Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Chương 3: Thời gian của chị gái tri âm




- Lên được phòng khách xuống được nhà bếp.

Đáng tiếc là đã ly dị -

Nguyễn Trữ Khanh vừa nghe thấy hai chữ axit đã thấy choáng váng, vội vàng ngồi xuống, có điều nhìn bộ dạng của Phùng Sở Sở bây giờ không giống lời cô nói. Lập tức nổi lên nghi ngờ, nheo mắt, nhỏ giọng nói: "Nhìn cậu đâu có giống bị hủy dung. Có phải bị Dương Quang đánh không hả?"

"Nói nhăng nói cuội gì đấy." Phùng Sở Sở đẩy cô bạn một cái, mắng, "Mình gặp phải đồ dở hơi, thật là, đang yên đang lành, không biết là phạm phải Thái Tuế gì. Nói vết thương trên tay này đi, vợ cả với tiểu tam tranh chấp, kết quả người vô can như mình lại bị dính một dao, cứ như là mình cướp chồng nhà người ta vậy."

Nguyễn Trữ Khanh nhìn vết thương trên tay Phùng Sở Sở, băng gạc đã bị thấp ướt, trông bẩn bẩn, liền đứng dậy, lấy hòm thuốc ra, bắt đầu băng bó lại vết thương lại cho cô.

"Cậu ấy, đừng có tùy tiện như thế chứ, cứ như là đàn ông. Vết thương này mà không xử lý tốt sẽ nhiễm trùng, đến lúc ấy, tay cậu gay to đấy." Nguyễn Trữ Khanh giống như đang nói chuyện với con mình vậy, "Đúng rồi, mai vẫn nên xin nghỉ phép một ngày đến bệnh viện xem thế nào đi, tiêm thuốc chống viêm."

"Không cần đi, đâu phải vết thương gì nghiêm trọng."

"Đừng có xem thường mấy vết thương nhỏ như vậy, có câu: sai một li đi một dặm. Vẫn nên cẩn thận thì hơn." Nguyễn Trữ Khanh nói cả tục ngữ ra, thực sự khiến cho Phùng Sở Sở sợ hết hồn, không ngờ trong đầu mỹ nữ cũng không phải chỉ có bao cỏ.

Xử lý xong vết thương, Nguyễn Trữ Khanh lại cầm một bộ quần áo sạch sẽ ra bảo Phùng Sở Sở thay, bây giờ trông mới có vẻ thư thái một chút.

"Mình bảo này, nước trên người cậu là thế nào, sao tóc cậu cũng ướt thế?"

Phùng Sở Sở nhớ đến mấy câu mà gã kia gào thét, cũng đoán ra được vài phần, bất đắc dĩ nói: "Còn không phải là nhờ có cái vụ tranh tài tìm bạn trăm năm kia."

"Tớ biết, "Bạn gái cuối cùng của triệu phú", tạp chí các cậu tổ chức đúng không." Nói đến đây, Nguyễn Trữ Khanh có vẻ rất kích động.

"Bạn gái của gã đó, vì tham gia tranh tài nên đá hắn, hắn liền trút cơn tức xuống đầu tớ. Đúng rồi, sao cậu cũng biết vụ này hả? Quảng cáo còn chưa phát cơ mà?" Phùng Sở Sở nói đến đây, liếc một cái đã thấy tờ 《 Định nghĩa phụ nữ 》 trên bàn trà. Cô vươn tay với lấy, hoài nghi nhìn Nguyễn Trữ Khanh, tiến lại gần cô bạn mình hỏi: "Nói mau, cậu mua nó làm gì? Từ trước tới giờ có bao giờ cậu xem tạp chí của bọn tớ đâu, có phải cậu cũng định đá Khương Nghị, đi treo cổ ở cái tên Tô Thiên Thanh kia không hả?"

