Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 1 - Chương 8




Nhà Lâm Kì ở phía nam thành phố, chờ đến lúc Vương Lang lái xe đến đã là ba giờ khuya, lúc này y hẳn là đang ngủ. Khu gần đó có một cửa hàng McDonald, Vương Lang bèn kêu đồ uống, ngồi bên cửa sổ chờ đến bình minh. Nghĩ đến việc sáng mai gặp y, phải mở miệng như thế nào đây?

“Yêu, Lang a, sớm như ngươi đã tới rồi?” Lâm a di vừa mở cửa đã bị doạ sợ.

“Ân, tối hôm qua cùng bạn học đi chơi ở gần đây, nên tiện thể đến thăm Lâm Kì.” Vương Lang cũng cảm thấy mình có điểm lỗ mãng, nào có ai mới bảy giờ sáng đã chạy đi gõ cửa nhà người khác, nhưng là hắn đã đợi cả đêm a.

“Mau vào đi! A Kì còn đang ngủ, để ta đi gọi nó dậy.” Lâm a di mở cửa cho Vương Lang vào nhà, còn mình thì đi gọi Lâm Kì.

“Không cần đâu a di, con tự đi được rồi.”

“Được rồi, phòng Lâm Kì là phòng cuối cùng bên trái. A di đi làm bữa sáng, ngươi với A Kì đợi lát nữa xuống ăn.”

“Được, cám ơn a di.”

Trên lầu hai, Vương Lang đứng trước cửa phòng Lâm Kì cả buổi mới dám đưa tay đẩy cửa.

Phòng ở ngăn nắp và sạch sẽ, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua tấm rèm cửa sáng màu, chiếu những đốm sáng lăn tăn lên đám cây cối trong góc phòng. Giữa phòng có một chiếc giường thật to, đến gần xem thì thấy Lâm Kì chôn người trong chăn, ôm gối đầu vù vù mà ngủ.

A, tiểu ngốc vẫn y như năm ngoái, ngủ không ngoan chút nào, cánh tay và bắp chân đều thò ra ngoài chăn.

Tóc so với năm ngoái dài hơn một chút, cằm nhọn hơn, cánh tay đặt trên gối trông rất đẹp, không gầy khẳng khiu như trước nữa.

Vương Lang ngồi xổm bên giường, cẩn thận nhìn y thật kĩ.

Trên trán, vài cọng tóc đen rơi xuống che khuất ánh mắt Lâm Kì, Vương Lang đưa tay muốn gạt chúng qua thì y mở mắt.

“…Ngươi dậy rồi.” Vương Lang có chút xấu hổ mà rụt cánh tay lại.

Lâm Kì nhíu nhíu mày, ôm chăn ngồi dậy. “Ngươi đến nhà ta làm gì?”

“Ta…ta đến xem ngươi.” Vương Lang đứng bên giường, lại không dám nhìn thẳng Lâm Kì.

“Mặt ta có cái gì đẹp mà xem.” Lâm Kì cười lạnh, mang dép lê muốn đi ra ngoài lại thấy đầu một trận choáng váng.

“Lâm Kì!” Vương Lang nhanh tay lẹ mắt lao qua một phen, đỡ được y, “Ngươi chậm một chút a.”

Y vẫn bị huyết áp thấp, sáng sớm mà đứng lên ngay sẽ bị choáng đầu. Cái tật xấu này như thế nào một năm qua vẫn còn nguyên như vậy?

“Buông ra.” Mặt Lâm Kì không chút thay đổi.

“Lâm Kì…” Vương Lang không biết nên nói cái gì.

“Cút!” Lâm Kì giãy khỏi tay hắn, đi ra cửa.

Vương Lang đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng dáng y, trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Ngươi với Lang cãi nhau a? Sao hắn chưa ăn sáng đã đi rồi?” Trên bàn cơm, Lâm a di luôn miệng cằn nhằn: “Đã một năm chưa gặp, sao vừa thấy mặt đã cãi nhau rồi?”

