Chương 247: Vị Khách Đến Từ Ma Giới
Edit: Gà Rù
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Vì để Nghiệt Long trở về, hai vị tộc trưởng Long tộc đã phải trả một cái giá không nhỏ. Chẳng qua đến lúc đó việc Nghiệt Long đi theo ai đã không còn là chuyện mà bạn nhỏ Mặc Tích cần phải quan tâm nữa.
Sau khi tiễn đám người Long Ẩn rời đi, trong lòng Tề Hoan vẫn có chút nghi hoặc, tuy con trai đã dùng công phu sư tử ngoạm đòi rất nhiều thứ, thoạt nhìn rất không khách khí với cả hai tộc, nhưng nhìn thái độ của Mặc Dạ có vẻ nghiêng về phía Long Ẩn hơn.
“Hắc Long tộc có vấn đề gì sao?” Xem con trai ôm tiểu Nghiệt Long ra sân tàn phá hoa cỏ, Tề Hoan ngồi bên cạnh Mặc Dạ nói chuyện.
“Sau lưng Hắc Long tộc còn có một thần tướng.” Thần tướng kia chắc chắn không phải Tề Hoan rồi, còn có thể là kẻ nào đây? Nếu là tên Lâu La thiếu chút nữa bị Tề Hoan đánh cho tàn phế kia thì không thể nào, chỉ còn lại Minh Hỏa và đệ nhất thần tướng, hai người bọn họ đều xem như đối thủ của Mặc Dạ.
Điểm thất bại nhất của Giác Dã chính là mãi không chịu thay đổi, để con hắn lúc xuất hành mang theo vài thiên tướng bên người. Ở Tiên Giới, chỉ có thần tướng mới có thể ra lệnh cho thiên tướng.
“Nói như vậy, có người đang chú ý tới Nghiệt Long? Tìm được nó có thì có ích lợi gì?” Tề Hoan nghi hoặc, nàng không hiểu biết về Nghiệt Long lắm, mà nàng cũng nhìn không ra con rồng đen thui kia có gì xinh đẹp, nhìn còn chẳng đẹp bằng Tiểu Ngân.
Mặc Dạ lắc đầu, Nghiệt Long dù sao cũng xuất thân Long tộc, vì sao nó được sinh ra, hắn cũng không biết.
Hi vọng đến lúc đó Long Ẩn sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng lại có một tin tức không tính là tốt lành gì, trước kia Mặc Dạ vẫn cho rằng Tiểu Ngân đang ở Long tộc, nhưng Long Ẩn lại nói hắn chưa từng gặp qua Tiểu Ngân.
Mặc Dạ đã đặc biệt dò xét, Long Ẩn không hề nói dối. Vậy rốt cuộc Tiểu Ngân đã chạy đến chỗ nào? Lôi Thần nói hắn bị Long tộc đuổi giết, vậy những kẻ trong Long tộc đó là đến từ đâu?
Những vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Mặc Dạ, chỉ là có chút manh mối, đáng tiếc lại không tìm thấy chứng cớ.
Đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, khiến ặt đất dưới chân chấn động mãnh liệt. Hai người đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cột nước trùng thiên trên Vô Nhai Hải. “Có người đến gây chuyện.”
“Sáu thiên tướng, thiên tướng của Tiên giới khi nào lại đồng tâm hiệp lực như vậy?” Sau khi nhìn rõ mấy người ở phía xa, Tề Hoan hừ lạnh một tiếng. Thiên tướng của Tiên giới vốn cũng không nhiều lắm, bình thường chỉ thoáng ẩn thoáng hiện, có thể khống chế vài gã thiên tướng, hẳn là một trong hai người kia đã có người không nhịn nổi nữa rồi.
Đợi hơn ba năm, nên đến rốt cuộc cũng đã đến.
Sáu thiên tướng ở bên cạnh cột nước không ngừng công kích, qua hơn mười trận vẫn không có chút tác dụng gì, ngược lại còn khiến sức lực bản thân bị cạn kiệt. Tác dụng duy nhất của bọn họ chính là thu hút ánh nhìn của mọi người trong Lục đạo tới đây.
Ba ngày sau Tề Hoan mới biết sáu người này là thủ hạ của đệ nhất thần tướng. Từ sau khi đệ nhất thần tướng và Tiểu Ngân đoạn tuyệt quan hệ, thiên tướng dưới trướng hắn không những giảm mà còn tăng, xem ra đã sớm được bồi dưỡng tốt.
Sau nửa tháng, trong nhà Tề Hoan nghênh đón một vị khách đến từ Ma giới. Hiện tại muôn loài đều đang tề tựu bên bờ Vô Nhai Hải, cũng không ai để ý tới nơi này chính là địa bàn của Tiên giới, cho nên thời điểm Ma Tôn đại nhân xuất hiện trong nhà Tề Hoan cũng không hề kinh động đến quá nhiều người.
Dãy núi Tịch Diệt, Thương mặc hắc y đứng trên đỉnh Tuyết Phong, những bông tuyết hỗn loạn mỗi khi được gió lạnh thổi tới gần hắn đều bị ngăn cản. Mái tóc dài màu đen giống như một tấm lưới, bay múa trong không trung.
Một bóng trắng không biết từ khi nào xuất hiện phía sau, vẻ mặt mang theo nụ cười thản nhiên xen lẫn châm biếm, “Thương, nhớ rõ đã đáp ứng ta chuyện gì không.”
