nên thành thành thật thật ở trong núi Thanh Vân không đi ra ngoài thì hơn. Tuy nhiên trải qua một hồi phân tích, Tề Hoan cảm thấy núi Thanh Vân tựa hồ cũng không phải an toàn như vậy, bất quá ít nhất nếu trời có sập xuống thì tự nhiên còn có lão đầu nhà mình gánh đỡ.
“Tạm thời chưa quay về.” Mặc Dạ cười đến cao thâm mạt trắc (bí hiểm).
“Vì sao?” Tề Hoan sắc mặt có chút ảm đạm, hắn không phải là cũng muốn giết người diệt khẩu chứ.
“Ngươi sắp đột phá trung kỳ Ngưng Khí, chờ tu vi của ngươi vững chắc rồi hãy trở về.” Tuy Mặc Dạ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tề Hoan tu luyện, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được, linh khí chung quanh có một tốc độ ổn định bao bọc thân thể Tề Hoan, tựa hồ cũng không phải chủ ý của nàng.
Mặc dù tốc độ tu luyện của Tề Hoan rất nhanh, hơn nữa hình như những bình cảnh(*) kia đối với nàng mà nói không có bất kỳ khó khăn gì, nhưng tu tiên không giống tu ma, phương pháp tu luyện của Tề Hoan như vậy đã vi phạm tới bản chất của tu tiên. Tu vi của nàng tiến triển quá nhanh, song tâm tính lại không theo kịp, hơn nữa mới vừa rồi còn nhìn thấy cảnh tượng máu me, cho dù hiện tại nàng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đợi đến lúc đột phá khó tránh khỏi sẽ sinh ra tâm ma, Mặc Dạ làm như vậy ngược lại thật sự là suy nghĩ cho Tề Hoan.
(*)bình cảnh: điểm mấu chốt để đột phá cảnh giới.
“Cũng tốt.” Tề Hoan gật gật đầu, gần đây xảy ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, nàng căn bản không có thời gian tu luyện, hiện tại linh khí chỉ thuần túy chồng chất trong cơ thể nàng, hoàn toàn không có trải qua bất cứ luyện hóa nào, mặc dù tu vi vẫn phát triển đều, nhưng nàng ẩn ẩn cảm giác được có điểm không thích hợp ở đâu đó.
Hơn nữa căn cứ theo quan sát của Tề Hoan, Mặc Dạ này hình như không có ác ý gì với mình, nói thế nào thì dọc theo đường này nếu không phải có hắn, không biết mình đã bị người ta giết chết bao nhiêu lần rồi, chẳng qua điều khiến nàng hiếu kì nhất là, Mặc Dạ thoạt nhìn cũng không phải người tốt bụng, làm sao đột nhiên lại quan tâm mình như vậy đây!
Bất quá nửa tháng sau đó, trong nội tâm Tề Hoan cảm thấy, Mặc Dạ căn bản chính là không có ý tốt, hắn nhất định là cố ý chỉnh mình, bằng không thì làm sao lại tìm một nơi biến thái như vậy ình tu luyện chứ.
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, Mặc Dạ mang theo Tề Hoan bay một đêm, theo hắn nói là muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, đất đai trù phú thích hợp tu luyện. Song ý nghĩ của Tề Hoan thì hoàn toàn trái ngược, cái này căn bản là một nơi “Phong thuỷ trù phú” thích hợp nhất để giết người diệt khẩu mới đúng.
Tề Hoan vô cùng không xác định, con trăn này là bị sắc đẹp của mình mê hoặc, hay là quá lâu không ăn thịt người, đến nỗi nhìn thấy cái xác khô như nàng cũng không muốn buông tha.
“Ngươi là Tu tiên giả ngu nhất ta từng thấy.” Mặc Dạ lười biếng tựa trên cành cây, không chút khách khí châm chọc Tề Hoan.
Tề Hoan không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn trở lại, nghiến răng nghiến lợi, “Ta còn có thể ngu thêm chút nữa! ! ! !”
“. . . . . .”
Cắt, không phải chỉ là không học được thuật pháp Ngũ Hành thôi sao, tính cái gì, thuật pháp Ngũ Hành có cái gì hiếm thấy, nàng chết cũng không học, muốn học thì học lôi thuật, hừ!
“Ít nhất. . . . . . Ngươi cũng phải học được Hỏa Hệ thuật chứ, không thể ngay cả nhóm lửa cũng muốn ta đến giúp a.” Mặc Dạ cúi đầu cười khẽ, búng tay một cái, trước mặt hắn liền hiện lên bốn quả cầu lửa hồng, cam, xanh, đen xếp thành một hàng.
Tề Hoan không biết bốn màu cầu lửa này đại biểu cho ý nghĩa gì, trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là bốn quả cầu lửa mà thôi, không phải là lửa sao, nàng cũng làm được!
“Đừng cho là ta không biết.” Tề Hoan vung tay lên, một tia chớp màu bạc xuất hiện trên ngón trỏ của nàng, phóng ra một đốm hoa lửa, sau đó tắt ngóm.
“. . . . . . Không hổ là. . . . . . đệ tử chân truyền của Hư Không Tử a.”
“Vũ nhục ta thì có thể, không được vũ nhục sư phụ ta.” Quả cầu sét màu tím bay qua bả vai Mặc Dạ, đập vào cây cổ thụ chọc trời phía sau hắn, không một tiếng động nổ tung.
Trong chốc lát, cây cổ thụ kia liền biến thành tro bụi, biến mất không còn một mảnh.
Mặc Dạ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên ý cười, thật là một nữ nhân không chịu được kích thích.
Lại quay đầu nhìn Tề Hoan, ánh mắt nàng trừng lớn, miệng há thành hình chữ O, không thể tin được nhìn chằm chằm tay mình, mới vừa rồi, cái kia là mình làm ra sao?
“Lôi thuật là một loại pháp thuật biến dị, năng lực công kích đứng thứ nhất trong các loại pháp thuật, chăm chỉ luyện đi.” Mặc Dạ ném cho Tề Hoan một trang giấy mỏng, “Lúc nào có thể khống chế Lôi Điện đem nó nhóm lửa, là ngươi đã có đủ tư cách.”