“Cô nương, nước nóng ngài cần đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa, giọng tiểu nhị mang theo vài phần nịnh nọt truyền đến.
“Vào đi.” Nhìn thấy tiểu nhị lưu loát đem từng thùng nước ấm rót vào bồn tắm, Tề Hoan âm thầm nhếch miệng. Đúng là có tiền có thể xui ma khiến quỷ mà, Lúc vào Mặc Dạ nện một đĩnh vàng trên quầy, chưởng quỹ kia thiếu điều chỉ kém không tự thân đến đút cơm ình thôi.
Đuổi tiểu nhị đi, Tề Hoan thoả mãn nằm trong bồn tắm lớn. Cái bồn tắm này là Mặc Dạ vừa mới quăng vào cho nàng, đáy đen, sơn màu vàng, trên mặt hoa văn phức tạp mơ hồ có linh khí lưu động, hẳn là trận pháp gì đó, bất quá Tề Hoan vô cùng xác định, trận pháp này có lẽ nhận biết mình, song mình lại không biết nó. (giống đi thi, đề thi biết mình còn mình không biết nó)
Xét theo chất liệu, thì cái bồn tắm hư hư thực thực này hẳn là Pháp Bảo gì đó, chỉ có điều Tề Hoan nhìn không ra thứ này rốt cuộc dùng như thế nào, ngoại trừ đem làm bồn tắm, tựa hồ không có gì tác dụng gì khác.
Dù sao Mặc Dạ cũng không nói vật này để làm gì, vừa vặn nàng lại thiếu bồn tắm rửa, toàn bộ đều hợp lý để dùng. Hơn nữa Tề Hoan phát hiện, cái bồn tắm này còn có một công năng tuyệt hảo, nàng đã tắm gần một canh giờ, mà nước vẫn ấm như vậy hoàn toàn không nguội bớt.
Tề Hoan đem một nửa bắp chân phấn nộn nhỏ nhắn gác lên thành bồn tắm, nằm ngửa trong bồn híp mắt ngâm khe khẽ một giai điệu không rõ ràng.
“Có người không?” Là giọng của Mặc Dạ, Tề Hoan nhướng mi, đây không phải nói nhảm sao, nàng chẳng lẽ không phải người sao.
“Không có.” Tề Hoan cầm khăn mặt bên cạnh, chà lau bọt nước trên người.
Ngoài cửa, con mắt Mặc Dạ u ám thoáng nhíu lại, nữ nhân này tựa hồ vô cùng thích cùng hắn chống đối!
“Đi ra ăn cơm.”
“A, chờ ta chờ ta, lập tức ra ngay.” Nghe có cơm ăn, Tề Hoan cơ hồ là nhảy ra khỏi bồn tắm, nàng tiện tay giật xuống đạo bào màu xanh trên bình phong khoác lung tung lên người, sau đó “rầm” một tiếng cửa bị đá văng, một đôi mắt to sáng như nước hồ thu vừa vặn chạm phải đôi mắt đen thâm thúy của Mặc Dạ .
Trông thấy Tề Hoan quần áo không chỉnh tề, tóc ngắn nước còn nhỏ giọt, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân trên dưới tản ra hương thơm nhàn nhạt, Mặc Dạ trong mắt hiện lên một chút kinh dị.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tề Hoan hướng Mặc Dạ trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trên người nàng một phân tiền cũng không có, rất hiển nhiên Mặc Dạ là kẻ có tiền, lúc này nói cái gì cũng phải dính đi theo bên người hắn.
“Này, ta cũng không phải dê, không cần ăn cỏ.” Tề Hoan đưa chiếc đũa, chọc chọc một bàn toàn rau củ xào trước mặt, thứ đồ xanh mơn mởn như vậy . . . . . . Có thể ăn sao!
“. . . . . .” Mặc Dạ ngay cả cả mí mắt cũng không nâng lên, tự mình cúi đầu ăn cơm, trầm mặc mới là biện pháp tốt nhất để đối phó Tề Hoan.
Được rồi, người trả tiền là đại gia, Tề Hoan nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại gắp một cọng khoai tây, cố mà cho vào trong miệng.
“Hỗn Độn Đỉnh ta đưa cho ngươi đâu rồi?”
“Cái gì? À, ngươi nói vật kia hả, trong phòng chứ đâu, dùng rất tốt nha.” Tề Hoan bổ sung một câu. Thì ra kia là cái đỉnh sao? Trách không được nhiệt khí đều không bị mất đi, nếu đun dưới đáy, mình ở bên trong không phải sẽ thành thịt chín sao.
Mặc Dạ ánh mắt đông cứng lại, nghĩ đến mới vừa rồi Tề Hoan có khả năng làm một chuyện, hàm dưới hắn liền co rút. Nếu như hắn không có nghĩ sai, thì Tề Hoan vừa rồi nhất định là đang tắm, nhưng ở đây hình như cũng không cung cấp bồn tắm, mà hắn mới vừa rồi lại thuận tay ném cho nàng một thành phẩm giống “Bồn tắm” . . . . . .
“Cái kia. . . . . . Hắc hắc, vật kia còn công dụng gì à?” Xem ánh mắt bất thiện của Mặc Dạ, Tề Hoan vội vàng nói sang chuyện khác. Cái này cũng không thể trách mình không phải nha, là ngươi ném tới, lại không nói cái này dùng làm gì, hình dáng giống bồn tắm như vậy, đương nhiên phải dùng để tắm rửa a!