“Không có gì.” Lâm Kì miễn cưỡng cúi đầu.

“Thật là! Lang sáng sớm nó đã tìm ngươi, ngươi làm sao lại đi cãi nhau với nó?” Lâm a di vẫn tiếp tục lải nhải: “Buổi trưa điện thoại gọi hắn đến ăn cơm đi!”

“Mẹ, có vài chuyện mẹ đừng quản.” Lâm Kì ăn mà như vô vị, đứng dậy đẩy ghế về phòng.

“Ai, ngươi…” Lâm a di bất mãn, tự lấy di động ra gọi.

“Uy, Lang a? Lâm a di đây, buổi trưa sang nhà a di ăn cơm nha?”

“Thôi,” Vương Lang thanh âm thản nhiên: “Con còn có việc, để hôm khác vậy. Cám ơn a di.”

“Các ngươi a…” Lâm a di cúp điện thoại trong bất mãn cực độ. Mấy thằng tiếu thí hài này mới bao nhiêu tuổi mà thằng nào cũng cứng đầu cứng cổ!

Lâm Kì vừa trở về phòng mình đã hung hăng đạp cánh cửa.

Vừa rồi trong nháy mắt tỉnh lại, thiếu chút nữa đã nghĩ mình đang ở một năm trước. Khi đó còn ở trong phòng hắn, mỗi sáng khi vừa mở mắt sẽ thấy gương mặt tươi cười của hắn.

Y bị huyết áp thấp, mỗi sáng thức dậy sẽ thấy đầu óc choáng váng, phải ngồi yên trên giường một lúc mới hết. Khi ấy, hắn sẽ yên lặng ngồi một bên, có đôi lúc còn đưa tay xoa bóp huyệt thái dương giúp y, làm cho y ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đang được yêu.

Hành động càng ấm áp, ảo tưởng càng đẹp đẽ thì khi chợt tỉnh ra, hiện thực càng tàn khốc.

Ta có phải hay không là chuyện khôi hài nhất trong cuộc đời của ngươi?

Vương Lang về nhà, vừa đẩy cửa đã thấy Lạc Tiểu Tịch đang ngồi trên sô pha gặm dưa hấu.

“Sao ngươi lại ở đây?” Vương Lang đến ngồi trước mặt bé.

“Đình Đình nói muốn đến nhà biểu ca sao chép phần mềm, ta liền đi theo hắn đến đây.” Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt non nớt ngồi ăn dưa hấu. “Hồi nãy gọi điện thoại mà biểu ca không tiếp, hắn tự chạy lên tìm máy tính rồi.”

“Cái gì?” Vương Lang hoảng hốt, máy tính đang để chế độ stand by, mở lên một cái là có thể thấy mấy tấm hình của hắn và Lâm Kì liền a!

Vội vàng vọt vào phòng mình, hắn thấy Hứa Đình vẻ mặt chán ngán ngồi xem tạp chí, bên cạnh là chiếc máy tính còn đang chạy.

“Ngươi…” Vương Lang cảm thấy xấu hổ, cho dù là huynh đệ tốt nhưng cũng có chuyện không thể để người khác biết được.

“Yên tâm, ta chẳng thấy tấm ảnh nào hết.” Hứa Đình vẻ mặt tự nhiên, lật lật tờ báo.

Kháo! Còn không bằng ngươi đừng nói! Vương Lang trừng mắt, hung hăng khép lại máy tính.

“Đi tìm người ta, bị người ta đuổi về, cam chịu, sau đó về nhà đần mặt ra chứ gì!” Hứa Đình kéo cái ghế dựa, ngồi vào bên cạnh Vương Lang. “Vậy, là ai làm cho ngươi nhận ra tình cảm sớm như vậy?”

“Cút đi! Cút đi!” Vương Lang không kiên nhẫn đuổi người. “Đừng có đến làm phiền lão tử.”

“Được rồi, được rồi. Ngày mốt ta mang Tiểu Tịch đi Tây Sơn, ngươi có muốn đi theo giải sầu hay không?” Hứa Đình vỗ vỗ vai Vương Lang: “Đi chơi giải toả đầu óc, biết đâu có biện pháp khác.”

