*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thỏi vàng 200 gam thực ra không quá to vì khối lượng riêng của vàng rất lớn, một mảnh vuông vức không dày lắm cầm lên mới thấy rất nặng cho nên lót xuống đáy giày không bị lộ.
Biên Tà cùng đường bí lối quá rồi nên mới nghĩ ra cái cách ngu ngốc này.
Dù sao thì cũng không có mấy kim loại trong số các kim loại thường thấy có khối lượng riêng cao. Hai thỏi vàng này được đối tác tặng cho từ mấy năm trước, lật lên là nhìn thấy logo của công ty truyền thông, đương nhiên, giờ anh không có điên mà lật lên khoe với Trình Bạch.
Mặc dù bị đối phương bóc mẽ rất mất mặt nhưng anh cũng chưa từng thấy mình có mặt gì để mà mất, vàng dưới đế giày đã bị khui ra rồi mà vịt chết vẫn còn cứng mỏ: “Vàng là kim loại khá mềm trong số các kim loại có trọng lượng riêng lớn rồi, tôi không thấy cấn, hoàn toàn không cấn. Bình thường tôi quen nhét hai thỏi vàng vào giày để đi lại rèn sức chân ấy mà.”
Rèn sức chân?
Da mặt của Biên đại tác gia có đem ra làm tường thành cũng được đấy.
Trình Bạch đến chịu thua mớ mánh khóe trí trá không hồi kết của Biên Tà nhưng tính ra cân nặng của anh cũng không bị giảm, chứng tỏ cô không hề ngược đãi anh, không có lỗi với Chu Dị là được rồi.
Thế nên Trình Bạch chẳng buồn nói lại nữa, xem đồng hồ rồi nói: “Hôm nay tôi về trước. Mai đừng có để tôi lại phát hiện ra anh giở trò mèo gì nữa. Không là tôi gọi điện thẳng cho Chu Dị tới đón người đấy nhé.”
“Ờm.”
Biên Tà dốc hai thỏi vàng trong giày ra rồi mới đi lại giày, thầm tính trong bụng xem liệu có cần phải gọi chuyên gia dinh dưỡng tới lên kế hoạch ăn uống hay không. Không thể để còn chưa đạt được mục đích đã bị đuổi cổ khỏi công ty được.
Có điều suy nghĩ này lóe lên một cái liền bị dẹp bỏ ngay.
Mấy cái món đó thực sự khó nuốt bỏ mẹ.
Anh tò mò nhìn Trình Bạch: “Nay luật sư Trình về sớm đi xã giao à?”
Trình Bạch nói: “Đi gặp bạn.”
Bạn?
Biên Tà lập tức nhảy số trong đầu, tằng hắng một tiếng, hỏi thử: “Không cần ai đỡ rượu hộ cô à?”
Trình Bạch đang dợm bước khỏi văn phòng chợt dừng lại, quay lại nhìn anh, gần như ngay lập tức đoán ra được vị đại tác gia này muốn xin đi theo để kiếm tư liệu. Trong đầu cô liền hiện ngay ra cảnh hôm bữa anh say rượu nghịch lung tung.
Dấu răng ở cổ mới mờ chưa được mấy bữa.
Trình Bạch chẳng muốn lại rước thêm rắc rối cho mình.
Cô cười giả dối, từ chối: “Không cần.”
Nói rồi phẩy tay chào Biên Tà.
Biên Tà đứng tại chỗ nhìn cô đi về mất, bất giác cảm thấy Trình Bạch vẫn cách mình thật xa, như có một tấm kính chắn, nhiều thứ trông thì có thể thấy rõ nhưng lại không hề gần như tưởng tượng, càng nghĩ càng thất thần.
*
Trình Bạch xuống dưới lấy xe tới nhà hàng đã hẹn.
Trên đường đi kiểm tra thử điện thoại.
Thượng Phỉ nói nhiều đã nhắn đầy ngập khung chat.
Thượng Phỉ: Trình Nhi bắt đầu đi chưa?
