Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 40: Bệnh dịch (1)




Tô Bồi Thịnh quỳ mọp trên đất, nước mắt ràn rụa nói: “Phúc tấn là thật ạ, gia ngài ấy thực sự bị nhiễm bệnh dịch.”

“Mấy ngày trước gia còn rất tốt mà, sao tự dưng lại bị nhiễm bệnh?” Điềm Nhi siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt không thể nào tin được.

“Tối hôm qua, Thái tử gia đột nhiên phát sốt, gia chúng ta đi thăm, không ngờ trở về chỉ mới hai canh giờ, sắc mặt liền không tốt, nửa đêm bắt đầu đau đầu phát sốt, mà đến bây giờ...” hắn nghẹn ngào im lặng một lúc, đoạn kêu khóc nói: “Đã co giật ngất lịm đi rồi, phúc tấn a ngài mau đi xem một chút đi!”

Không để ý tới hai chân đã như tê liệt, Điềm Nhi hít một hơi thật sâu, lớn tiếng quát: “Khóc cái gì gia là cát nhân thiên tướng, tất nhiên sẽ không có việc gì, bây giờ ngươi lập tức dẫn đường, đi...” Dứt lời, cũng không màng mình có mang giày hay không, cứ như vậy chạy thẳng ra ngoài.

Hai khắc sau, họ đã đi tới một căn lều trại ở phía nam, cách từ rất xa đã nhìn thấy nơi này mũi đao san sát, có mấy trăm thị vệ canh giữ chặt chẽ bao vây xung quanh.

Lúc này Điềm Nhi trong lòng nóng như lửa đốt, không chút nghĩ ngợi muốn đi vào trong, ai ngờ lại bị người ngăn lại.

“Nô tài không có mắt, đây là Ung thân vương phúc tấn, ngươi dám cản đường?” Tô Bồi Thịnh như con sói bị chọc điên, bước lên liền đá mạnh một cước vào đầu gối thủ vệ kia.

“Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được xông vào.” Thủ vệ kia, mắt cũng không hề chớp, nói.

Điềm Nhi cắn chặt răng, ép chính mình tỉnh táo lại, xoay người hỏi Tô Bồi Thịnh: “Ngươi có biết lúc này thánh giá ở đâu không?”

Tô Bồi Thịnh lau mắt một cái, gật đầu thật mạnh.

Lại mất thêm chút thời gian, bọn họ rốt cuộc đã đi tới trước một cái lều to màu vàng. Nơi này thủ vệ càng canh chừng nghiêm mật hơn, đám ngự tiền thị vệ mặc hoàng mã quái*, trong tay cầm trường thương, thân hình uy vũ, ánh mắt ẩn hiện sát ý.

(* hoàng mã quái: quan phục thời Thanh)

Lòng nóng như lửa chờ bên ngoài một lát, rốt cuộc mới có người ra thông truyền, Khang Hy tuyên nàng yết kiến. Điềm Nhi không chút do dự bước vào, liền thấy trong lều lớn màu vàng bao quanh, có rất nhiều người đang đứng, mà duy nhất đang ngồi chính là thiên hạ chí tôn, hoàng đế Khang Hy.

“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị tham kiến Hoàng a mã, Hoàng a mã vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ừ.” Khang Hy khẽ gật đầu, ngược lại không gọi đứng dậy, chỉ hỏi: “Chuyện của lão Tứ, ngươi cũng đã biết rồi?”

Điềm Nhi gật đầu mạnh một cái, nhìn thẳng vào hai mắt Khang Hy, trực tiếp nói: “Con dâu muốn vào lều hầu hạ, thỉnh Hoàng a mã cho phép.” Lời này vừa nói ra, cả lều trướng đều im phăng phắc.

Đại a ca Dận Thì, Ngũ a ca Dận Kỳ, Bát a ca Dận Tự, cùng tất cả mọi người không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất kia. Trông nàng tóc mai tán loạn, ăn mặc không đồng đều, toàn thân không hề có chút nào là khí khái đoan trang của một Phúc tấn Thân vương, ngược lại có vẻ vô cùng chật vật, thậm chí, ngay cả giày cũng không mang, đôi vớ trắng trên hai chân, đã dính đầy bùn đất, thậm chí mơ hồ còn rỉ ra vết máu loang lổ.

Nhưng trông bộ dạng thê thảm như vậy, lại không có một ai cười nhạo nàng. Vì lời nàng nói, nàng nguyện ý vào lều hầu hạ, không có một tia miễn cưỡng, không có một chút do dự, chỉ có đầy ngập lo lắng sốt ruột và khẩn cầu tha thiết.

Khang Hy chợt đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Nữu Hỗ Lộc thị ngươi cũng đã biết, chứng bệnh dịch này dễ lây bệnh nhất, người bên cạnh, mười người có chín người sẽ dính vào, ngươi, không sợ sao?”

Sợ, tại sao phải sợ? Điềm Nhi bình tĩnh nói: “Chàng sống con sống, chàng chết con chết.”