Vẻ mặt Nguyễn Trữ Khanh có chút lúng túng, vươn tay đoạt lại tờ tạp chí kia, lại nhét xuống dưới khay trà: "Rảnh rỗi nhàm chán thì mua về xem thôi, tớ đâu phải loại người như vậy, cậu nghĩ Tô Thiên Thanh kia dễ theo đuổi đến thế ư."

"Xem như cậu còn biết thân biết phận." Phùng Sở Sở vỗ vỗ đầu cô, khuyên nhủ, "Cậu nên thực tế một chút thì hơn, chọn ngày kết hôn với Khương Nghị đi, cậu trời sinh đã nên ở nhà làm phu nhân rồi, đừng lằng nhằng nữa."

Nguyễn Trữ Khanh chu miệng lên, có vẻ hơi mất hứng, không phục nói: "Ai bảo thế, tớ cũng là phụ nữ yêu sự nghiệp thời đại mới. Cậu còn khuyên tớ à, không tự xem lại cậu ấy, còn chưa làm việc với Dương Quang đi? Chắc anh ấy cũng nóng lòng muốn chết rồi."

Nhắc đến Dương Quang, Phùng Sở Sở có hơi chột dạ, một thanh niên tử tế, lại treo cổ ở chỗ cô, chỉ yêu đương mà không kết hôn, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ thấy cô là một người phụ nữ tham lam. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút chùn bước với hôn nhân, nhất là sau khi La Giai Cầm ly hôn, cô lại càng thêm cẩn trọng với việc đó. Cô hy vọng, mình có thể chắc chắn hơn chút nữa rồi mới thực sự bước vào lễ đường kết hôn.

"Bọn mình không vội, anh ấy còn bận làm việc mà." Phùng Sở Sở nói qua loa, muốn chuyển đề tài.

Nguyễn Trữ Khanh lại không có ý định bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: "Cậu toàn như vậy, cứ nói đến kết hôn là né tránh. Hai người tình cảm ổn định, tiền cũng không thiếu, tuổi cũng chẳng còn ít, không kết hôn thì định làm gì? Nói tới nói lui, cũng là vì cậu quá độc lập, chẳng giống phụ nữ tí nào. Nói luôn chuyện hôm nay đi, cậu bị người ta bắt nạt, không muốn về nhà, không tìm anh ta giúp mà lại chạy tới chỗ tớ, hai người các cậu rốt cuộc có phải đang yêu nhau không đấy?"

"Đương nhiên là phải." Phùng Sở Sở cảm thấy miệng hơi khô, đứng dậy rót cho mình một chén nước, lại lùi lại ghế sa lon, bắt đầu giáo dục Nguyễn Trữ Khanh, "Ai bảo làm bạn gái thì nhất định chuyện gì cũng phải dựa vào bạn trai. Anh ấy là anh ấy, tớ là tớ, tớ gặp phiền phức, có thể tự mình giải quyết, sao phải dựa vào anh ấy chứ?"

"Cậu ấy, toàn ngụy biện." Nguyễn Trữ Khanh ấn vào trán bạn mình một cái, không đồng ý nói, "Phụ nữ thì vẫn là phụ nữ, vẫn khác với đàn ông, bằng không, sao Thượng Đế lại sáng tạo ra hai loại người làm gì. Nếu phụ nữ mà cũng giống đàn ông, không cần được chăm sóc, được bảo vệ thì còn cần đến đàn ông làm gì nữa? Có phải cậu với anh ta đi ra ngoài ăn cơm, từ trước đến giờ đều ai trả tiền nấy phải không?"

"Đúng vậy, đâu phải tớ không kiếm ra tiền, sao phải tiêu của anh ấy?" Phùng Sở Sở gật đầu, trả lời rất hùng hồn, cô không thấy như vậy có gì không ổn, đây là chuyện mà cô luôn giữ vững quan điểm. Trước khi kết hôn không tiêu tiền của đàn ông, là quy định mà cô đề ra cho bản thân mình.