Thượng Phỉ: Weibo cậu là sao vậy?
Thượng Phỉ: Úi chà, chánh tòa của bọn mình nói hình như cậu nhận vụ bên Anh đòi trả lại cổ vật!!
Thượng Phỉ: Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nha!
Thượng Phỉ: Check tin nhắn đi nào!
Thượng Phỉ: Họ Trình kia, cậu có gan nhận vụ này thì cũng có gan check tin nhắn nha!
Thượng Phỉ: Ôi trời ơi, mình tò mò chết mất!
Thượng Phỉ: Này này này!
Thượng Phỉ: Mà này, chuyện thầy Triệu cậu đã nghe nói gì chưa?
Ảnh đại diện của Thượng Phỉ là hình chụp bộ luật Hammurabi khắc trên cột đá, bên phải là thần mặt trời Shamash, bên trái là vua Hammurabi. Đằng sau tên nick “Thượng Phỉ” có thêm một lá cờ đỏ năm sao.
*phiến đá Hammurabi có khắc văn bản luật cổ nhất còn được bảo tồn cho đến ngày nay (khoảng năm 1760TCN) do vua Hammurabi của Babylon ban hành. Đầu phiến đá khắc cảnh vua được bệ kiến thần mặt trời và được thần chọn để đưa luật pháp tới cho thần dân Babylon, được chỉ ra như là ví dụ sơ đẳng về việc ngay cả vua cũng không thể thay đổi các luật lệ nền tảng liên quan tới việc điều hành đất nước, dạng nguyên thủy của cái ngày nay được gọi là hiến pháp.
Bộc lộ rõ khí chất của một thẩm phán nhân dân.
Chỉ có điều những tin nhắn này thì lại khác rất xa hình tượng một “thẩm phán” trong trí tưởng tượng của mọi người.
Trình Bạch có biết gần đây Weibo của mình được khá đông người theo dõi nhưng không ngờ là trong số đó lại có đông đảo bạn bè trong vòng bạn bè của mình. Đọc tin nhắn Thượng Phỉ gửi, cô thực sự thấy khá bất ngờ.
Phần trên thì không sao nhưng câu cuối…
Người cô ấy gọi là “thầy Triệu” chính là thầy Triệu phó viện trưởng Viện luật ngày xưa, hiện giờ thầy vẫn còn đang tiếp tục công tác giảng dạy ở trường.
Có chuyện gì vậy?
Trên xe không tiện hỏi kĩ, cô nghĩ rồi gửi lại một tin nhắn: Đi rồi, đang trên đường.
Bốn giờ chiều xuất phát, đường không quá tắc, mười mấy phút sau đến điểm hẹn.
Là một nha hàng chuyên làm tiệc cua khá có tiếng.
Thượng Phỉ thích món này. Ngày thường không có thời gian đi, mấy nay cuối năm bận rộn mở phiên tòa vội sấp vội ngửa không những không làm cô nàng căng thẳng tinh thần thêm mà ngược lại còn gây ra tâm lý chống đối.
Càng bận, càng muốn chơi.
Đây, biết cô đã về Thượng Hải, có thời gian rảnh liền hẹn cô ra ngoài đi ăn.
Trình Bạch tưởng là cô ấy nhắn tin cho mình từ nãy giục hỏi xem cô đã đi chưa thì chắc đã tới trước rồi. Kết quả đến nơi được dẫn vào phòng thì trong phòng chẳng có một ai, không có lấy nửa cái bóng người!
Trình Bạch nhếch mép.
Gọi mấy món Thượng Phỉ thích xong đợi hơn mười phút mới nghe ở ngoài có tiếng bước chân vội vã tới mở uỵch cửa phòng ra.
Thượng Phỉ để tóc ngắn mặc áo phao lông vũ dày dặn hùng hùng hổ hổ chạy tới, còn chưa ngồi xuống đã luôn miệng xin lỗi: “Cực cực cực kỳ xin lỗi! Mình mới đi tập thể hình về, không ngờ cậu lại xuất phát sớm như thế, mình có tội, mình có tội!”