Thật là một nữ tử trung trinh như một!

Giờ phút này, tất cả nam nhân trong lều, trong lòng cũng không khỏi run bắn lên, vừa cảm động nữ tử cương liệt này, vừa thầm nghĩ, nếu lúc này người bị nhiễm bệnh là mình, liệu sẽ có một nữ nhân nào nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng mình chăng.

“Chỉ có một chuyện,” đúng lúc này, Điềm Nhi mở miệng nói: “Tứ gia cùng con dâu có một đứa con trai, tên là Hoằng Đán, con trẻ còn non nớt lại ngây thơ không biết gì. Nếu lần này... không thể quay lại, xin Hoàng thượng hãy xem nó là huyết mạch duy nhất của Tứ gia, mà bảo hộ thằng bé lớn lên. Con dâu xin dập đầu tạ ơn Hoàng a mã!”

Nặng nề dập đầu một cái, Điềm Nhi cũng không quan tâm có được cho phép đứng dậy hay không, cứ như vậy mà đi cũng không quay đầu lại. Bởi vì đi gấp gáp, mơ hồ dường như còn đụng phải một người.

Sau khi Điềm Nhi đi rồi, toàn bộ lều vua vẫn lặng ngắt như tờ, mãi đến khi Khang Hy lên tiếng nói: “Hảo, hảo, hảo, không hổ là con dâu nhà Ái Tân Giác La chúng ta.”

Đại a ca Dận Thì gật đầu một cái, sau đó bước lên trước khuyên nhủ: “Hoàng a mã, chứng bệnh dịch này cực hung mãnh khó dò, mà lần này xảy ra lại cổ quái như vậy, nhi thần cung thỉnh Hoàng a mã lập tức trở về hành cung, thánh thể mới là quan trọng nhất.” nói xong liền hai chân khuỵu, quỳ mạnh xuống.

Bát a ca Dận Tự cũng nói: “Hoàng a mã, nhi thần nguyện ý ở lại chiếu cố Thái tử, Tứ ca và Thập Ngũ Đệ đệ.”

“Thỉnh Hoàng thượng lên đường hồi cung.” Thoáng chốc, mọi người trong lều đều rào rào quỳ xuống.

Khang Hy đế sắc mặt cực kém, lần này, ông có ba con trai dính vào bệnh dịch, đặc biệt là Thái tử, từ nhỏ ông đã bồi dưỡng hắn lớn lên, dành rất nhiều hy vọng. Cho dù những năm gần đây, hai cha con họ có ẩn hiện xa cách câu nệ, quan hệ không thân thiết bằng trước kia, nhưng tự đáy lòng, Khang Hy vẫn rất coi trọng hắn.

Nặng nề nhắm mắt lại, ngay sau đó, Khang Hy lại đột nhiên hỏi: “Trẫm nhớ rõ phủ Thái tử cũng có một trắc phúc tấn theo tới cùng, tại sao đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng nàng ta?”

Đang nói, đại thái giám Trương Đức Toàn liền bước chân vội vã từ bên ngoài đi vào: “Hoàng thượng, Thái tử trắc phúc tấn Lý Giai thị, sáng sớm hôm nay bị trật hong, bây giờ không thể ngồi dậy được ạ.”

Khang Hy nghe vậy, sắc mặt chợt sa sầm. Sớm không bị, muộn không bị, cố tình bị thương vào lúc này. Là người ai cũng đều rõ, đây bất quá là kiếm cớ thoái thác mà thôi.

Khang Hy tức giận run cả người, liền thấy ông cười lạnh lùng, lúc vừa muốn bắt đầu nói gì đó. Bên dưới đã có một người quỳ lết tới, dập đầu nói: “Hoàng tổ phụ, tôn nhi nguyện ý hầu bệnh a mã.”

Người mang dáng vẻ thiếu niên này, chính là con ruột của Thái tử và Lý Giai thị, Hoằng Tích. Lúc này trong lòng hắn cũng run sợ, vừa hận mẫu thân tham sống sợ chết, vừa sợ Khang Hy vì thế sẽ chán ghét con trai của bà cũng là chính mình. Rơi vào đường cùng cũng không còn màng được cái gì khác, hắn chỉ có thể cứng rắn nói như vậy.

Đại a ca Dận Thì đầu cúi gằm, khóe miệng giương lên tia cười lạnh, giữa hai lông mày hiện vẻ hưng phấn không che dấu được. Nếu lần này, Thái tử cùng lão Tứ, đều chết hết... Nghĩ đến đây hắn không thể không kín đáo mà véo mình một cái, bằng không nhất định sẽ bật cười không kiềm được.

So với Đại a ca trong ngoài không đồng nhất, Dận Tự ngược lại vẻ mặt hoàn toàn lo lắng trùng trùng, liền nghe hắn nói: “Hoằng Tích chất nhi, con hãy bớt lo lắng. Thái tử còn có thái y, đám cung nhân hầu hạ, không thiếu đi một mình con đâu, lại nói thân thể con xưa nay yếu ớt, vẫn không nên đi thì hơn.”

