Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 41: Viên kẹo thứ bốn mươi mốt




Thời tiết hôm nay không lạnh cũng không nóng, rất dễ chịu. Sự ngọt ngào như có như không đang bao phủ cũng khiến người ta thấy dễ chịu. Ánh sáng thì nhẹ nhàng, mang theo cả hơi ấm. Có lẽ là chẳng còn gì thoải mái hơn thế này nữa.

Hơn nữa, trong giọng nói vừa trong trẻo vừa dễ nghe kia của anh, nếu nghe kỹ hơn một chút thì sẽ thấy âm cuối hơi cao lên như có như không, như mang theo chút cưng chiều.

Tất cả đều vô cùng thích hợp.

Nhưng mà…

Anh vừa nói cái gì mà… trông em giống y như là một cô bé con vậy, phải không nhỉ?

Đây là phép so sánh gì vậy?

Mặc dù bây giờ nhịp tim của Thư Điềm đang đập rất nhanh, nhưng cô lại không thấy vui một chút nào cả.

Cô bé… có phải là tuýp người có thể hẹn hò, yêu đương với người khác hay không?

Rõ ràng là không.

Phải là hot girl hoặc các kiểu người tương tự mới phải.

Thư Điềm vẫn giữ tư thế nắm chặt tay lái, cô siết chặt tay lại, lên tiếng nói: “Anh cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi thôi.”

Cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, thậm chí là giọng nói nghe chẳng lớn gì cả.

Một lúc sau, Thư Điềm hắng giọng, cô lại nói: “Hơn nữa, bây giờ anh còn đang ngồi cùng bàn với em đó.”

“…”

Giang Dịch không hiểu là cô đang muốn nói gì.

Mãi cho đến khi cô nói ra câu tiếp theo…

“Em không còn nhỏ nữa.” Đôi má Thư Điềm hồng hồng, đôi mắt vừa to vừa sáng, vẻ mặt nghiêm túc, cô nhấn mạnh: “Không còn là… một cô bé con nữa.”

“…”

Giang Dịch sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được mà mỉm cười, như thể là anh đã nghe được một câu chuyện cười nào đó: “Ừ, được rồi, không phải.”

Khi anh cười, bỗng chốc, Thư Điềm cảm thấy lá gan vừa mới được bơm căng của mình như đã bị xì hơi.

Đúng là sắc đẹp làm hại lòng người mà.

Cô lấy tay giật thử dây giày ở bên chân phải, cảm giác cũng khá chắc, có lẽ là sẽ không có vấn đề gì nữa, sau đó cô hít một hơi thật sâu và mỉm cười với anh: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Giang Dịch gật đầu, vòng ra phía đằng sau yên xe đạp của cô rồi đi đến chiếc xe màu đen của mình, sau đó anh ngồi lên và nói: “Đi thôi.”

“Em nói thật đấy, anh Giang Dịch, anh đừng tham gia tiết mục văn nghệ đó nhé.”

“Ừm.”

“Anh sẽ bị rất nhiều người hâm mộ mê anh, cuồng anh vây quanh đó.”

“…”

“Anh còn nhớ dì giúp việc làm trong nhà em không? Là dì Trần đó anh, dì ấy đã xin nghỉ những một tuần để về quê đó. Trong mấy ngày qua, mẹ em là người lo liệu chuyện cơm nước, haiz, không biết hôm nay mẹ em sẽ nấu món gì nữa… Mấy món mà bà ấy nấu không ngon chút nào cả, mùi vị còn kỳ lạ nữa.”

“…”

“Mẹ em ăn mà chẳng cảm thấy gì thì cũng đành thôi đi, dù gì thì bà ấy cũng là người nấu ra mấy món đó mà. Thế nhưng mà, bố em cũng giống như là đã bị mất vị giác rồi đó anh, cứ thổi phồng mẹ em lên, giống y như là người hâm mộ cuồng nhiệt của mẹ vậy. Em cũng phục họ luôn.”

“…”



Khi Giang Dịch về đến nhà, anh thấy Giang Ngôn – hình như là anh ấy cũng vừa mới về cách đây không lâu, anh ấy vẫn chưa thay quần áo và đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sô pha.

Giang Dịch gọi: “Anh.”

“Ừ.” Giang Ngôn ngẩng đầu lên và mỉm cười nói: “Sắp dọn cơm rồi, em ngồi chờ một chút đi.”

“Ừm.”