“Đi Tây Sơn? Cái đó không phải vườn bách thú sao? Muốn đi ngắm khỉ hả?” Vương Lang không có hứng thú.

“Biểu đệ ngươi nói muốn đi xem thảo nê mã.” Hứa Đình vẻ mặt là bất đắc dĩ.

Vương Lang cũng dở khóc dở cười.

Đi Tây Sơn ngày đó, Tiểu Tịch đã sớm ở trong xe phấn khích làm loạn.

“Ngươi ngồi vào ghế rồi thắt dây an toàn cho đàng hoàng xem nào!” Vương Lang vừa lái xe vừa nghiến răng nghiến lợi.

“Đình Đình, cà rốt của ta đâu? Đó là đồ ăn cho thảo nê mã nha!” Lạc Tiểu Tịch thiếu chút nữa là chui cả người vào trong túi hành lý.

“Ở trong túi của ta!” Hứa Đình túm lấy Lạc Tiểu Tịch nhét vào trong ghế, thắt dây an toàn đầy đủ. “Làm cho nguyên cái túi của ta toàn mùi cà rốt…”

“Lạc đà Nam Mỹ là lạc đà Nam Mỹ, cái gì mà thảo nê mã!” Vương Lang tranh thủ quay sang trừng mắt với Lạc Tiểu Tịch. “Tiểu phá hài nhà ngươi không được học mấy thứ thô tục trên mạng.”

Lạc Tiểu Tịch le lưỡi, tiếp tục phấn khởi xoay tới xoay lui, trong lòng yên lặng xướng “Thảo nê mã chi ca”.

Hứa Đình bị bé nháo ầm ĩ đến phiền, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, thầm nghĩ sau này tìm lão bà phải tìm người nào yên lặng.

Tây Sơn cách nội thành rất xa, lái xe phải mất khoảng tám tiếng. Đi được nửa đường, Vương Lang dừng xe bên đường nghỉ ngơi.

Lạc Tiểu Tịch đội nón lưỡi trai, dùng tư thế hút thuốc mà ăn khoai tây chiên.

“Ngươi xem tiểu hài tử bây giờ giống cái gì?” Vương Lang nhíu mày.

“Chắc đến thời kì phản nghịch.” Hứa Đình nhìn mà buồn cười, đưa điếu thuốc đến bên miệng Lạc Tiểu Tịch: “Hút thử một hơi xem?”

Lạc Tiểu Tịch hưng phấn gật đầu điên cuồng, há mồm xông tới.

“Uy uy uy!” Hứa Đình vội vàng né qua, mẹ nó, thiếu chút nữa bị hài tử này cắn đứt tay…

Lạc Tiểu Tịch hút phải không khí, quay đầu ai oán nhìn Vương Lang.

“Nhìn cái gì? Ngươi dám hút ta liền đánh mông ngươi!” Vương Lang như hung thần ác sát mà uy hiếp, cảm thấy tâm tình có tốt lên một chút.

Không có Lâm Kì, nhưng nhiều bằng hữu như vậy cũng không thấy quá lạc lõng.

Lạc Tiểu Tịch ăn xong gói khoai tây chiên, túm lấy áo sơ mi cùa Hứa Đình mà lau tay, trên mặt là vẻ đương nhiên.

Hứa Đình trợn tròn mắt, đang định giáo huấn tiểu hài tử thì đột nhiên nghe được thanh âm của tiếng dương cầm.

“Uy?” Vương Lang nghe điện thoại.

“Di động của biểu ca không phải vẫn để chế độ rung sao?” Lạc Tiểu Tịch phân vân: “Khi nào thì trở nên hữu tình như vậy?”

Hứa Đình hai mắt trợn trắng.

“Ta đi nghe lén một chút.” Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười, đang định bò sang bên đó, lại không ngờ Vương Lang đột nhiên xoay người.