"Tớ bảo cậu tiêu tiền của anh ta, không có nghĩa là tỏ ra yếu thế hơn anh ta, chỉ là thấp hơn một chút thôi, đấy là một loại sách lược, một sách lược để cột vững trái tim của đàn ông bên người mình."

Phùng Sở Sở cảm thấy những lời cô bạn mình nói giống như đang thuyết thư*, lập tức nghiêng đầu, tựa vào ghế sa lon, đầu hơi nghếch lên, ý bảo cô nàng tiếp tục nói. Dù sao ngụy biện có nói rách cả trời ra thì cũng vẫn là ngụy biện.

* Một loại hình biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ

Nguyễn Trữ Khanh nhìn dáng vẻ kia của Phùng Sở Sở cũng biết là trong lòng cô ấy không tin, không hiểu sao, bỗng dưng máu nóng dâng lên, ngồi thẳng người, từ từ nói: "Cậu nên nhớ là, đàn ông trời sinh ra đã đê tiện rồi, cậu càng đối xử tốt với anh ta, càng buông lỏng thì anh ta càng được voi đòi tiên, càng ngày càng quá đáng. Nếu như lúc mới yêu đương, cậu không thể khiến anh ta nuôi thói quen yêu chiều phụ nữ, sau này muốn anh ta thay đổi thì còn khó hơn lên trời. Lấy ví dụ như cậu đi, lúc hai người vừa mới yêu đương, có phải anh ta thường xuyên muốn mời cậu ăn cơm đúng không? Nhưng rồi lâu dần, lần nào cũng 50 – 50, bây giờ các cậu đi ăn cơm, có phải anh ta sẽ tự động tự giác trả mỗi phần của mình, ngay cả câu mời cậu ăn cơm cũng không nhắc đến nữa?"

Phùng Sở Sở nghe mà có chút ngẩn người, đờ đẫn gật đầu, nhíu mày nói: "Hình như là vậy, nhưng mà, thế thì có gì không tốt. Anh ấy kiếm tiền cũng đâu dễ dàng, không trộm không cướp được, tại sao phải mời tớ ăn cơm mãi. Chẳng lẽ cứ yêu đương thì đàn ông kiểu gì cũng phải tốn tiền sao? Chẳng trách đàn ông hay nói, không có tiền thì không yêu đương gì nổi. Yêu cầu của phụ nữ cũng cao quá."

Nguyễn Trữ Khanh cầm lấy tay cô, dùng sức lắc lắc, hét lớn: "Chị gái ơi, chị có bị ngu không đấy, chẳng lẽ tiền anh ta kiếm được không đủ để mời cậu vài bữa cơm sao? Hơn nữa, cậu để anh ta mời, không có nghĩa là tham tiền, là vụ lợi, chẳng qua cậu chỉ cho anh ta tập thành một loại thói quen, để anh ta ý thức được, đó chính là, đàn ông trời sinh ra là phải gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng phụ nữ. Một người đàn ông mà ngay cả vợ con cũng không nuôi nổi thì còn lấy làm gì? Nếu như lúc yêu đương, anh ta còn không muốn tốn tiền vì cậu thì cậu còn trông chờ sau khi kết hôn anh ta sẽ ngoan ngoãn móc tiền ra chắc? Rồi cậu xem, ngay cả mua bánh xà phòng thôi anh ta cũng sẽ tính rõ ràng với cậu."

Phùng Sở Sở tránh khỏi tay của Nguyễn Trữ Khanh, nhìn cô nàng giống như nhìn một con quái vật, khó tin nổi cô ấy lại nói ra những câu này được, lắc đầu nói: "Cậu đừng ở đó mà hù dọa người ta, Dương Quang không phải loại người như cậu nói, anh ấy không so đo chuyện tiền bạc, chẳng qua là tớ cứ khăng khăng như vậy, anh ấy mới chịu 50 – 50 thôi. Tớ không muốn tiêu tiền của anh ấy, không muốn để anh ấy coi thường, phụ nữ đứng trước mặt đàn ông, chẳng lẽ không được có tôn nghiêm của chính mình sao?"