“Chưa quên.” Giọng nói của Thương lạnh đến cực điểm.
“Ngươi nên ra tay rồi.” Chờ đợi ba năm, hắn đã không nhịn được nữa rồi. Vốn muốn trong khoảng thời gian này thu thập mấy vật kia, ai ngờ sự tình lại có chút sai lệch so với những gì hắn dự đoán lúc trước, nhưng điều này không quan trọng, cũng không ảnh hưởng lớn tới kết quả cuối cùng.
Mặc Dạ có thể bảo vệ tất cả mọi người sao, nữ nhân tên Tề Hoan kia nhất định sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của y.
“Thiên Khuê, sao ngươi lại tới đây?” Vừa đẩy cửa phòng đã thấy Ma tôn Thiên Khuê đứng ở trong sân, hắc khí lượn lờ xung quanh. Sắc trời vốn đang sáng lạn lại bởi vì hắn đến mà trở nên âm u.
“Kiều Xảo bảo ta tới đây giúp ngài.” Tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng nể mặt Kiều Xảo, Thiên Khuê vẫn miễn cưỡng mở miệng. Hắn không chút hứng thú nào với đất Phong Thiện, loại chuyện Phong thần kia quá mức hư ảo, hắn thà ở Ma giới biến nó thành địa bàn xưng vương của mình còn hơn.
“Chỉ có một mình ngươi đến?” Sự xuất hiện của Thiên Khuê có chút ngoài ý muốn, hơn nữa, hắn lại nói là Kiều Xảo bảo hắn tới đây. Khi nào thì Ma Tôn lại trở nên nghe lời như vậy, không ngờ đồ đệ nhà mình cũng có tiềm năng làm thuần thú sư đến thế.
“Nàng đang có thai, không tiện đi xa.” Nói đến đây, sắc mặt Thiên Khuê càng thêm khó coi. Khó khăn lắm mới lừa được nương tử về, kết quả vừa nghe đất Phong Thiện xuất thế, nàng liền bắt đầu lo lắng cho an toàn của sư phụ. Còn dám nói với hắn là phải về Tiên giới để trợ giúp sư phụ nàng.
Giúp cái rắm, tự chăm sóc chính nàng là được rồi, về sau nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn ở Ma giới làm Ma hậu. Còn chuyện của Tề Hoan. . . . . .để hắn tự mình đến xử lý thì tốt hơn. Hắn thừa nhận, từ sau khi cưới vợ, hắn càng ngày càng trở nên nhu nhược, ở bên ngoài hắn vẫn là Ma tôn một tay che trời, nhưng ở bên trong, hắn lại là cừu nhỏ đáng yêu của nương tử.
Haiz, tính tình của nương tử đúng là phải thay đổi, nghĩ tới đây Thiên Khuê nhịn không được liếm liếm môi dưới. Nhưng mà, mỗi lần trông thấy Kiều Xảo tức giận, hắn lại có loại cảm giác huyết mạch phun trào, thật khiến cho người ta mê muội. (TNN: tên này giống anh Dạ =)) cuồng ngược =)) nhân tố M trong truyền thuyết, càng bị đánh càng yêu ha ha ha)
Tuy Thiên Khuê không biết Mặc Dạ có cần hắn xen vào hay không, nhưng không lay chuyển được tính khí bướng bỉnh của ái thê, hắn chỉ đành đích thân đi một chuyến.
Nhìn thấy Thiên Khuê, trong mắt Mặc Dạ hiện lên nét cười, thuận tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, Thiên Khuê không chút khách khí ngồi xuống. “Tình hình thế nào rồi?”
“Đệ nhất thần tướng hẳn là rất nhanh sẽ ra mặt, chẳng qua ta càng lo lắng Minh Hỏa hơn, hắn xem chừng vẫn chưa hết hy vọng.” Có người nhòm ngó nữ nhân của mình, cảm giác này thật tệ.
Đương sự trái lại không có nhiều phản ứng, cũng đã nhiều năm như vậy, con nàng cũng đã sinh xong, sao còn có thể bỏ trốn đi lấy chồng khác chứ, Mặc Dạ hoàn toàn là lo lắng thừa.
“Ta sẽ ở lại đây đến khi mọi việc được xử lý xong.” Không phải Thiên Khuê xem thường Tề Hoan, nữ nhân này tu vi không tệ nhưng vẫn chưa đủ tàn nhẫn, nếu thật sự đánh nhau, nàng đụng phải Minh Hỏa thì người bị thiệt nhất định sẽ là nàng. Mình ở lại đây, coi như thay Kiều Xảo báo thù.
Chuyện của phái Thanh Vân được giải quyết, Kiều Xảo sẽ không ngày đêm nhớ mong Tiên giới nữa.
“Đa tạ, sau này sẽ tặng ngươi mấy nữ quỷ xinh đẹp.” Mặc Dạ mỉm cười.
Trên trán Thiên Khuê nổi gân xanh, lần trước Mặc Dạ lại dám bảo Minh Vương đưa vào trong Ma cung của hắn ba nữ quỷ xinh đẹp, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ vui vẻ nhận, nhưng . . . . . Nghĩ đến kinh nghiệm bi thảm lần đó, hắn đúng là đã bị đánh gãy răng mà còn phải nuốt vào trong bụng.
Cái gì cũng chưa làm đã phải nhận hai bạt tai, tất cả đều do tên vô liêm sỉ này châm ngòi ly gián.