“Ách…Biểu ca, ta muốn đi tiểu, đi tiểu.” Lạc Tiểu Tịch đưa tay ôm bụng.

“Lên xe quay về!” Vương Lang sốt ruột mở cửa xe lên ngồi.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình cùng Lạc Tiểu Tịch đều bị doạ sợ.

“Lâm Kì xảy ra chuyện.” Vương Lang đánh xe vòng trở lại.

“Có chuyện gì?” Hứa Đình hỏi.

“Bị té.” Trong lòng Vương Lang loạn thành một nùi. “Hứa Đình, ngươi lái xe đi!”

Xe chạy được nửa đường trở lại thì Lạc Tiểu Tịch chọt chọt Vương Lang: “Biểu ca, ta muốn đi tiểu, đi tiểu.”

“Chịu đựng!” Vương Lang trừng bé.

“Nhịn không được.” Lạc Tiểu Tịch khổ sở. Thảo nê mã không được xem còn chưa tính, làm thế nào mà ngay cả quyền tự do đi tiểu cũng bị tước đoạt?

“Đây!” Vương Lang đưa cho bé một chai nước khoáng đã uống hết.

“A?” Lạc tiểu Tịch giơ tay kháng nghị: “Ta sắp trưởng thành rồi, cần có quyền riêng tư chứ!”

“Ai thèm nhìn ngươi? Ngươi có không lẽ ta không có?” Vương Lang tâm phiền ý loạn: “Quậy nữa ta quăng ngươi xuống xe.”

Lạc Tiểu Tịch đành bi bi ai ai, cởi quần mà đi tiểu.

Hứa Đình tranh thủ nhìn thoáng qua, vẻ mặt khinh bỉ: “Thiết! Đúng là tiểu hài tử, có chút xíu như vậy!”

Lạc Tiểu Tịch tuy rằng nho nhỏ đáng yêu, nhưng cũng là nam nhân a, về điểm này đương nhiên sẽ để ý.

Thực, rất nhỏ sao?

Vậy là sau đó nhãn lệ cuồng tiêu (nước mắt như mưa), cùng hai người đó ở chung một chỗ quả thực rất, rất khuất nhục, rất, rất không có nhân quyền!

Thù này không báo, thề không làm người!

Đến bệnh viện, Vương Lang vọt ngay đến khoa chấn thương chỉnh hình ở lầu ba đã thấy cha mẹ mình và Lâm Kì đều đang đứng ngoài cửa.

“A Kì làm sao thế a?” Vương Lang hổn hển thở.

“Buổi sáng chẳng biết nó làm cái gì, đột nhiên té từ trên cầu thang xuống.” Lâm a di ánh mắt đỏ hoe.

“Không có việc gì chứ?” Vương Lang lo lắng ngóng cổ vào phòng bệnh. Cầu thang nhà Lâm Kì cao như vậy, làm sao lại ngã xuống chứ?

“Đầu không có việc gì, cũng có chút ngoại thương, nhưng mà… bị gãy tay.” Lâm a di nhịn không được lại rơi nước mắt.

“Con có thể vào xem y hay không?” Vương Lang thật sự lo lắng, y tại sao lại không cẩn thận như thế cơ chứ?

“Cũng được, nhưng đừng làm ồn, nó đang ngủ.” Lâm thúc thúc gật đầu.

Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, chỉ thấy Lâm Kì đang nằm trên giường truyền nước biển. Trên cánh tay phải là từng lớp từng lớp thạch cao thật dày, mặt cũng có vài vết bầm tím.

Vương Lang đau lòng đưa tay xoa xoa, tiểu ngốc lần này chắc đau lắm!

Nhẹ nhàng đem cái ghế dựa đến ngồi cạnh giường y, muốn đem bàn tay y nhét vào trong chăn, lại cảm thấy tay y có chút lạnh. Vậy là hắn chạy đi vò cái khăn với nước ấm, thật cẩn thận đắp lên mu bàn tay y.

Lâm Kì, về sau để ta chăm sóc ngươi, được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.