Lục Chiêu thật sự là dùng tốc độ ánh sáng để phóng về phía trước.
Chẳng biết hắn có để ý né tránh xe cộ đông đúc trên đường hay không, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là bình yên nguyên vẹn đứng trước cửa nhà Hạ Đình.
Dì Lý thấy hắn đi rồi quay lại thì có phần bất ngờ.
Nhưng chưa đợi bà kịp nói gì hay Lý Nam gần như hùng hổ đi ra bộ dáng muốn dạy dỗ, Lục Chiêu đã hướng về phía cầu thang dẫn lên phòng cô gái nhỏ nằm phía trong bên phải quán mì hét lớn: “Hạ Đình! Cậu ra đây cho tôi!”
Âm thanh của hắn gần như nổ tung cả một góc trời khiến cho Hạ Đình vốn đang chuẩn bị đi tắm, vừa mới cởi xong quần áo, còn chưa kịp xả nước giật bắn người.
Tay cô lập tức trượt ra khỏi vòi nước, sững sờ cả người.
Gì vậy? Cô không nghe lầm đúng không…
“Hạ Đình! Cậu còn không ra tôi sẽ xông lên đó!”
Giống như để khẳng định ý nghĩ trong lòng cô, âm thanh kia lại nổ tung lần nữa, cũng đập cho cô choáng váng.
“Thằng nhóc chết tiệt này mày tưởng đây là đâu!?”
Thời điểm giọng điệu hùng hổ dọa người của Lý Nam vang lên sau đó, Hạ Đình không kịp nghĩ ngợi nhiều đã vội vàng mặc quần áo vào vào tốc độ xét đánh.
Cô không biết nguyên nhân gì khiến cho người kia đi rồi trở lại, còn có thái độ bất chấp tất cả cũng muốn đòi gặp cô.
Cô chỉ muốn nhanh chóng đi xuống, trước khi Lý Nam kịp khiến cho hắn nói ra những lời không kịp suy nghĩ.
Cô biết, đừng nhìn bình thường hắn tỏ ra ôn hòa với mọi người mà cho rằng hắn vô hại.
Cô đã từng thấy hắn đối xử lạnh nhạt với người khác.
Bản chất của người con trai kia không hề thân sĩ như cái cách hắn thể hiện.
Cô không phải cũng là bị một mặt cường lãnh của hắn thu hút hay sao.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh
2.
Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến
3.
Trùng Sinh Để Gặp Người
4.
Ảo Ảnh Chợt Lóe
=====================================
Cô có thể chấp nhận thậm chí là mê luyến nhưng chưa chắc người khác sẽ nghĩ như vậy.
“Tao đang nói mày đó! Cái thằng này!”
Lục Chiêu có vẻ không để ý đến Lý Nam nên ông ta không hài lòng mà lớn tiếng mắng.
Giọng dì Lý lập tức xen vào.
“Ông thôi đi!”
“Bà tránh ra!”
“Lão Lý! Ông bị cái gì vậy hả?”
“Tao phải cho nó biết nó không có cửa lớn tiếng ở đây!”
“Nó chỉ đến tìm Đình Đình.
Để cho nó lên tìm con bé là được rồi mà.”
Dì Lý không ngừng giữ chặt chồng bà, không cho ông ta lại gần người con trai vẫn một mặt lạnh lùng khác xa thường ngày đứng ở đó.
Bà so với Hạ Đình đều khó hiểu không kém rốt cuộc Lục Chiêu bị làm sao.
Nhưng phản ứng của chồng bà quá kích động khiến bà không có thời gian hỏi thăm, cũng càng thêm khó hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Chồng bà chưa từng cho chàng trai này sắc mặt tốt bà biết, nhưng bà mãi vẫn không hiểu nguyên nhân.
Hiện tại bà cũng chẳng hiểu được gì, lời nói ra càng là nghĩ gì nói nấy.
Hiển nhiên, hiện tại nó chỉ giống như đổ dầu vào lửa mà thôi.
“Bà nói gì? Cho nó vào? Không có cửa đâu!”
“Tao cũng cảnh cáo mày! Tránh xa con bé ra!”
“Đừng hòng mơ tưởng…”
“Ông nên để dành lời đó lại rồi nói với mình.
Đừng…”
“Lục Lục!!”