Mặt hạt dưa xinh xắn nhưng hơi có nét con trai.
Lúc không lên tòa thì đeo bên tai trái một bông hoa tai hình hoa cải dầu bốn cánh của Chrome hearts điểm xuyết thêm cho vẻ ngoài ôn hòa nét cởi mở hoạt bát.
Trình Bạch thở dài bó tay: “Đáng lẽ mình không nên lầm tưởng về cậu mới phải, quen biết cậu nhiều năm vậy rồi mà vẫn còn mơ có ngày cậu biết đúng giờ. Mình thực sự hoài nghi tật trì hoãn của cậu nặng như vậy, lúc mở phiên tòa không bị người ta khiếu nại bao giờ à?”
“Mình nào dám chứ?”
Thượng Phỉ cởi áo phao lông ra, trong mặc một chiếc áo len lông cừu ôm sát người, vóc dáng rất ngon lành.
“Mình còn muốn làm nghề này tới già, mở phiên toàn mà cũng dám đến muộn, chẳng lẽ mình chán sống rồi hay sao? Chánh tòa của bọn mình không phải người dễ bị qua mặt đâu.”
Trình Bạch kéo ghế bên cạnh mình ra giúp cậu ấy, cậu ấy vẫn phăm phăm ngồi xuống chẳng hề thay đổi so với hồi học đại học chút nào: “Việc ở tòa án bận thế mà vẫn duy trì việc tập thể hình à?”
Hồi xưa lúc còn chung một phòng ký túc, Thượng Phỉ ngủ giường trên giường Trình Bạch, kiên trì duy trì nếp sáng sáng sáu giờ dậy chạy bộ, từng học Taekwondo, hồi đó nổi tiếng là “chị cả” ở Học viện luật, cực kỳ men lỳ.
Nhưng chỉ có người quen thân mới biết…
Cô nàng này cực kỳ lắm lời, hoàn toàn khác với những gì người ta nghĩ về một người chị được đông đảo mọi người tin phục.
Nghe Trình Bạch hỏi vậy, Thượng Phỉ liền bày ra cái vẻ buồn rầu kinh điển của các diễn viên trong phim, bi thương đau xót mà rằng: “Ban ngày nào hiểu được nỗi khổ của màn đêm, Trình Nhi mãi mãi không thể hiểu được nỗi bi ai của mình. Hồi xưa mình đi học Taekwondo là do bị người nhà bắt học, giờ vẫn phải duy trì tập thể hình là vì bị cuộc sống khốn khổ này ép buộc. Tòa dân sự là thế nào cậu cũng biết mà, hai bên đương sự mâu thuẫn với nhau, lời qua tiếng lại là chuyện thường, không khéo có khi còn lao vào đánh nhau nữa kìa! Tấm thân mong manh của mình mà không chịu rèn luyện thì đã bị người ta đập bẹp dí rồi, cậu đâu còn có thể được gặp lại mình nữa…”
Tòa dân sự nhiều khi không bố trí công an túc trực, nhất là ở các tòa án nhỏ cấp địa phương, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trình Bạch hành nghề nhiều năm cũng coi như đã nghe nhiều thấy nhiều.
Hồi xưa lúc mà vụ gì cũng nhận làm, từng lóc cóc đi tới tận huyện vùng sâu vùng xa, kết thúc phiên tòa, vừa ra khỏi tòa án liền bị cả họ nhà người ta vác cuốc chặn ở cổng tòa án, suýt thì không ra được.
Cô rất thấu hiểu những gì Thượng Phỉ nói: “Thượng Hải chắc là phải khá hơn chứ? Tòa cấp cơ sở tương đương với tòa trung cấp, cơ sở vật chất khang trang như vậy, chắc không ai dám làm càn đâu.”
“Chưa chắc đâu.”
Nói đến chuyện này là Thượng Phỉ thấy bốc lửa giận.