Không biết ý nghĩ của Tề Hoan nếu bị chủ nhân các thế hệ của Hỗn Độn đỉnh biết, bọn họ có thể tức giận đến đội mồ sống lại hay không. Hỗn Độn đỉnh nổi danh Tu Chân giới lại bị người ta xem thành bồn tắm, chuyện như vậy, đại khái cũng chỉ Tề Hoan mới có thể làm.
“Pháp Khí Phòng ngự.” Mặc Dạ đặt đũa xuống, sắc mặt đã khôi phục bình thường. Hắn căn bản không thèm lãng phí nước bọt giải thích lai lịch Hỗn Độn đỉnh cho Tề Hoan, cho dù giải thích, cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.
“À ~” Tề Hoan cũng không để ý, Pháp Khí phòng ngự nàng cũng đã gặp không ít, chỉ có điều không có Pháp Khí nào hình dạng kỳ quái như thế.
“Ta có việc phải đi, ngươi tự mình trở về.” Nói cả buổi, Mặc Dạ cuối cùng nói đến trọng điểm.
Tề Hoan vốn đang ngẩn ngơ, nghe xong liền mạnh mẽ bổ nhào tới trước mặt Mặc Dạ, ôm cánh tay của hắn không chịu buông ra, “Đừng mà đừng mà, ngươi đi rồi, Đoạn Sầm Phong kia trở lại thì làm sao bây giờ.”
“Trên đường nếu ta lại gặp nguy hiểm thì sao.” Tề Hoan không ngừng cố gắng.
“Hỗn Độn đỉnh có thể ứng phó được.” Mặc Dạ tâm bình khí hòa (ôn hoà nhã nhặn).
“Tóm lại. . . . . . Ta chính là muốn đi cùng với ngươi.” Tề Hoan mặt đỏ lên, cũng không thể nói mình không biết đường về a!
“. . . . . .”
“Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý.” Cũng mặc kệ Mặc Dạ có đồng ý hay không, Tề Hoan nói liên tục ngay cả cơ hội cũng không cho hắn rồi chạy nhanh về phía phòng trọ trên lầu.
Ánh mắt Mặc Dạ sâu thẳm tĩnh mịch chăm chú dõi theo sau bóng lưng của nàng, thẳng đến khi thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia hoàn toàn biến mất phía sau cửa.
“Chủ tử?” Sau lưng Mặc Dạ, không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện một Hắc y nhân toàn thân cao thấp bọc cực kỳ kín đáo, con mắt người nọ như dã thú, chỉ có thời điểm nhìn Mặc Dạ, trong mắt hắn mới nhiều thêm một phần cung kính.
“Đem cái này mang về.” Mặc Dạ đưa cho người đứng phía sau một cái bình sứ trong suốt màu xanh, mơ hồ có thể trông thấy bên trong chỉ có một viên đan dược màu đỏ nhạt, nếu như người Thục Sơn ở đây nhất định có thể nhận ra, đó chính là Tẩy Tủy Đan mà Mặc Dạ thắng được trong đại hội thí luyện lần này.
“Vâng thưa chủ nhân, người phái Thanh Vân đã bắt đầu điều tra phạm vi lớn tung tích của nàng ấy rồi.” Tề Hoan mất tích không lâu, Linh Vân Tử liền biết tin, đáng tiếc chờ hắn tìm được bọn Nguyên Sơ, thì Tề Hoan đã sớm không biết tung tích.
Mặc Dạ nhẹ nhàng gõ ngón trỏ trên mặt bàn, sắc mặt như cũ, “Chuyện phái Thanh Vân ta sẽ xử lý, sắp tới đừng đến tìm ta.”
“Vâng” Nam tử đáp lời, sau đó biến mất. Mặc Dạ lại hướng mắt nhìn về phía gian phòng Tề Hoan ở kia, rồi quay người trở về phòng của mình.
Đêm dài yên tĩnh, cửa sổ phòng Tề Hoan ở chỉ mở một khe nhỏ, ánh trăng màu bạc chiếu vào trong phòng, cũng không quấy rầy đến Tề Hoan đang say sưa ngủ trên giường.
Đột nhiên, két… một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người thấp bé bịt mặt theo cửa sổ nhảy vào. Thời điểm chạm đến đầu giường Tề Hoan, một đạo ám khí màu bạc trong tay hắn thoáng hiện.
Dao găm trong tay người nọ còn chưa kịp chém ra, chăn bông vốn đắp cực kỳ chặt chẽ đột nhiên bị xốc lên, gã bịt mặt sau khi trông thấy gương mặt bình tĩnh kia thì trong lòng co rụt lại, không chút do dự lui về sau.
“Hừ.” Mặc Dạ trên khóe miệng cong lên, phất tay ném ra một tấm phù chú loé ra tia sáng màu đỏ mờ nhạt, phù chú kia vừa áp lên gã tên bịt mặt lập tức nổ tung, tiếp đó gã bịt mặt kia cũng bị nổ thành từng mảnh, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp phòng.
Tề Hoan vốn nghiêng người nằm bên cạnh Mặc Dạ, trông thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức tái đi, thân thể vốn gần sát Mặc Dạ liền dịch vào trong.