Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 7: 7: Chỉ Là Mẹ Kế





Sau khi tan học, trời chiều tối, bằng chiếc xe Cadillac mà ba ra lệnh đưa đón chắc chắn sẽ về nhà trước 18h chiều.

Nhưng mãi đến 20h Yến Huân mới vác mặt về biệt thự Yến Gia.
Đi học không mặc đồng phục, cặp sách không đả động đến, bộ dạng của anh ta khiến Yến Chung không khỏi ngao ngán, trên ghế sofa là một người phụ nữ trung niên, bà ta gọi anh là "con trai".
Yến Chung đứng trước cửa nhà, hai tay đưa ra sau lưng, đôi lông mày cau lại, ánh mắt không khỏi tức giận.
- Sao không cút khỏi nhà luôn đi, 8 giờ đêm, học hành đến tối muộn sao ? Là mày học hành hay ăn chơi đàn đúm.
Ngữ điệu vô cùng sắc bén và mạnh mẽ nhưng ông không thể khiến con trai mình nghe lời hay ngoan ngoãn, càng nói sẽ càng khiến anh muốn phản lại ông ta.
Nhìn sắc mặt của hai bố con, họ đều chán chường cái cảnh này lắm rồi.

Tại sao con trai lại về muộn ? Tại sao con trai lại lạnh lùng với ba ruột của mình ? Chuyện này không thể trách mình Yến Huân được.
Người phụ nữ trung niên kia tay ôm con mèo trắng, trên bàn còn đặt một ly trà hoa cúc mà bà ta đang uống dở.


Yến Huân nhăn mày...
- Mẹ tôi ghét nhất là trà hoa cúc, từ này về sau đừng để tôi nhìn thấy, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu.
Người phụ nữ kia chỉ có thể đặt ly trà vừa mới cầm lên trên tay bỏ xuống bàn, không một lời phản đối, bà đã quá quen với cảnh này rồi.

Hỗn láo với mẹ kế, Yến Chung không thể chịu được..

Ông ta đang tức giận bây giờ lại càng tức giận hơn.

Chỉ thẳng tay về phía Yến Huân, không còn quan tâm cảm xúc của con trai là vui hay buồn.
- Thằng trời đánh, ăn nói với mẹ mày vậy sao ? Xin lỗi ngay.
- Không.
Yến Huân lạnh lùng đáp, cả người đi về phía cầu thang lên phòng ngủ, ông ta nhả từng chữ khiến anh không thể nhịn được.
- Mẹ mày chết rồi, người có thể lo cho mày là bà ấy, sao lại ngu như vậy chứ ?
- Hừ, chết sao ? Mẹ tôi chết trong tim ông thôi, còn riêng tôi và Tiểu Hoa bà ấy vẫn sống trong tim chúng tôi.

Mụ dì ghẻ đó cũng chỉ là vợ sau của ông, cũng chỉ là người phụ nữ bán thân thôi.
"chát" một âm thanh chói tai vang lên, Yến Chung tức đến nỗi gân xanh nổi lên cả cổ, vì mụ đàn bà đó mà ông thẳng tay tát con trai mình.

Yến Huân nói không sai, bà ta là người phụ nữ bán thân, gặp được Yến Chung, ông ta sa vào lưới tình, tìm mọi cách chuộc bà ấy ra khỏi động điếm, rồi cưới làm vợ.
Mẹ ruột của anh và Yến Chung chỉ là hôn nhân sắp đặt, vốn dĩ không có tình cảm, họ bằng lòng trói buộc nhau bằng tờ giấy đăng kí kết hôn, cả hai đều mong tuy không cưới người mình yêu nhưng sẽ đổi lại cuộc sống viên mãn bình yên.

Khi sinh ra Yến Huân, cơ thể mẹ như cá rời khỏi nước, chết đi sống lại mấy lần, vì từ nhỏ khi mang thai mẹ, bà ngoại thường xuyên hút thuốc nên dẫn đến sức khỏe mẹ ruột trở nên suy yếu.
2 năm sau sinh Yến Hoa, bà ấy đã không chịu đựng được, không còn kiên cường, hy sinh mạng sống để con gái được lớn lên.

Theo lời ông nội, anh mới biết mẹ ruột mình thích gì, ghét gì, muốn làm gì khi buồn, muốn đi đâu khi vui.
1 năm sau đó Yến Chung cưới vợ mới, bà ấy có con riêng và bây giờ đang học ở nước ngoài.

Vẫn một lòng một dạ chăm nom gia đình, đối đãi với hai đứa con riêng của chồng như con ruột.

Vậy mà bao năm nay vẫn không lấy lòng được ba chồng.
Vương Lệ quay đầu nhìn, con mèo trong nằm trong lòng bà ấy nghe tiếng động lớn cũng nhảy nhào xuống đất, nằm co ro dưới gầm bàn.

Vương Lệ đi đến vuốt nhẹ lưng Yến Chung, giọng nói rất trìu mến.
- Ông, thôi mà, có gì từ từ nói, sao phải đánh con.
- Bà cứ bênh nó, rồi cuối cùng mọi chuyện thành ra như bây giờ.


Bà thấy chưa, nó có coi ai ra gì đâu, ngay cả mẹ nó cũng vậy.
Yến Huân không cảm thấy rát ở trên mặt mà cảm thấy nhói ở trong tim.

Anh trừng mắt nhìn hai người đang lời qua tiếng lại, không quan tâm mà bỏ đi lên trên phòng ngủ.
Mắt nhìn người của Yến Huân có thể sai nhưng anh chắc chắn một điều, anh không sai khi đánh giá mụ dì ghẻ là người xấu.

Lên tầng hai, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của em gái đang đứng nhìn mình, Yến Huân chợt nở nụ cười.
Không ngờ Yến Hoa lại lắm trò như vậy, chỉ mới bị đuổi ra khỏi nhà 2 ngày, không biết dùng chiêu gì khiến Yến Chung phải đích thân đến khách sạn đón cô về.

Tuy ngây ngô dễ thương nhưng cũng thường xuyên nghịch ngợm và phá phách.
Chưa kịp mở lời chào đón em gái, dưới lầu vang vọng tiếng nói quyền lực của một người đàn ông tóc bạc trắng, tay cầm cây gậy gỗ truyền thống của gia tộc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.