“Nay mình mới xét xử một vụ ly hôn, người chồng bạo lực gia đình, người vợ đâm đơn ly hôn. Cậu không chứng kiến nên không biết chứ ghê gớm lắm nhé, suýt đánh luôn cả luật sư của vợ. May mà mình ngăn kịp, không là có chuyện, mình lại là người bị khiển trách. Mình tuyên cho cặp đó ly hôn phát, gã chồng chỉ thẳng vào mặt mình chửi, dọa mình coi chừng đó.”
Hiện nay, toàn án xử lý tranh chấp ly hôn theo hướng tập trung vào hòa giải, một là vì xây dựng xã hội hài hòa, hai là vì các thẩm phán lớn tuổi tương đối truyền thống ở tòa án chiếm đại đa số.
Đương nhiên là phải nghe người khác la ó rất nhiều.
Nhưng đôi khi cũng rất oan cho thẩm phán.
Mặc dù Thượng Phỉ không nói nhưng Trình Bạch hiểu tuyên phán quyết nguyên đơn bị đơn ly hôn e là cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
Cô cười vỗ vỗ vai cô ấy.
Thượng Phỉ gục xuống bàn thở dài: “Mấy năm nay mình làm ở tòa dân sự đúng là người kỳ lạ cỡ nào cũng đều đã gặp hết. Ôi, cậu thì sao? Dạo trước mình thấy tự dưng Ngũ Cầm out khỏi nhóm Wechat, nghe nói cậu nhận vụ kiện chống lại Bảo hiểm tài sản An Hòa hả? Cãi nhau vì thế đấy à?”
“Đại khái thế.”
Từ sau vụ kiện đó, Trình Bạch và Ngũ Cầm không còn liên lạc với nhau nhưng Trình Bạch thấy không có gì đáng tiếc.
“Cậu định khuyên mình à?”
“Khuyên gì chứ.” Thượng Phỉ cười, “Tính cậu thế nào mình còn không biết à? Bình thường im im không nói gì nhưng trong lòng biết hết, thích hay không thích đều phân chia rất rạch ròi. Ngũ Cầm không hiểu được là bọn mình cùng học luật thì chỉ cần còn làm ngành này thì khó tránh khỏi có ngày chạm mặt nhau ở tòa. Việc công ra việc công, việc tư ra việc tư, chuyện này còn không rạch ròi được thì sao làm nổi luật sư?”
Trình Bạch cúi đầu lắc lắc.
Lúc thấy Ngũ Cầm thoát khỏi nhóm là Thượng Phỉ đã đoán được mấy phần rồi, giờ chẳng qua là hỏi xác nhận lại chút thôi chứ không định nói nhiều về chủ đề này. Cô nàng vô cùng tò mò hỏi: “Ôi, gần đây mình nghe nói cậu chia tay với Tạ Lê mất rồi à. Chẳng nghe cậu nói tiếng nào, cậu xem cậu kìa, lúc nào cũng tẩm ngẩm tầm ngầm hết thế? Không ưng anh ta à?”
Trình Bạch nhìn nhìn cô nàng một cái: “Mình rất có thiện cảm với anh ấy.”
Thượng Phỉ chấm hỏi đầy đầu: “Thế sao hai cậu còn chia tay?”
Trình Bạch đáp dửng dưng như không: “Người ta chủ động nói chia tay mình, chẳng lẽ mình lại không chia được hay sao? Thật khó hiểu, sao đàn ông lại giỏi kiếm chuyện thế chứ.”
Sao đàn ông lại giỏi kiếm chuyện thế chứ…
Thượng Phỉ thật khó miêu tả cảm giác chấn động của mình lúc này, cô nàng trợn tròn mắt nhìn Trình Bạch chăm chăm một hồi mới dám tin mình không nghe nhầm, kêu lên một tiếng “đậu má”.
“Không ngờ Tạ Lê lại to gan thế đấy! Trình Nhi mà cũng có ngày bị người khác bỏ rơi, cười chết mất thôi! Hahahaha!”
Thượng Phỉ cười thở không ra hơi.