"Ông trời của tôi ơi, tư tưởng này của cậu rốt cuộc là học được ở đâu hả." Nguyễn Trữ Khanh có chút không chịu nổi, đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, cô chợt phát hiện ra, cô và Phùng Sở Sở dường như đến từ hai tinh cầu khác nhau, từ suy nghĩ đến hành động, thực sự là khác một trời một vực. Vậy mà cả hai có thể bình yên làm bạn cùng phòng bốn năm đại học liền, còn rất thân thiết nữa, đến hôm nay cô mới phát hiện ra, cô nàng Phùng Sở Sở này, thực khó mà gọi là phụ nữ được.

Hai người đột nhiên đều im bặt, không nói câu nào, không khí có chút cứng ngắc, đúng lúc này, điện thoại vang lên. Phùng Sở Sở vừa nghe đã biết là di động của mình, vội vàng lục túi, nhấn nút nghe, giọng của mẫu thân đại nhân truyền tới: "Con gái ơi, sao còn chưa về thế. Có phải lại đi với Dương Quang không, nếu thế thì cứ chơi muộn một tí cũng được, không phải vội đâu."

"Không phải, mẹ, con không ở cùng với Dương Quang." Phùng Sở Sở lập tức nghe thấu ngụ ý của mẹ mình, ngắt lời bà, "Hôm nay con có chút việc, không về nhà, tối con ngủ ở nhà Trữ Khanh."

Nghe con gái nói vậy, bà Phùng có hơi thất vọng, đành dặn dò mấy câu sau đó cúp điện thoại.

Phùng Sở Sở đóng di động lại, ngẩng đầu lên, đã thấy Nguyễn Trữ Khanh đang nhìn mình cười, có chút ngượng ngập.

"Sao hả, mẫu thân đại nhân lại giục cưới?" Ghé sát vào Phùng Sở Sở, Nguyễn Trữ Khanh cười đến là gian xảo, chính cô cũng vô cùng thấm thía nỗi khổ này. Nghĩ đến đây, không khỏi lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên với cô bạn.

"Thực ra thì Sở Sở này, nếu như cậu không muốn tiêu tiền của Dương Quang, có thể ra ngoài ăn cơm với anh ấy thì để anh ấy tính tiền, sau đó bất ngờ mua cho anh ấy vài món quà nhỏ, vừa săn sóc lại vừa có thể khiến anh ấy vui mừng, chứ như các cậu bây giờ, giống như khách hàng đi nói chuyện làm ăn ấy, mỗi lần ăn cơm đều chẳng có dáng vẻ gì của người yêu cả. Chẳng lẽ cậu không hy vọng người đàn ông mình yêu bỏ ra chút gì đó vì mình sao? Nên nhớ là đối với đàn ông mà nói, trả tiền đã là cái giá nhỏ nhất rồi, một người đàn ông ngay cả tiền cũng không chịu bỏ ra, thì còn có thể vì cậu mà đánh đổi thứ gì được đây?"

Phùng Sở Sở nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Nguyễn Trữ Khanh, đột nhiên cảm thấy, cô nàng này, không đi làm chuyên gia hôn nhân thực sự là lãng phí nhân tài.

Tối đó, hai cô gái chen chúc trên cái giường đôi của Nguyễn Trữ Khanh cả đêm, mỗi người chiếm một đầu, ai có tâm sự của người đó, lại chẳng ai thuyết phục được người còn lại.

Phùng Sở Sở ngủ không được sâu, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm. Hôm nay là cuối tuần, cô gọi điện, hẹn La Giai Cầm ra ngoài rồi rời khỏi nhà Trữ Khanh. Nguyễn Trữ Khanh nhìn cô ra khỏi cửa, tầm mắt lại quay trở lại tờ 《 Định nghĩa phụ nữ 》 trên bàn. Tối qua thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa thì bị con bé phát hiện ra âm mưu nhỏ của mình.