Không lâu sau, bảo mẫu nấu cơm xong thì cũng rời đi ngay, trên bàn ăn chỉ có ba người, mẹ Giang nhịn không được mà lại luyên thuyên: “Ngôn à, để mẹ liên lạc với trường cho con được nhảy lớp nhé? Chứ nếu con cứ học lại lớp mười như thế này thì mẹ thấy không hay hợp với con cho lắm. Con xem, lần này điểm thi của con tốt thế cơ mà, nên con không cần thiết phải học lại nữa đâu.”

“Không nhảy ạ.”

“Con à…” Mẹ Giang lại thuyết phục con trai mình tiếp: “Rốt cuộc là tại sao vậy con? Trước đây thì con phải chữa trị, con sợ không theo kịp tiến độ gì gì đó, vậy chẳng phải là bây giờ con hoàn toàn có khả năng theo kịp rồi à?”

“Dịch à…” Cuối cùng thì mẹ Giang cũng nhớ đến người còn lại đang ngồi trên bàn ăn tối nay: “Con cũng giúp mẹ khuyên anh con một chút đi…”

“Mẹ…” Giang Ngôn nói to hơn một chút: “Ăn cơm đi.”

Mẹ Giang thở dài: “Được rồi, mẹ không khuyên con được nữa, mẹ sẽ đợi bố con đi công tác về.”

“Còn con nữa, Dịch à, cũng may là bố con chưa về đấy, chứ với cái điểm số đó của con thì… Ôi, cũng thật là, con nhìn xem, anh trai con đã bị gián đoạn bao nhiêu lâu nay rồi…”

“Mẹ…” Giang Ngôn đặt đũa xuống, chỉ trong nháy mắt thôi mà anh ấy đã nhớ đến rất nhiều cảnh tượng tương tự như thế này, nó khiến cho đầu anh ấy phải đau nhói, tuy vậy, Giang Ngôn vẫn cố để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Có thể ăn cơm được không? Bố với mẹ đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé, được không ạ? Chẳng lẽ là, từ nay về sau, mỗi lần con thi cử là bố mẹ sẽ lại lấy chuyện đó ra rồi nhắc đi nhắc lại như thế này à? Mẹ cũng đã nói suốt từ lúc con còn nhỏ cho đến tận bây giờ rồi mà, lẽ nào vẫn chưa đủ sao ạ?”

“…”

Mười phút sau, Giang Dịch buông đũa xuống, từ đầu bữa ăn cho đến giờ, đây là câu đầu tiên mà anh nói: “Con ăn xong rồi.”

Sau đó, anh cầm điện thoại và đi về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, anh đứng trước cửa được một lúc thì bỗng dưng điện thoại trong tay anh rung lên mấy lần liên tiếp.

Anh hạ mắt xuống và mở khóa màn hình điện thoại.

Thư Điềm: [Anh Giang Dịch ơi, em giành được một vai diễn rồi đây này, ha ha ha ha ha ha! Lớp mình sẽ diễn kịch về Công chúa Bạch Tuyết, em sẽ đóng vai Hoàng hậu đó! Là một nhân vật phản diện đó anh! Ha ha ha ha em vui quá! /cười lớn/]

Khi Giang Dịch trông thấy tên cô, ánh mắt anh dần dịu lại.

Anh trả lời ngay: [Vậy thì chúc mừng em nhé.]

Thư Điềm: [Hì hì, anh đã ăn gì chưa?]

Giang Dịch: [Ăn rồi.]

Thư Điềm: [Hu hu hu, bây giờ em đi ăn đây, không biết món ăn hôm nay mẹ em làm sẽ khó ăn đến cỡ nào nữa QAQ]

Giang Dịch không nhịn được mà tự tưởng tượng ra biểu cảm của “cô bé con” đó.

Chắc “cô bé con” này sẽ bày ra khuôn mặt khóc lóc buồn bã, khoé mắt sẽ hạ xuống, còn môi sẽ bĩu ra, chắc là dáng vẻ ấy trông “đáng thương” lắm.

Lòng anh bỗng chốc dịu lại.

Anh nói: [Ừ, đi đi.]

Sau khi suy nghĩ lại, anh bèn an ủi thêm: [Sẽ không quá khó ăn đâu.]



Lớp 10/7 chọn biểu diễn kịch nói cho tiết mục văn nghệ của lớp mình, vở kịch này mang tên “Công chúa Bạch Tuyết”.

Trong nhóm Wechat của lớp, mọi người đã mất tận một tiếng đồng hồ vào tối thứ Hai để xác định “dàn diễn viên” của vở kịch. Tự dưng Thư Điềm lại giành được một vai diễn cho chính bản thân mình… Chủ yếu là vì cô chọn diễn vai mà chẳng có ai thích diễn cả, bởi vậy mà chẳng cần phải cạnh tranh với ai cả. Không chỉ có vậy, đây còn là nhân vật phản diện lớn nhất của vở kịch – là vai Hoàng hậu độc ác.