Trình Bạch ngồi yên bên cạnh xem cô ấy cười, chờ mãi mà cô ấy vẫn chưa cười xong, cuối cùng không nhịn nổi phải cầm đũa gõ bàn một cái: “Không phải chỉ là chia tay thôi hay sao? Cậu cười lố vậy có phải là hơi quá rồi không?”
Thượng Phỉ từng có lần gặp Tạ Lê, hồi đó còn thấy hai người họ thật xứng đôi, thật không ngờ cuối cùng lại đi tới bước này, cười đến chảy cả nước mắt.
Cố gắng lắm mới ngừng được cười.
Mở miệng ra nói, giọng vẫn còn rung rung: “Thì mình thấy lạ thôi ấy mà. Mình nghĩ kiểu gì anh ta cũng hối hận cho xem. Có điều, mình nói thật nhé, tính cậu thực sự chẳng hợp yêu đương đâu. Thôi thôi, lần sau kiếm anh nào ngoan ngoãn, nghe lời, không kiếm chuyện nha.”
Không kiếm chuyện?
Trình Bạch nghĩ đến chuyện mấy ngày nay phải đấu trí đấu dũng vì vụ cân nặng liền cười nhếch mép.
“Khỏi nói, đúng là rất giỏi kiếm chuyện.”
Đại tác gia kiếm chuyện giỏi như viết truyện vậy.
Thượng Phỉ mới nghe chưa kịp hiểu, đang định nói là “giỏi kiếm chuyện thì đổi anh khác” nhưng lời ra đến miệng suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
Khoan đã…
Trình Bạch nói vậy ý là?!
“Cậu… không phải chứ, nhanh tay quá vậy!” Thượng Phỉ không biết tán trai giật mình ra mặt, “Không phải mới chia tay với Tạ Lê chưa bao lâu sao? Đúng là rất giỏi kiếm chuyện là ý gì?”
“Nghĩa là ưng nhưng chưa cưa đổ được.”
Ngoan ngoãn đúng là rất ngoan ngoãn, nghe lời thì lúc biết sợ quả thực cũng rất nghe lời, giỏi làm màu, giỏi quan sát, rất nhạy cảm, hễ bị tóm trúng điểm yếu là sẽ ngoan ơi là ngoan.
Hành xử thực sự rất chu đáo, tỉ mỉ.
Nhưng không làm người ta nghĩ là lõi đời.
Trình Bạch thấy Thượng Phỉ nhìn mình như thể nhìn cầm thú thì cười khẽ một tiếng: “Nói chuyện của mình chẳng có gì hay ho cả. Nãy cậu nói trong Wechat chuyện thầy Triệu là chuyện gì?”
Trong lúc trò chuyện, cô liếc thấy trên màn hình có thông báo tin nhắn.
Tin nhắn Wechat, Biên mỗ nhân gửi.
Không ngờ lại gửi cho cô một tài liệu, tên tài liệu ghi rõ ràng là “Hướng dẫn khiếu nại hàng xóm”.
Biên mỗ nhân: Luật sư Trình, hôm trước cô nói cô với hàng xóm không ở cùng một tiểu khu nên khiếu nại bất tiện, tôi đã đi tra cứu tài liệu cho cô rồi đây, đây là hướng dẫn khiếu nại tôi viết, đảm bảo cô có thể khiếu nại cho tên hàng xóm ngu xuẩn kia phải tức giãy đành đạch!
Biên mỗ nhân: Không cần cám ơn, tôi chính là Lôi Phong sống!
Biên mỗ nhân: Sáng mai tôi xin phép nghỉ, chiều sẽ qua đón luật sư Trình qua thăm phòng làm việc, ngày nào lão Chu cũng giục chuyện này!
*Lôi Phong: hình tượng người lính vị tha, trung kiên, khiêm tốn, nghiêm túc, hết lòng phục vụ nhân dân, công dân kiểu mẫu được ĐCS Trung Quốc tuyên truyền gắn với một người lính có thật tên là Lôi Phong
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thứ ba đạt mục tiêu 6k chữ.