Bạn Dấu Yêu

Chương 14





Chờ Tô Tử Dung đi rồi, Tân Du không lập tức trở về, anh đi một chuyến nhà vệ sinh, lúc ra tới vừa hay gặp được Từ Phát đang rửa tay.
Từ Phát cười nói: “Đại ca, anh chịu không nổi giọng tụi em tra tấn nên trốn ra ngoài hả?”
Tân Du cười nói: “Các cậu hát hay lắm.”
“Thiệt sao?” Từ Phát cố ý nói, “Vậy tuần sau chúng ta lại đến nữa nha?”
“Không cần đi thường xuyên vậy đâu ha?” Tân Du nói, “Thật ra cũng có thể thử hoạt động khác, như là đi công viên trò chơi chẳng hạn?”
Từ Phát lại cố ý nói: “Như là đi quán bar chăng?”
Tân Du nói: “Có thể, thỉnh thoảng anh cũng đi, nhưng các cô gái đi có an toàn không?”
“Siêu cấp an toàn, mà không phải em nói mấy nàng có ngoại hình an toàn đâu nha…” Từ Phát ngó trái ngó phải, như là sợ đồng nghiệp nữ sẽ lao tới oánh cậu.
Tân Du cười nói: “Đây là phòng vệ sinh nam, mấy cô đó sẽ không tới đâu.”
“Có chỗ nào mà mấy nàng đó không dám tới?” Nhưng Từ Phát vẫn bày ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Đừng có bảo anh cho rằng mấy nàng đó chưa từng đi qua nha?”
“Mấy cổ thường đi lắm sao?”
“Chính xác! Ha ha… Thực ra cũng không phải đâu, thi thoảng thôi.

Dù sao em nghe mấy cổ nói qua.”
“Vậy a.”
Hai người rửa tay xong rồi, Từ Phát nói: “Đi hút điếu thuốc không anh?”
“Đi thôi.” Hai người đi khu vực hút thuốc.
Tân Du cũng hút thuốc, chủ yếu là hút khi tăng ca để nâng cao tinh thần.
Từ Phát nói: “Đại ca, anh cũng đi quán bar nữa hả?”
“Lâu lâu.”
“A, em tưởng anh chỉ đi tiệm cà phê thôi chứ.”
“Có quen người bạn mở quán bar.” Tân Du nhớ đến chuyện lễ Tình Nhân vừa rồi, “Đúng rồi, hôm lễ Tình Nhân có phải cậu và bạn trai có đi quán bar tham gia party lễ Tình Nhân không?”
“…” Từ Phát rít một hơi thuốc mới nói, “Hôm đó anh ở đó à? Anh nhìn thấy em?” Vậy cũng trùng hợp quá đi mất?
“Ưm, anh nhìn thấy có người giống cậu, nhưng người đông quá, sau đó liền tìm không thấy.”
Từ Phát nói: “Không phải đi cùng ổng đâu, em và ổng chia tay rồi.

Giờ phải gọi ổng là bạn trai cũ.”

“…” Tân Du không biết nói gì, nhưng cũng không thể cái gì cũng không nói, “Làm sao vậy?”
Từ Phát nói: “Chính là vì chuyện đi bar đó, có đứa bạn rất thân rủ bọn em cùng đi bar chơi, em thay ổng đồng ý, nhưng ổng không chịu đi, nhưng em đã nhận lời đứa bạn rồi, sau đó chúng em liền cãi nhau… Sau đó liền chia tay.”
Nghe thấy cũng không phải chuyện gì to tát, Tân Du không hiểu vì sao cứ vậy mà chia tay, “Hai người cùng ngồi xuống nói chuyện lại xem?”
Từ Phát lắc đầu, “Cứ vậy đi.

Nói cũng vô dụng.”
Tân Du suy nghĩ một chút, Từ Phát quen anh bạn trai này không bao lâu, mới mấy tháng, hai bên còn chưa hiểu rõ về nhau, làm đến mức chia tay như vậy, chắc là đã phát sinh hiểu lầm rất nghiêm trọng… Anh hỏi: “Không lẽ cậu ta hiểu lầm cậu là người thích chơi bời?”
Từ Phát thở dài, “Đúng vậy á.

Ổng không chơi trong hội gay, em cũng vậy.

Vốn là cảm thấy bọn em rất hợp nhau, không ngờ nhanh vậy liền tan… Ổng cảm thấy lúc trước em giả nai lừa ổng, trên thực tế em chính là một đứa ăn chơi sành sỏi.”
Tân Du nói: “Giải thích không được sao?”
Từ Phát lắc đầu.
Tân Du không nói gì nữa.

Người kia đã nhận định là hai người không cùng quan điểm sống, hẳn là đã hạ quyết tâm phải chia tay, chắc sẽ không quay đầu lại.
Một lát sau, Từ Phát cười nói: “Đại ca, ngày hôm đó Tống Xán cũng đi quán bar đó, anh có nhìn thấy không?”
Tân Du thấy cậu rẽ qua đề tài khác, bèn phối hợp tiếp lời, “Không những thấy được, anh còn bắt tay với anh ta nữa.”
“Thiệt sự?! Sao mà được vậy?”
Tân Du cười nói: “Bạn anh quen anh ta.