Hơn nữa, đây còn là vai mà cô đã hết lòng mong muốn.

Cô nhớ, sau khi mọi người đã thảo luận xong và quyết định được danh sách các “diễn viên”, thì bỗng dưng Văn Nhân Nhất lại nhảy ra và nói: [Thì ra bây giờ tiên nữ đều thích hình tượng phản diện à, ngầu thật đó.]

Càng gần đến lễ hội văn nghệ, thì mọi người lại càng gấp gáp, có dùng câu “gấp như lửa đang cháy ngay sau lưng” thì cũng chẳng đủ để hình dung được cái sự “gấp gáp” này.

Nhà trường cũng vô cùng “hiểu thấu lòng người” mà chuyển thời gian tự học ở tiết cuối cùng vào chiều thứ Ba và thứ Tư thành các hoạt động tự do, để học sinh có thời gian luyện tập cho các hoạt động thể thao và chuẩn bị các tiết mục để biểu diễn văn nghệ.

Thật ra thì chút thời gian ít ỏi này vẫn không đủ để luyện tập, nhưng mà, có thì vẫn còn hơn không.

Lúc đầu, Thư Điềm vô cùng mong chờ vào kịch bản của vở kịch này, vì cô đã lớn đến từng này tuổi rồi mà cô vẫn chưa bao giờ được diễn kịch cả.

Nhưng…

Sự sáng tạo của lớp phó văn – thể – mỹ Tiết Tử Âm thực sự là rất… đáng thất vọng.

Việc chọn kịch bản Công chúa Bạch Tuyết thì không có vấn đề gì cả.

“Công chúa Bạch Tuyết” là một tác phẩm kinh điển, nội dung cũng rất hay, và cũng là một cuốn sách chứa đựng “tín ngưỡng” của cả một thời thơ ấu của Thư Điềm… Chẳng phải là, nếu thay đổi kịch bản một chút và kết hợp chút yếu tố hiện đại, thì vở kịch này sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều hay sao?

… Nhưng cô ta lại không hề thay đổi tình tiết câu chuyện, đã vậy, còn tự tin mà giành vai Bạch Tuyết về cho bản thân mình nữa, có phải là mục đích làm vậy đã lộ liễu quá rồi không?

Chẳng lẽ…

Cô ta không thấy mặt mình hơi bị già quá à?

Nhất là…

Trong giờ nghỉ giải lao sáng nay, Giang Dịch thì tựa người vào tường chơi điện thoại, còn Thư Điềm thì chợp mắt ngủ bù. Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, những âm thanh mà cô nghe thấy được đều rất mơ hồ, như thể là đã bị ngăn cách bởi một tấm màng nào đó rồi vậy.

Nhưng, có thể vì đó là người trong lòng của mình.

Nên tai cô đã bắt được chính xác hai chữ “Giang Dịch”, hơn nữa, hai chữ này lại còn được phát ra từ giọng nói ngọt ngào của một bạn nữ. Thế là, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi đó thôi, bao sự buồn ngủ của cô đã tan thành mây khói.

Giọng nữ ngọt ngào nói: “Giang Dịch à, anh có muốn tham gia diễn kịch không? Lớp chúng ta vẫn còn trống một vai chính trong vở kịch này đó.”

“…!”

Vẫn còn trống một vai chính á?

Ồ, chắc là vai Hoàng tử rồi đó.

Chẳng trách… bảo sao tối hôm qua, trong nhóm Wechat, khi mà đám con trai cứ muốn tranh diễn vai này cho bằng được, thì cô ta lại cứ nhất quyết phải giữ vai đó lại, đợi đến hôm nay mới quyết định.

Thì ra là có tính toán từ trước rồi, thì ra là muốn đổ lên đầu anh ấy!!!

Thư Điềm ngẩng đầu ra khỏi vòng tay mình và nói ngay: “Anh ấy không diễn.”

Cùng lúc đó…

Giọng nói lạnh lùng của Giang Dịch vang lên ngay bên cạnh cô: “Tôi không diễn.”

Hai giọng nói hoàn toàn hoà vào nhau.

Thư Điềm giống như là một cái xác chết vừa mới vùng dậy, nói xong thì cô lại vùi đầu vào ngủ tiếp.

Chỉ là… khóe miệng cô đã nhếch to đến nỗi sắp chạm đến tận mang tai luôn rồi.