Hạ Đình cổ áo cũng không kịp chỉnh, vội vàng phủ thêm một tấm áo khoác rồi tung cửa chạy xuống.
Cô còn không quên hét lớn lên.
Tiếng gọi của Hạ Đình mạnh mẽ cắt ngang lời nói sắp không nhịn được bật ra khỏi miệng của người con trai.
Đồng thời thân ảnh của cô cũng xuất hiện trong mắt hắn như một cơn gió.
Phặc!
Hạ Đình thành công vượt qua người Lý Nam đang bị dì Lý kiềm chế.
Nhưng cô vừa tới gần người con trai thì đã bị hắn một phát bắt lấy eo mang lên xe.
Vụt!
Chiếc xe lao đi như bị ma rượt khiến Hạ Đình hoảng hốt vội ôm chặt lấy eo người con trai, cả người vô thức vùi vào lòng hắn mới ổn định được thân hình.
“Đình Đình!”
“Dì Lý, con đi chút sẽ về!”
Hạ Đình chỉ kịp thả lại một câu này, đến cả lời mắng chửi của Lý Nam đều không kịp nghe.
Cô đối diện với lòng ngực hắn, hoàn toàn không biết bản thân bị mang đi đâu.
Bên tai cô chỉ có tiếng gió vù vù bởi vì tốc độ của người con trai mà tạo ra.
Cho đến khi hắn ngừng lại cô mới biết được hắn đem mình ra công viên gần nhà.
Nơi đó lúc này vẫn có người đi lại dạo mát.
Ánh sáng vàng từ cột đèn ít nhiều soi rọi một chút không gian nơi này nhưng đa số khoảng không vẫn đều là bóng tối âm u.
Tiếng người như xa như gần, tiếng côn trùng râm ran nghe lại có vẻ rõ ràng hơn bên tai.
Tất cả đều phụ trợ cho vẻ âm trầm đặc biệt khó coi trên khuôn mặt đẹp trai kia thêm khiến người run rẩy.
Hạ Đình tại thời điểm hắn ngừng lại đã vội vàng thoát khỏi vòng tay nóng rực của người con trai.
Cả quá trình lái xe mới rồi hắn một khắc đều không chịu buông cô ra.
Cánh tay dài bao vây lưng cô, bàn tay thì ôm chặt eo hông.
Thời điểm hắn vô thức giữ chặt cô khi qua đường bàn tay kia không cố ý mà dịch lên phía trên một chút… Hạ Đình phải giằng xé lắm mới không nhảy dựng khỏi xe.
Cô lúc đó mới muộn màng ý thức được mình vậy mà quên mất mặt áo trong… Không biết người này có nhận ra không nhưng mà hắn lại chưa từng buông cô ra, cứ như sợ cô sẽ bay đi mất vậy.
Lục Chiêu không biết sắc mặt mình có tốt hơn lúc ở trước nhà cô hay không nhưng thời điểm này hắn đứng trước mặt cô, đôi mắt trầm trầm nhìn cô, Hạ Đình không hiểu mà vô thức co người lại theo bản năng vừa cẩn thận nhìn hắn.
“Cậu bị sao…”
Hạ Đình nói đến đây thì tắt tiếng khi nhìn thấy trong lòng bàn tay người con trai đang mở ra trước mặt cô nằm gọn một thứ.
Nó nằm im lìm ở đó, tựa như đang bất đắc dĩ chào hỏi chủ nhân suốt mười năm nay của nó.
Hạ Đình không hiểu mà vô thức nuốt nước miếng đồng thời trong lòng lóe lên một tia chột dạ đến cô cũng chẳng rõ tại sao mình phải cảm thấy như vậy cơ.
Giữa ánh sáng vàng nhợt nhạt phát ra từ cột đèn trong công viên, hai người bên dưới nó hồi lâu vẫn chưa hề hé môi một câu.
Nhưng không khó thấy sắc mặt người con trai lại càng thêm âm u theo thời gian trôi qua, trong đôi mắt chứa đầy giận dữ nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Người con gái mắt không còn nhìn vật kia nữa mà quay đầu nhìn vào một khoảng không nơi bóng tối bao trùm, tay còn theo bản năng xiết chặt vạt áo trước ngực.
“Cậu không muốn giải thích gì sao?”