Người bạn đó nói với anh có ngôi sao sẽ đến quán bar, kết quả lúc gặp được ngôi sao này, mới phát hiện anh ta vừa hay là Tống Xán mà cậu vừa nhắc với anh trước đó, quá trùng hợp đúng không?”
“Trùng hợp thiệt nha!” Từ Phát nháy mắt lia lịa, “Thế nào thế nào, có cảm thấy anh ta rất đẹp trai không?”
Đẹp trai sao? Tân Du chần chừ, Cũng được đi? Nhưng anh vẫn nói: “Ưm, rất đẹp trai.”
Nhưng Từ Phát thấy anh đáp chậm rì, liền biết ngay anh nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng qua cậu nghĩ Tân Du có thể là không mấy để ý bề ngoài của người ta, trai thẳng mà, đều vậy cả, nếu đổi thành ngôi sao nữ, không chừng có thể liếc mắt là ước lượng được số đo 3 vòng của người ta luôn ấy chứ.
Tân Du cười nói: “Đừng nói cậu là fan nha?”

Từ Phát gật đầu, “Đúng vậy.” Nhưng lại nhấn mạnh, “Nhưng không đến mức fan cuồng đâu nha.

Em chỉ là cảm thấy anh ta rất giỏi, từ một ca sĩ bình thường ở quán bar mà trở thành ngôi sao, chuyện này phát sinh ở bên cạnh mình, y như trong phim thần tượng…” Cậu dùng tay bưng tim, vẻ mặt mơ màng.
“…” Tân Du vẫn luôn cảm thấy Từ Phát có hơi dẹo, có đôi khi sẽ làm người ta rất khó đỡ.

Anh thực thấy may mắn khi Kiều Bình Nhất tuy cũng là gay nhưng không phát bệnh như vậy.
Tân Du mỉm cười, “Có đôi khi cuộc sống rất thú vị.” Bạn có thể gặp được đủ loại người.
“Đại ca, anh đừng có tự nhiên siêu phàm thoát tục…”
“Hả?”
“Đại ca à, có đôi khi anh nói chuyện cứ như là nhìn thấu hồng trần vậy đó.

Làm người ta sợ quá đi à!”
Tân Du nở nụ cười, “Sao có thể chứ.

Đám nghiện di động máy tính như chúng ta không lẽ còn có thể xuất gia đi tu được sao?”
Từ Phát nói: “Bây giờ hòa thượng đạo sĩ cũng dùng di động máy tính đó anh.

Còn có, nghe nói mấy cái chùa chiền đạo quán kia chỉ nhận bằng tốt nghiệp đại học chính quy trở lên thôi đó, không biết bọn họ nhận trường top mấy, nếu chỉ nhận top một, em lọt sổ chắc rồi.

Đợi sau này, sau khi em đã trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc nhìn thấu ải tình, tính đi xuất gia lại phát hiện là không đủ trình độ… Ông trời muốn diệt ta, thiên đạo bất nhân a!”
“Ha ha…” Tân Du cười to, “Vậy cậu vẫn là đừng nên nhìn thấu ải tình…”
“Aiz, thí chủ có điều không biết, ai có tình đều phạm nghiệt, không người nào tránh khỏi (nguyên văn ‘Hữu tình giai nghiệt, vô nhân bất oan’, là câu đánh giá về tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung), có thể nhìn thấu vẫn nên nhìn thấu thì hơn…” Từ Phát diễn rất nhập tâm.
“Tôi nói bên viết content như các cậu thực giỏi pha trò nha!” Hai người bên chăm sóc khách hàng đi tới, nghe được vài câu mà họ nói, cười lăn.
Tân Du cười nói: “Bọn tôi nói bậy bạ đó mà.

Các anh sao lại ra tới?”

“Bọn họ muốn đánh bài, thiếu tay, phái bọn tôi ra tìm người.”
Tân Du hơi khó hiểu, “Chúng ta nhiều người như vậy còn thiếu người được sao?”
“Đã mở một sòng rồi, sòng thứ hai mới còn thiếu người.”
“Đã hiểu…”
“Đánh bài hả, để tui! Về gấp!” Từ Phát tích cực hưởng ứng, “Nói cho các anh biết, gần đây tui hên lắm đó, các anh đừng mong thắng được tui nha…”
Tân Du cười, biết ý cậu ta muốn nói là mình đang đen tình nên đỏ bạc.
Đêm nay, đến 3 giờ sáng Tân Du mới rời khỏi tiệm karaoke.

Đây còn không phải tàn cuộc, chỉ có một nửa là về hẳn, đám còn lại muốn đánh thâu đêm luôn.
Tân Du tiện đường đưa hai cô gái về nhà.

Về đến nhà, anh tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngủ một giấc đến 2 giờ chiều hôm sau mới tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, anh đi xem tủ lạnh, gần hết đồ, Ưm, phải đặt hàng rồi, hay là đi siêu thị một chuyến cũng được.
Ngăn đông có bò bít tết có sủi cảo, anh hơi do dự, rồi mới lấy sủi cảo ra.