Đã bắt đầu đếm ngược thời gian rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi. Thế nên, vào buổi tối, sau khi tan học, tất cả các “diễn viên” đã có vai diễn đều phải ở lại tập diễn. Thư Điềm đã nói trước với Giang Dịch rồi, cô bảo anh không cần chờ cô đâu, cứ về nhà trước đi.

Trước khi đi, anh hỏi: “Tối nay khoảng mấy giờ thì em sẽ tập xong?”

Thư Điềm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là sẽ xong vào tiết tự học đầu tiên hoặc là tiết tự học thứ hai của buổi tối.”

“Muộn thế?” Nghe vậy, Giang Dịch dừng động tác đeo cặp lại và hỏi cô: “Vậy em về nhà bằng cách nào?”

“Lát nữa em sẽ gọi cho bố em, chắc là ông ấy sẽ tới đón em.”

“…”

Giang Dịch nhìn cô và nói: “Để anh đón em.”

“…” Lần này, động tác của Thư Điềm cũng dừng lại theo anh.

“… Thư Điềm, chỉ còn thiếu mỗi mình cậu thôi đấy.”

Đó là giọng của Tiết Tử Âm.

Thư Điềm nhìn sang thì thấy một đám người đang cười nói trước cửa lớp, trong đó, lớp phó văn – thể – mỹ đang khoanh tay nhìn cô chằm chằm, trông có vẻ mất kiên nhẫn lắm.

“… Không cần đâu anh, khi đó cũng đã muộn lắm rồi, mà em cũng không biết cụ thể là mấy giờ sẽ xong.” Cô quay đầu lại, nói thật nhanh với anh: “Anh cứ về nhà trước đi nhé.”

Mặc dù cô rất muốn.

Nhưng, để anh chạy qua chạy lại chỉ để đón cô thì cực cho anh lắm.

“Anh Giang Dịch ơi, vậy em đi trước nhé, anh đi về đi.” Một tay Thư Điềm xách cặp, tay còn lại thì vẫy chào tạm biệt với anh, rồi cô nhanh chóng chạy ra cửa để đi cùng với mọi người.

Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan không đi là vì bị trùng giờ tập luyện để chuẩn bị cho đại hội thể thao, còn Thư Điềm thì đi cùng một cô gái khác – cô bạn này ở phòng ký túc xá bên cạnh.

Mặc dù vị trí ngồi khá xa nhau, nhưng sau một tháng tiếp xúc thì mọi người cũng đã khá thân quen với nhau rồi, dù có trò chuyện cả ngày thì cũng chẳng có gì khó xử hay ngại ngùng cả.

Giờ này thường không có tiết học, thế nên, có rất nhiều phòng trống trong tòa nhà nghệ thuật và thể thao của trường. Khi nhóm diễn kịch của lớp 10/7 đến, các phòng ở tầng một đã kín chỗ hết rồi nên họ đành chọn phòng đầu tiên ở tầng hai.

“Mọi người qua chỗ tôi lấy kịch bản đi nhé.”

“Hả, từ khi nào mà Hoàng hậu và thợ săn đã trở thành một đôi rồi?” Thư Điềm sửng sốt nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.

[Sau khi Hoàng hậu đặt câu hỏi, bà ta đặt chiếc gương thần xuống, gọi người thợ săn vào và nép vào trong lòng ông ta…]

Nép vào???

“Chúng ta cần phải cải biên lại.” Vẻ mặt Tiết Tử Âm trông như là đang muốn nói “Đúng là cái đồ quê mùa chưa từng trải sự đời”: “Cậu có cần phải ngạc nhiên như vậy không?”

Thư Điềm: “…”

Thư Điềm thầm nghĩ, vậy thì sao cậu không cải biên thành Bạch Tuyết kết duyên cùng với chú lùn luôn đi?

Thư Điềm càng nghĩ càng thấy không đúng cho lắm: “Nếu thợ săn và Hoàng hậu thành đôi, vậy thì tại sao lại tha cho Công chúa Bạch Tuyết? Thế này thì có hơi kỳ lạ rồi đấy.”

“Không có gì là kỳ lạ cả…” Tiết Tử Âm nói: “Ban đầu người thợ săn không nỡ giế t chết Công chúa Bạch Tuyết là vì vẻ đẹp và lòng tốt của nàng, thì bây giờ cũng vậy.”

“…” Đây là logic của cậu đó à?

Được rồi, tạm thời thì cô không muốn tranh luận với con người này đâu.

Mới chỉ là một chuyện thôi, nếu cứ bắt bẻ chuyện này thì sẽ kéo theo rất rất nhiều vấn đề về sau nữa.