“Không! Phụ thân đổ bệnh, thân làm nhi tử há có thể không hầu hạ bên giường.” Hoằng Tích vừa khóc vừa nói, bộ dạng hận không thể lấy thân mình ra thế chỗ.

Ánh mắt Khang Hy thật sâu dừng lại trên người hắn một lát, rồi sau đó lại đem tầm mắt dừng trên người Đại a ca, Ngũ a ca, Bát a ca. Có lẽ ánh mắt của ông rất có lực uy hiếp, trong lúc nhất thời, không người nào dám đón lại ánh mắt đó, tất cả đều đem đầu đặt ở trước ngực.

“Thế thì sáng sớm ngày mai, liền khởi giá hồi cung, Thái tử cũng theo về cùng trẫm, cách xa một chút cũng không sao, về phần lão Tứ và Lão Thập Ngũ.” Khang Hy nói: “Trước hết lưu lại nơi này chữa bệnh, đợi sau khi lành bệnh rồi quay về.”

“Hoàng a mã, không thể a, Thái tử...”

“Đủ rồi!” Không đợi Đại a ca nói hết lời, lông mày của Khang Hy dựng thẳng, lớn tiếng trách mắng: “Dận Thì ngươi dám nghi ngờ quyết định của trẫm ư!”

“Nhi thần không dám, nhi thần không dám.”

Uy nghiêm của Khang Hy, không một ai dám mạo phạm.

Đương lúc người người trong lều vua đều đang kinh hồn bạt vía, sợ thiên uy lan đến gần mình, thì lúc này Điềm Nhi đã một lần nữa đi tới trước lều ở phía nam.

“Hai người các ngươi không cần đi vào.” Điềm Nhi nói với Truy Nguyệt, Thu Lăng sau lưng.

“Phúc tấn...” Hai người đồng thời khẽ kêu một tiếng.

“Được rồi, không cần nhiều lời, hai người các ngươi hãy về trước đi, nếu có cơ hội thì tự quay về hành cung đi.”

“Không! Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử.” Ai ngờ, Truy Nguyệt phịch một tiếng liền quỳ xuống, níu lấy góc váy Điềm Nhi nói: “Xin chủ tử hãy cho nô tỳ một cơ hội.”

Điềm Nhi lẳng lặng nhìn nàng, trên dung mạo bình thường của Truy Nguyệt toát ra một loại kiên định.

“Được!”

Thu Lăng nhìn ba người họ lướt qua đám vệ binh, xốc màn lều đi vào, miệng mở rồi mở, bước chân rốt cuộc lại không hoạt động, không phải ai cũng có dũng khí lấy mạng mình đánh cuộc vào tương lai.

Sau khi Điềm Nhi vào lều, ngay tức khắc, một mùi hương nồng nặc mùi thuốc đông y cùng mùi tanh hôi gay mũi xông thẳng vào mặt.

Liền thấy một tấm bình phong tám mảnh bằng gỗ tử đàn dựng ở đó, thỉnh thoảng có vài cung nữ miệng bịt vải ướt, tay bưng chén thuốc, chậu đồng đi tới lui.

Đó là Dận Chân thật sao?

Điềm Nhi trợn to hai mắt, không thể tin nhìn người nằm trên giường kia, gương mặt vàng vọt gầy sọp, xương gò má lộ ra thật cao, bộ dạng mỏng manh như tơ nhện kia, thật sự là trượng phu của nàng, thật sự chính là Ung thân vương Dận Chân đỉnh thiên lập địa, coi như bất cứ chuyện gì cũng sẽ không làm cho hắn dao động nửa phần đó ư?

Không ——— Không thể nào!

Điềm Nhi như một con báo mẹ bị kinh hoảng, phốc một cái bổ nhào bên giường hắn, cầm thật chặt bàn tay gầy chỉ còn lại đầu khớp xương.

“Dận Chân, Dận Chân, chàng mở mắt ra đi, chàng mở mắt ra nhìn thiếp một cái a, thiếp là Điềm Nhi a, thiếp ở đây rồi, Dận Chân... Dận Chân... Dận Chân... hu hu hu...”

Có lẽ do nghe thấy tiếng khóc đầy đau thương này, Dận Chân chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt vô cùng đục ngầu kia khẽ lóe lên một chút ánh sáng, giọng khàn khàn lên tiếng: “Nàng, nàng đến đây làm gì.”

“Làm gì là làm gì a, chàng tên ngốc này, ngu ngốc, đại ngốc, tại sao lại để mình thành như vậy a, không phải chàng là lợi hại nhất sao... Hu hu... Dận Chân! Dận Chân, chàng sẽ không sao đâu, tuyệt đối không.” Nàng vừa khóc vừa từ từ cúi người xuống, tại bờ môi đầy mùi khác thường kia, nhẹ nhàng hôn xuống, nàng nức nở nói: “Đừng sợ, thiếp sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên cạnh chàng.”

Khóe mắt Dận Chân, có hơi ươn ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.