Giờ phút này Phùng Sở Sở chẳng có lòng dạ mà để ý đến tính toán nhỏ của Nguyễn Trữ Khanh, cô có tính toán của riêng mình, cô hẹn La Giai Cầm đi uống trà, thuận tiện đẩy một tờ đơn tới trước mặt cô ấy.

La Giai Cầm đã ly hôn được một năm, tổn thương trong tâm hồn đã từ từ khép lại, có điều với đàn ông, với hôn nhân lại có chứng sợ hãi. Mỗi khi nhìn những chàng trai hay những người đàn ông qua lại trên đường đều cảm thấy bọn họ đều không đơn giản giống như vẻ ngoài, dưới cái túi da kia, nhất định sẽ ẩn giấu những thứ không muốn người khác biết. Cô luôn cảm thấy mình đã không thể nào thực sự tin tưởng vào một người đàn ông nữa.

Cô và Phùng Sở Sở ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm trong tay một chén trà lạnh, tờ giấy kia cứ chình ình trước mặt như vậy, nhìn những câu hỏi lẻ tẻ phía trên, La Giai Cầm có chút khó hiểu.

"Dùng để làm gì?"

"Tranh tài, cuộc thi do tòa soạn bọn mình tổ chức, đến tham gia đi." Phùng Sở Sở cố hết sức nói một cách uyển chuyển nhất, một cuộc tranh tài với mấy nghìn cô gái tranh đoạt một anh chàng lắm tiền, thực ra thì cô cũng đâu có nói láo.

"Thi gì vậy?" La Giai Cầm cầm bảng đăng kí lên, có chút buồn cười, nội dung bên trên đúng là lộn xộn, cái gì cũng có.

Phùng Sở Sở bị cô ấy hỏi vậy, cũng có chút ngẩn ra, nheo mắt suy nghĩ một lát, miễn cưỡng mở miệng, "Ừ thì đại khái là thi nấu cơm, làm việc nhà, đối nhân xử thế gì đó."

La Giai Cầm vươn tay đánh một cái lên bàn tay đang đặt trên chén trà của Phùng Sở Sở, cười nói: "Đừng đùa nữa, còn định gạt mình nữa hả, nói mau, đây rốt cuộc là thứ gì hả?"

Phùng Sở Sở thấy không phỉnh phờ được nữa, hai tay chống cằm, nâng khuôn mặt núng nính lên, thở dài nói: "Aiz, đúng là không gạt được cậu. Nhưng mà, đây thực sự là một cuộc thi mà, thi giành ông xã với những người phụ nữ khác."

Vừa nghe thấy hai chữ "ông xã", sắc mặt La Giai Cầm chợt trầm xuống, lập tức đẩy tờ đăng kí lại: "Thế thì thôi đi, mình không tham gia đâu, cái trò tìm bạn trăm năm này không hợp với mình."

Phùng Sở Sở còn lâu mới để ý tới, không thèm lấy lại tờ đơn kia, còn nghiêm túc nói: "Sao cậu không tham gia, cậu lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đồ ăn làm thì miễn chê, vẻ ngoài cũng đâu tệ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, tại sao cậu không thể tham gia? Mấy cái cô chẳng có gì kia còn chẳng thấy bản thân không ổn, cậu kém bọn họ ở điểm nào chứ?"

La Giai Cầm nghe những lời này, trong lòng đã rõ ràng, Phùng Sở Sở nói đúng, nhưng, trên gương mặt của cô vẫn dâng lên vài tia u buồn, vuốt chén trà lạnh toát kia, trái tim của cô cũng giống như bị đóng băng lại.

"Sở Sở, mình và họ khác nhau, mình không thể bằng bọn họ. Bởi vì, mình là một người đàn bà đã ly dị." Lúc La Giai Cầm nói những câu này, Phùng Sở Sở nhìn gương mặt của cô ấy, ngơ ngẩn xuất thần, trên gương mặt kia, phảng phất như có thể thấy được những giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.