Chín mươi phút sau.

Thư Điềm: “Tiết Tử Âm, cậu chắc chắn cái kết sẽ là “Hoàng hậu trở thành người hầu của Công chúa Bạch Tuyết” ư? Thật ư?”

Tiết Tử Âm xua tay như thể là đang chỉ điểm giang sơn [*] vậy: “Gần như là vậy đấy. Cái kết này hay hơn cái kết trong nguyên tác nhiều. Tôi thấy nguyên tác máu me quá.”

[*] Chỉ điểm giang sơn: Đề cập đến những lời chỉ trích về các sự kiện quốc gia.

“…”

Hoàng hậu là một nhân vật phản diện.

Nhưng, so với những gì mà Thư Điềm đang tưởng tượng trong đầu thì thực tế lại khác xa, khác rất rất xa.

Nói chung thì, Hoàng hậu là một người phụ nữ độc ác, ngốc nghếch hết phần thiên hạ, nhưng kết cục cuối cùng lại không quá tàn nhẫn – trở thành người hầu không ngừng nịnh hót bên chân Công chúa Bạch Tuyết.

À, bên cạnh vẫn còn người bạn đời – cũng chính là anh thợ săn chỉ biết kháng chỉ và dễ dàng bị dụ dỗ bởi nhan sắc nữa.

Ha ha.

Tục ngữ có câu, một rừng không thể có hai hổ, một nước chẳng thể có hai vua.

Về cơ bản thì chỉ có hai kiểu quan hệ giữa những bạn nữ xinh đẹp trong cùng một lớp thôi. Một là bạn, hai là thù. Mặc dù vẫn tồn tại một số ít trường hợp có thể chung sống hòa thuận với nhau, nhưng… Nếu giữa hai cô gái lại xuất hiện thêm một chàng trai, thì mối quan hệ ấy sẽ thật sự khác đi, và chỉ có thể tóm gọn lại trong một từ thôi… hận thù.

Loại hận thù đó không chỉ thể hiện ở bề nổi, ở mặt ngoài, mà nó còn là một sự hận thù đến từ trong xương tủy, chỉ chờ cơ hội để bộc phát ra ngoài mà thôi.

Giống như bây giờ vậy.

Thư Điềm không có quyền thay đổi kịch bản, và cô cũng không thể nói thẳng ra là: “Tôi không diễn nữa, ai thích làm Hoàng hậu thì đi mà làm đi” được.

Cô cố nuốt hết những cục tức này vào bụng mà kết thúc buổi diễn tập đầu tiên.

Thật ra thì, không chỉ riêng gì cô, mà vốn dĩ cái kịch bản này đã mang đến cho người ta cảm giác đặc trưng của một kịch bản Mary Sue rồi. Vì cả câu chuyện chỉ tập trung vào việc tâng bốc và nịnh nọt Công chúa Bạch Tuyết, việc này làm cho tất cả các bạn diễn nữ khác thấy vô cùng khó chịu. Ngoại trừ hai, ba cô chị em tốt và những tên sai vặt nhỏ của Tiết Tử Âm là vẫn còn đang tập diễn trong sự vui vẻ ra, thì đến cả các bạn nam đang diễn vai bảy chú lùn cũng thấy có gì đó không ổn.

Nghe được những ý kiến, những lời chất vấn đến từ mọi người, Thư Điềm cũng nắm chắc vài phần về những gì đang xảy ra.

Lúc diễn tập, Tiết Tử Âm cũng không suy nghĩ gì nhiều, lớp trưởng Tống Lâm cũng không tham gia vào hoạt động lần này, vì cậu ấy phải luyện tập cho hạng mục mà cậu ấy tham gia trong đại hội thể thao. Thế nên, về cơ bản là cô ta được toàn quyền chịu trách nhiệm cho tiết mục này.

Thư Điềm tự thấy đất diễn của mình là đã ít lắm rồi.

Nhưng cô không ngờ là, ngoài cô ra thì vẫn còn có rất nhiều người không đồng tình, thậm chí là bất mãn.

Trang phục và các vấn đề khác còn chưa được quyết định, mà bây giờ, chỉ tính riêng mỗi bước làm kịch bản thôi mà đã dấy lên sự bất mãn trong lòng mọi người rồi.

Tiết Tử Âm cắn môi, cô ta đang định nói vài câu rồi sau đó tiếp tục diễn lại thêm một lần nữa, thì bỗng dưng cô ta lại nghe thấy có ai đó gõ hai cái lên bàn.

