Trên cầu Đoạn
kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân
váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng
nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên
làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn
tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng
Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ)
như vậy.
“Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng
tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng.
“Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi.
“Năm đồng tiền một cái a.”
“Vậy cho ta hai cái đi.”
“Được!”
Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc,
cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò
hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở
chờ ai sao?”
“Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời
diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai
mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô
thật xinh đẹp!”
“Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú.
Phụ nhân kia thấy Điềm Nhi cử chỉ dễ gần, bèn lớn mật cười bắt chuyện nói:
“Tiểu nương tử là mới tân hôn sao? Cô xinh đẹp như vậy, nhất định rất
được phu quân yêu thương rồi!”
“Đại nương nói sao chứ!” Điềm Nhi
biết phụ nhân này là cố ý lấy lòng mình, nhưng cũng cười đáp lời: “Tân
hôn gì a, con trai ta cũng đã lấy vợ rồi.”
Phụ nhân kia nghe vậy vẻ mặt giật mình: “Nhưng nhìn không ra a, tiểu nương tử ngài bộ dạng trông còn rất trẻ a.”
Không có nữ nhân nào không thích người khác nói mình trẻ tuổi, Điềm Nhi cũng
không ngoại lệ, cặp môi đỏ mọng khẽ cong, ngọc diện phù dung (mặt ngọc
như sen), một đôi mắt đẹp hiện đầy ý cười. Toàn thân tản ra loại khí tức mà chỉ có nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc mới có thể có được. Phụ nhân bán trứng kia cũng là người từng trải, vừa nhìn cũng không kiềm được
hỏi: “Tiểu nương tử, vị hôn phu của cô nhất định đối với cô rất tốt!”
“Hắn a...” Điềm Nhi mỉm cười, vẻ mặt như lâm vào hồi ức, hạnh phúc nói: “Đúng vậy, hắn đối với ta vô cùng tốt.”
Tuy rằng hắn luôn luôn cứng ngắc, luôn lộ ra dáng vẻ thực nghiêm nghị, tuy
rằng hắn luôn quở trách mình không có quy củ, không được làm cái này
không được làm cái nọ. Nhưng mà dung túng mình nhất, cưng chìu mình nhất cũng là hắn. Nghĩ đến người kia, trái tim Điềm Nhi không khỏi hóa thành một vũng nước, mọi người đều nói nàng là người có phúc, chính xác, Điềm Nhi cũng thừa nhận mình rất có phúc, cũng xác thực vô cùng may mắn.
Ngày đó, lúc thánh chỉ ban hôn vừa ban xuống, sắc mặt như trời sập đất sụt
của cha mẹ tựa hồ vẫn còn hiện ra trước mắt, khi đó, chính bản thân nàng cũng từng âm thầm lo lắng, cũng không phải là sợ bị cái gì “khắc chết”, mà bản thân nàng cũng không tin những thứ đó. Chỉ là có chút khó chịu
đối với việc mình sắp trở thành ‘vợ kế’ của một nam nhân mà thôi, hơn
nữa đối phương lại lớn hơn mình những mười bốn tuổi, cho dù ngoài miệng
không nói, nhưng trong lòng nàng sao có thể không nghĩ đến chứ? Lúc ấy,
nàng ôm tâm tư muốn xem vị hôn phu là thượng cấp, hảo hảo hầu hạ, thế mà vị hôn phu đại nhân lớn lên trông rất hợp khẩu vị của nàng, giọng nói
lại trầm thấp gợi cảm, gần như là không cần bao lâu thời gian liền khiến cho nàng nhanh chóng trầm luân vào mỹ sắc mê người, chỉ có thế mà thôi
a!
Nhưng càng may mắn hơn là, gả cho hắn không bao lâu, nàng liền mang thai, trong thời gian đó nam nhân cũng không đi đến phòng của bất
kỳ nữ nhân nào, mặc kệ hắn làm như vậy là vì sao, nàng cũng cảm kích từ
trong nội tâm, mà cũng không biết bắt đầu tự lúc nào, nam nhân này đã
lặng lẽ đi vào trái tim nàng. Hắn cường thế, nàng liền nhu nhược, hắn
thích nắm hết thảy mọi thứ trong tay, nàng liền làm một nhánh tầm gửi vô tư không biết gì, hắn muốn hậu tự, nàng liền cố gắng điều dưỡng thân
mình sinh con cho hắn, chỉ hy vọng nam nhân đối tốt với nàng, có thể lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút...
Được người cưng chìu là
một thói quen, cưng chìu người khác có gì mà không thể thành một loại
thói quen, nàng muốn nam nhân quen cưng chìu nàng, che chở nàng, nàng
muốn nam nhân thấy rõ tấm chân tình của nàng, nói cho hắn biết, chớ phụ
bạc nàng. Điềm Nhi trong lòng rất rõ ràng, lần tình cảm nam nhân đối với nàng có chuyển biến lớn nhất, là lúc ở Mộc Lan, không có hư tình giả ý, cũng không có cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ), khi đó nàng ôm quyết ý:
hắn sống nàng sống, hắn chết nàng chết.
Vì thế, nàng đã đợi được câu nói kia “Chỉ cần nàng không thay đổi, Chân nhất định sẽ không phụ nàng!”
Tại thời khắc đó Điềm Nhi đã biết, nam nhân này bắt đầu chân chính đặt nàng vào trong lòng.