Nấu hay chiên đây? Anh nhìn nhãn hiệu sủi cảo, loại này anh mua hai hộp, lúc trước ăn một hộp, không ngon lắm… nên hộp này mới còn thừa đến bây giờ.

Vẫn nên chiên đi, sủi cảo nhãn hiệu này gói không được chặt, lần trước nấu hộp kia có nhiều viên bị rã ra tan nát.
Lúc ăn sủi cảo, Tân Du lại nhớ tới Kiều Bình Nhất.

Kiều Bình Nhất rất ít khi nấu cơm ở nhà, nhưng để phòng ngừa mọi trường hợp, tủ lạnh nhà hắn trữ rất nhiều thực phẩm đông lạnh, món sủi cảo nằm trong số đó.
Nghĩ đến Kiều Bình Nhất, Tân Du bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: Kiều Bình Nhất gần đây không thấy liên hệ với anh, không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin qua mạng.

Đến nay gần cả tháng rồi ấy chứ? Cái tên này chạy đi đâu vậy?
Dạo gần đây quá bận, nên anh không suy nghĩ nhiều về chuyện của anh và Kiều Bình Nhất— là chuyện hậu quả sau vụ uống say lần đó.

Hiện tại, anh không khỏi suy nghĩ, không lẽ anh và Kiều Bình Nhất vẫn là bởi vì chuyện đó mà trở nên xa cách? Càng nghĩ càng thấy trong lòng lạnh lẽo… Sủi cảo cũng ăn không vô.
Nhưng lại ôm tâm lý cầu may: Có lẽ Kiều Bình Nhất gần đây cũng rất bận? Hay là gặp phải chuyện gì? Chắc không phải đâu… Hy vọng là không có gì.


Phải gọi qua hỏi thăm cậu ấy mới được.
Kiều Bình Nhất không bận, cũng không gặp phải sự cố gì, nhìn sơ thì hắn vẫn phong lưu phóng khoáng như mọi khi, tụ tập cùng đám bạn ăn chơi vui quên trời đất.
Trong tuần thì chơi vừa vừa, cuối tuần thì quẩy banh nóc.
Hôm nay là cuối tuần, có người tổ chức tiệc áo ngủ.

Kiều Bình Nhất và Hách Cao Hứng đều đi xem náo nhiệt.
Nói là tiệc áo ngủ, trên thực tế càng giống tiệc áo tắm.

Hơn phân nửa số người ăn mặc thiếu vải đến thấy thương.
Kiều Bình Nhất rất đoan trang mà bọc cái áo choàng ngủ màu đen— chiều dài đến dưới đầu gối.

Hắn nhàm chán nằm trên sô pha chơi di động.
Một gã trai trẻ mặc quần lọt khe thò lại, “Anh Kiều đang chơi trò gì vậy?” Vừa nói xong gã liền thấy được, tuy ngón tay Kiều Bình Nhất quẹt quẹt màn hình, nhưng màn hình di động trên thực tế là tắt đen thui.
“…”
Kiều Bình Nhất bỏ điện thoại vào túi áo ngủ, nghiêm trang nói: “Tôi đang chơi trò nhập định.”
“Ha ha… Anh Kiều thú vị quá đi à…” Gã trai chen lên sô pha, cọ Kiều Bình Nhất ngồi xuống, “Có thể chỉ em cách chơi được không?”
“Đương nhiên có thể.

Chỉ là trước tiên tôi muốn hỏi cậu mấy câu hỏi, thu thập một số thông tin trò chơi yêu cầu.” Kiều Bình Nhất nói, “Câu thứ nhất là: Cậu có yêu đương chưa?”
“Có nha, ai mà chưa từng yêu nhầm mấy tên Sở Khanh đâu nè.”
Kiều Bình Nhất cười nói: “À, bộ chưa gặp qua người tốt sao?”
“Bạn trai đầu tiên của em cũng không tệ lắm, nhưng mà ảnh lại thích người khác mất rồi.”
“Ok.” Kiều Bình Nhất nói, “Cậu có cảm thấy mình sẽ gặp được người mình thích ơi là thích không?”
“Có chứ, em đây tràn ngập chờ mong vào tình yêu nha.” Gã trai đá cái lông nheo cho Kiều Bình Nhất, tay sờ vào trong áo ngủ hắn, “Anh Kiều có thể làm người em thích được không?”
Kiều Bình Nhất kéo tay gã ra, “Không được.”
Gã ta vẫn không từ bỏ đeo bám mà dán vào hắn, “Thích em một đêm cũng được, một giờ cũng được mà…”
“Một phút cũng không được.” Kiều Bình Nhất đứng lên, xách gã đó ra khỏi sô pha của mình, nghiêm túc nói, “Đi tìm người khác chơi đi.

Tôi muốn tiếp tục nhập định.”
“…” Đây là thần thánh phương nào! Không phải ai cũng nói ảnh đẹp trai giỏi làm hầu bao lớn mà không từ chối một ai sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.