Cô ta đưa mắt nhìn sang.

Là Thư Điềm.

Mặc dù thấy vô cùng khó chịu, nhưng chính cô ta cũng phải công nhận rằng, cô gái này… có dáng vẻ giống với Công chúa Bạch Tuyết hơn cô ta nhiều.

Cô gái đứng dậy, hắng giọng và nói: “Các cậu ơi, cho mình nói vài lời với nhé. Mình thấy chủ đề của kịch bản hiện tại chưa ổn, mình sẽ không đi sâu vào vấn đề cụ thể nữa, nhưng mình có một ý tưởng khác, mọi người nghe thử xem sao nhé.”

“Đầu tiên, câu hỏi mà Hoàng hậu đã đặt ra cho chiếc gương thần trong đoạn mở đầu, mình nghĩ không nên là “Ai là người đẹp nhất trần gian này?”, mà nên là “Ai là người học giỏi nhất trần gian này?”.”

Cả phòng đang ồn ào chợt im bặt lại ngay khoảnh khắc ấy.

“Sau đó, khi Công chúa Bạch Tuyết đã trưởng thành, đã trở nên thông minh hơn, câu trả lời của chiếc gương thần đổi thành Công chúa Bạch Tuyết. Hoàng hậu không muốn giế t chết nàng, mà bà ta chỉ trục xuất Công chúa Bạch Tuyết, bà ta làm thế là vì bà ta muốn mình sẽ trở thành người thông minh nhất trong hoàng cung.”

“Khi ở bên ngoài, Công chúa Bạch Tuyết đã gặp được bảy chú lùn, trước đó họ là những tên côn đồ vô tích sự, nhưng kể từ khi gặp được, Công chúa Bạch Tuyết, họ mới bắt đầu chăm chỉ học tập, còn về vai trò của Hoàng tử thì, thì tạm thời mình vẫn chưa nghĩ ra…” Thư Điềm nói: “Cuối cùng thì Hoàng hậu cũng hiểu ra là, chỉ cần cố gắng học tập là có thể đánh bại được Công chúa Bạch Tuyết, chứ thật ra, dù có trục xúc nàng ấy đi thì cũng chỉ là vô ích thôi. Kết cục cuối cùng sẽ là, Hoàng hậu và Công chúa làm lành với nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, làm dấy lên “làn sóng” ham mê học tập trên cả nước, là một cái kết đẹp [*].”

[*] Gốc là “happy ending”, là HE mà chúng ta thường biết, có nghĩa là “cái kết hạnh phúc, viên mãn; cái kết đẹp”.

“Tóm lại là, ý nghĩa chính mà chúng ta muốn truyền tải chỉ có bốn chữ thôi…”

“… Chăm chỉ học tập.”

Cả phòng im lặng mất vài giây, rồi sau đó chợt vỡ òa trong tiếng cười vang và tiếng vỗ tay của mọi người.

“Ha ha ha ha ha ha, tam quan đứng đắn đến vậy cơ à Thư Điềm?”

“Thư Điềm ngầu quá đi mất, mình cười bể bụng luôn rồi, chủ đề của chúng ta lại chính là “Trong lòng ông đây chỉ có học hành mà thôi”! Ha ha ha ha!”

“Lớp chúng ta mà diễn theo kịch bản này thì chắc chắn là sẽ giành được hạng nhất đó. Rồi “Vương đồ điên” sẽ vui đến chết mất thôi ha ha ha ha!”

“Mặc dù nghe có vẻ hơi buồn cười, nhưng mình nghĩ ý tưởng này rất hay…”

“…”

Tất cả mọi người đều khen, khen không ngớt lời.

Tiết Tử Âm trừng to hai mắt.

“Ừm, mọi người ơi, bố mẹ mình đang giục mình về sớm rồi, vậy nên mình xin phép được về trước nhé.” Vẻ mặt Thư Điềm vẫn thế, không thay đổi gì quá lớn, cô chỉ cười khẽ với mọi người, đôi mắt hơi cong cong, vừa xinh đẹp mà lại vừa tràn đầy năng lượng: “Về những gì mà mình vừa chia sẻ ấy, các cậu cứ tham khảo đi nhé, cuối cùng có thay đổi kịch bản hay không thì vẫn tùy thuộc vào mọi người, mình cũng chỉ đưa ra thêm một ý tưởng cho mọi người lựa chọn thôi.”

“Được, được, cậu về cẩn thận đi nhé, chúng mình cũng sắp xong rồi.”

“Còn tham khảo thêm làm cái gì nữa, cứ dùng kịch bản này luôn đi ha ha ha ha!”