Lục Chiêu tận lực không để cho giọng mình quá mức lạnh lùng, nhưng sự tức giận bên trong vẫn là không giấu được chút nào chui vào tai cô gái nhỏ khiến cô run rẩy.
“Tại sao cậu lại có vẻ tức giận như vậy?”
Hạ Đình dù có hiểu được chút chút nguyên nhân thì cô vẫn cảm thấy chẳng nên như vậy.
Cô không muốn nghĩ tại sao hắn có thể phát hiện ra sớm đến thế.
Chỉ việc cô tuy trả lại nhưng chưa từng thể hiện muốn đoạn tuyệt với hắn, cô vẫn như bình thường đối đãi và càng dung túng hơn thì đã cho thấy ít nhiều ý nghĩ của cô đối với chuyện của hai người họ rồi mà.
Rốt cuộc là cái dây thần kinh nào của người này bị động đến…
Hạ Đình thì khó hiểu nhưng Lục Chiêu lại suýt chút nữa thì tức đến bật cười khi nghe cô hỏi như vậy.
Lời nói chẳng khác gì kẻ lưu manh còn vô tâm.
“Tôi không nên giận sao?”
Hắn gằn từng chữ một trong kẽ răng, biểu tình trầm lạnh dọa cho Hạ Đình rụt người lại, vô thức tránh xa hắn.
“Cậu né cái gì? Tôi có ăn thịt cậu sao? Cậu muốn tôi không giận thì giải thích cho hành động của mình đi.
Tôi nghe.”
Lục Chiêu bị cử chỉ của cô chọc điên lên, vừa nói vừa ép lại gần cô gái nhỏ hơn, khiến cho cô không thể không ngừng lùi về sau.
“Cậu thôi đi!”
Hạ Đình bị hắn ép đến hiện tại cũng tức gần chết.
Cô bị đẩy vào đường cùng, lưng đụng vào thân cây, bị hai cánh tay người con trai giam cầm ở giữa lòng ngực hắn, chóp mũi quanh quẩn đều là mùi vị nam tính khiến người choáng váng.
Cô bất lực dùng hai tay chống trên ngực hắn, muốn dùng cách này để kéo giản khoảng cách giữa hai người vừa ngẩng đầu quát bảo hắn ngừng lại.
Nhưng rõ ràng nó chẳng thể tạo nên được hiệu quả như cô muốn gì hết.
Người con trai chỉ im lặng nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm kia, giống như đang chờ đợi cô trả lời câu hỏi của mình vậy.
Hạ Đình vừa bực vừa bất đắc dĩ hạ giọng: “Cậu làm nguội cái đầu của mình trước đi đã.”
“Cậu bảo tôi làm nguội thế nào? Hử?”
Lục Chiêu tức đến bật cười.
Còn Hạ Định thì bị chữ cuối được ép rất nặng của hắn dọa cho run lên.
“Nguội thế nào cậu nói đi!”
“Cậu Ưm…!!!”
Thời điểm âm thanh kia nổ tung bên tai cô, Hạ Đình gần như mở to hai mắt nhìn khuôn mặt gần kề trước mặt, lời muốn nói bị kẹt giữa răng môi hai người.
Cô một chút phản ứng cũng chẳng có mặc cho người con trai nghiến mạnh phiến môi mỏng lên môi mình.
Đầu cô loạn thành một đoàn, ý nghĩ trước tiên hiện lên trong lòng là: Tại sao lại như vậy?
Nhưng chẳng kịp cho cô suy nghĩ nhiều hơn, người kia đã bá đạo vươn lưỡi vào trong… Cứ thế cưỡng ép lôi kéo cô vào một nụ hôn kiểu Pháp đủ khiến cho một người con gái chưa từng có kinh nghiệm như cô tắt thở vì nó.
Đầu óc cô trắng xóa, chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Hạ Đình chỉ còn biết vô thức níu lấy vạt áo trước ngực người con trai đến nhàu nát vừa yếu ớt đón nhận tình cảm mãnh liệt đến từ đôi môi kia mà dần dần cảm thấy kiệt sức.
Cảm nhận thân thể mềm mại trước ngực không ngừng tụt xuống, Lục Chiêu mới luyến tiếc buông đôi môi ngọt ngào kia ra..