Loài sinh vật ‘đàn ông’ a, một khi trong lòng đã chân chính đặt một nữ nhân, về sau hắn sẽ trở nên phá lệ trân trọng nàng, mà nữ nhân này lại vừa
đúng là một kẻ thích dính người, thích dấm chua, vừa nhu nhược đáng
thương, vừa đối với hắn si tình không đổi đấy, vậy gặp xui xẻo có lẽ
chính là những nữ nhân khác trong phủ đệ rồi...
Có lẽ hai người
họ ban đầu cũng không hài lòng về nhau, nhưng ngày qua ngày, năm qua năm cùng chung sống, trong cái làm nũng, ăn vạ, vui cười, trong cái nhíu
mày, cái lắc đầu, bất đắc dĩ, trong cái ‘được một tấc lại muốn tiến một
thước’, trong cái cưng chìu bao dung, tình cảm của hai người cứ như vậy
mà dần dần nảy nở, càng nồng nàn thêm, giống như nước chứa trong bình,
chẳng biết lúc nào, đã tí tách nhỏ giọt, bắt đầu đầy tràn ra bên ngoài,
muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Nghĩ đến đây, Điềm Nhi mỉm
cười, trong đôi mắt nhu hòa đã lan tràn ánh mơ màng. Phụ nhân kia thấy
vậy, mở miệng toan hỏi chút gì, lại bị một người chen ngang, là một hán
tử trung niên làn da ngăm đen, hắn dáng người cao gầy, cánh tay chống
quải trượng, một chân bị thiếu.
“Sao ông lại tới đây?” phụ nhân
bán trứng không để ý nói nữa, vẻ mặt oán trách tiến đến đón, hán tử cười hắc hắc, cà nhắc đưa cho phụ nhân hộp đựng cơm: “Đã giữa trưa rồi, đến
đưa cho bà hai cái bánh, ăn nhanh đi để nguội mất ngon.”
“Không
phải đã nói với ông rồi sao, bảo ông không cần đưa đâu, đi đứng đã không tiện thì đàng hoàng ở nhà cho tôi, đường xa như vậy, ngộ nhỡ té ngã thì biết làm sao, còn có Nhị Ngưu, nó ăn chưa, sao không đi cùng với
ông...” Phụ nhân ngoài miệng đều oán trách, nhưng giữa hai hàng mày sớm
nhuộm đầy phong sương, lại lộ ý cười ôn nhu.
Điềm Nhi nghĩ, đây
cũng là một nữ nhân may mắn. Bỏ cây tăm trúc trong tay xuống, nàng lặng
lẽ xoay người rời đi. Dọc theo cây cầu tiếp tục đi về phía trước, đi một mạch đến chỗ cao nhất giữa cầu thì ngừng lại. Bầu trời bắt đầu tí tách
đổ mưa, ngày hè ở Giang Nam, trời nắng mưa rào, ước chừng là điều thường thấy nhất, hai bên cầu, những người bán hàng rong không nhanh không
chậm bắt đầu chống vải bạt mang theo lên.
Điềm Nhi cũng bung mở
tán ô đỏ trong tay, nàng đứng trên cầu, thích thú dào dạt nhìn mặt hồ
dưới cầu, có vài con chim uyên ương bị dính nước mưa, đang đập cánh bay
tán loạn.
“Điềm Nhi...” Ngay lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên ở cách đó không xa.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trong dòng người vội vã, nam nhân kia cầm ô đứng đó, hắn đứng chắp một tay sau lưng, thân mình thẳng tắp như cán
bút, trên mặt vẫn là vẻ trang trọng nghiêm túc.
Nhìn xem, hắn đã tìm được mình!
Một cảm giác đắc ý hòa lẫn mừng thầm xông lên đầu, Điềm Nhi vui mừng hớn hở bước lại gần, đồng thời không chút khách khí chui vào dưới tán ô của
đối phương.
“Gia...” thanh âm ngọt lịm khiến người tê dại vang lên.
“Hửm?”
“Cúi đầu xuống...”
“...”
“Cúi đi mà!” làm nũng.
Vẫn như rất nhiều lần trong dĩ vãng, nam nhân mài răng, nhưng mặc dù vậy
vẫn cúi đầu xuống. Đột nhiên nữ nhân bên cạnh sáp lại gần, cây dù trong
tay chợt bị kéo thấp xuống, che khuất gương mặt hai nguời, một nụ hôn
ướt nhèm nhẹp đặt lên gò má của hắn.
“Dận Chân, thiếp yêu chàng!” Nàng nhỏ giọng, rất kiêu ngạo mà tuyên thệ.
“Khụ khụ khụ...” bờ mông xinh xắn đáng yêu bị vỗ mạnh một cái, nam nhân da
mặt đỏ lên, nói: “Không có chút quy củ, đàng hoàng một chút.”
Xí ——
“Vậy về sau thiếp không nói nữa!!” dỗi.
“Nàng dám!” Cánh tay dài duỗi ra ghìm chặt vòng eo nhỏ xinh kia, nam nhân tràn đầy uy hiếp hừ nói.
“Chàng thế này không được thế kia cũng không được, ưm...” một loại thanh âm rên rỉ như môi bị chặn kín vang lên.
Trên cầu Đoạn Kiều, trong dòng người vội vã tới lui, chỉ có một thanh ô đỏ
lẳng lặng dừng tại đó, loáng thoáng có thể thấy dưới tán ô có một đôi
nam nữ đứng tựa sát vào nhau, thoạt nhìn thân mật là thế, hạnh phúc là
thế.
Toàn Văn Hoàn