Trước khi ra đến cửa, Tiết Tử Âm thấy Thư Điềm vừa chào hỏi mọi người trong phòng, vừa liếc nhìn về phía này.

Đôi mắt vẫn thản nhiên, không gợn sóng, thậm chí là khoé miệng còn khẽ cong lên nữa.

Có một cảm giác thất bại chợt dâng trào trong lòng cô ta, cô ta chẳng thể giải nghĩa thứ cảm giác ấy là gì.



Thư Điềm bước ra khỏi tòa nhà nghệ thuật và thể thao, khi được hít thở không khí bên ngoài, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Dù đã được nói ra rất nhiều, nhưng cô vẫn còn thấy tức lắm, chỉ cần nghĩ đến cái dáng vẻ đó của Tiết Tử Âm thôi là cô đã thấy buồn nôn rồi.

Thật ra là, sau ba năm học ở trường nữ, cô đã rất quen thuộc với những cảnh “đấu đá” giữa các bạn nữ. Không cần biết cô chỉ đứng ngoài cuộc, chỉ làm “người qua đường” hoặc cô cũng là “người trong cuộc”, thì nếu một tên “lính mới” như Tiết Tử Âm mà dám làm ra những chuyện như thế này ở trường bọn họ, cô dám chắc là cô ta đã bị đánh cho lệch người từ lâu lắm rồi.

Tuy cô ta xinh đẹp nhưng nhân phẩm lại rất khó ưa, mà, đây cũng không phải là điều khiến cho Thư Điềm phải tức giận.

Thứ khiến cô thấy tức, thấy giận đó là! Mẹ nó cô ta là “tình địch” của cô đó!!

Mà “tình địch” của cô còn! Còn muốn cô diễn cái vai diễn hèn mọn, khúm núm, ngốc nghếch đó trước mặt cô ta, đã vậy thì chớ, cô ta còn muốn cô phải quỳ xuống mà nịnh nọt cô ta, phải làm nền cho cô ta nữa chứ… Sao cô có thể chấp nhận cho được?

Sao cô ta có thể ngây thơ, có thể ngốc nghếch được như thế vậy nhỉ?

Hơn nữa, cái cốt truyện đó quá sức “khủng khiếp”, quá sức vớ vẩn, rõ ràng là cái kịch bản hài hước mà cô đã nghĩ ra có vẻ hợp lý hơn nhiều.

Vì họ chọn giờ tự học buổi tối để luyện tập, nên giờ này không có ai trên đường cả. Ban nãy Thư Điềm đã ăn tối ở căn-tin rồi, vậy nên bây giờ cô chỉ muốn ra ngoài cổng trường để mua một ly trà sữa rồi về nhà uống thôi.

Trước khi ra đến cổng trường là cô sẽ đi ngang qua một cái cây cổ thụ – cũng chính là biểu tượng của trường trung học phổ thông trực thuộc, có nghĩa là chỉ cần đi thêm mười mấy mét nữa thôi là sẽ đến cổng trường. Thì, bỗng nhiên, cánh tay cô bị ai đó siết chặt lại, toàn thân cô bị một luồng sức mạnh “tối tăm” nào đó kéo sang bên cạnh…

Tim Thư Điềm đập thình thịch, nhưng cô không thể vùng mình ra khỏi lực tay của người đó, nhìn phòng bảo vệ chỉ cách mình có vài bước chân, bỗng dưng cô chỉ muốn hét lên thôi, nhưng không ngờ, cái người đang ẩn trong bóng tối ấy chợt lên tiếng: “Là anh.”

Giọng nói này…

Thư Điềm do dự mà ngẩng đầu lên, nương theo thứ ánh sáng mờ mờ xung quanh mình mà cẩn thận quan sát lại, cô hơi kinh ngạc, thốt lên: “Anh Giang Dịch à?”

“…” Không trả lời.

Hai người đang ở rất gần nhau, gió đêm khẽ thổi, mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Thư Điềm lại hỏi: “… Anh uống rượu hả?”

“Em tan học rồi mà không về nhà à…”

“Vẫn chưa.”

Im lặng trong vài giây.

Cô không biết vì sao Giang Dịch lại kéo cô vào đây nữa, nên cô bèn hỏi thử: “Anh… đã uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều lắm…” Anh nói: “Không sao đâu. Anh không say.”

… Quả nhiên.

Thì ra mấy người đang say đều nói như thế.

“Anh đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn gì thì lát nữa sẽ bị đau bao tử đó, để em đưa anh đi… Á!”

Thư Điềm còn chưa nói xong mà bỗng dưng anh nắm lấy vai cô và xoay người cô lại, lưng cô như đã tựa vào một vật gì đó.

Có lẽ đó là cái cây “siêu to khổng lồ” ở gần cổng trường.

Không ngờ là dựa vào nó cũng khá thoải mái…

Thư Điềm không biết là anh đang muốn làm gì, cô cũng đã nuốt được mấy ngụm nước bọt rồi, còn tim thì đã đập mạnh đến nỗi cô không biết là nó còn chịu nổi hay không nữa.

“Anh mới xem, xem em diễn tập.” Bỗng dưng anh nói một câu như thế.

Có lẽ là do uống rượu, nên giọng anh vừa trầm thấp vừa khàn khàn, giọng mũi khá rõ, nghe không lành lạnh như bình thường.

Thư Điềm khẽ lên tiếng: “… À.”

Không biết tại sao…

Đã diễn tập được hai tiếng đồng hồ, ấy thế mà bây giờ cô mới chợt nhớ đến khoảnh khắc quần áo của cô và “thợ săn” Trần Sở vô tình chạm vào nhau.

Thật ra là, dẫu rằng đó chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được. Mà, quan trọng là khi ấy có rất nhiều người đang nhìn họ, nếu cô thẳng thừng phản ứng lại thì sẽ rất khó xử cho cả hai, vì họ đều là bạn cùng lớp với nhau mà.

Hơn nữa, chính bản thân cô đã đồng ý diễn vai đó rồi mà, thế nên cô cũng không thể từ chối kịch bản được.

Bỗng dưng anh lại nhắc đến chuyện này.

Còn dùng giọng điệu như thế này nữa.

Thư Điềm mím môi mà chẳng nói gì cả.

… Sao tự dưng cô lại thấy hơi chột dạ thế nhỉ?

“Anh có thấy à?” Cô giả vờ ra vẻ thoải mái mà nói: “Khi nào vậy? Sao em không thấy anh…”

“Đừng diễn nữa.” Anh ngắt lời cô.

Thư Điềm sửng sốt: “… Vâng?”

“Anh nói là…” Giang Dịch lại đưa tay ra mà ôm lấy vai cô: “Đừng tham gia diễn kịch nữa.”

Hương thơm của cơ thể hòa cùng với mùi rượu trên người anh, vừa đặc biệt lại vừa dễ ngửi, khi ngửi thấy thì chính cô cũng muốn chếnh choáng say theo.

Thư Điềm không nhịn được mà hít vào một hơi thật sâu.

Suýt chút nữa là cô đã “chết chìm” trong “bể hương” đầy quyến rũ này rồi.

Một tay Giang Dịch đặt trên vai cô, tay còn lại thì chống vào thân cây phía sau, cả người Thư Điềm như đã được anh bao bọc lại.

Chẳng chờ cho cô kích động trước hình ảnh full HD đầy sắc nét đang hiện hữu ngay trước mắt mình, thì…

Đột nhiên, Giang Dịch gục đầu xuống vai cô, anh gục xuống một cách đầy bất ngờ, không hề dự báo trước.

Ngay trong khoảnh khắc đó, gần như là Thư Điềm đã quên mất cách hít thở rồi.

Hai người đang ở trong một góc rất tối, cái cây cổ thụ “siêu to khổng lồ” này đã ngăn cách hai người với “thế giới bên ngoài”. Còn phía đằng sau là phòng bảo vệ, càng lúc càng có nhiều học sinh ra về, tiếng cười nói, tiếng đùa giỡn không ngừng vang từ sau lưng họ đến.

Nhưng dường như là cô không thể nghe thấy gì cả.

Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại giọng nói của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh – và hơi thở ấy chỉ đang phả lên làn da cô mà thôi.

“Anh nói…” Anh lại nói, giọng của anh hơi khàn khàn, anh nhấn mạnh từng chữ một: “Em không được phép tham gia, tham gia cái vở kịch gì đó nữa.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Thư Điềm: Không tham gia!!! Không tham gia!!! Không tham gia nữa!!! Hu hu hu hu hu không tham gia nữa đâu!!!!!!

… Giang Dịch, một học sinh trung học đầy xuất sắc và độc đoán, khi thấy cô bé thanh mai nhà mình bị người ta chạm vào là lại “lên cơn ghen” và đi uống rượu đến mức say khướt ngay.

“Nấm lùn” đang bận “đào bới” tin tức nên không xuất hiện được, nhưng cô ấy rất mong là mình có thể nghe thấy tiếng gào thét của cộng đồng fan CP!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.