Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 44: Mất hồn - Chiêu hồn.




Tang Du nhích đến gần Mục Dung, rụt rè hỏi: "Chúng ta...còn đi nhắc bà bà chú ý an toàn không?"
Mục Dung nhìn Tang Du sắp phát khóc vì sợ, lắc đầu nói: "Về thôi"
Cũng lúc này! Bà lão đột nhiên quay đầu lại, cùng Tang Du bốn mắt nhìn nhau.
"Á!!!"
Tiếng thét chói tai lấn át cả tiếng xe cộ. Hai mắt của bà lão như phủ một tầng màng mỏng màu trắng, tròng đen mờ đụt, tròng trắng hơi ố vàng.
Mặt của bà lão khô héo già nua, nếp nhắn sâu đầy, bởi vì quá gầy nên trên mặt không bóp ra được chút thịt, xương gò má cao ngất, cái cằm bén nhọn.
Bà lão nhếch nhếch miệng nhìn Tang Du, lộ ra bộ hàm toàn nứu, qua khe hở của cái nhếch môi còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi trắng bệch.
Ngay lúc Tang Du sắp khóc vì sợ liền bị một cỗ lực kéo một cái, ngã vào cái ôm ấm áp. Mục Dung đem Tang Du đang cứng đờ ôm vào lòng, nâng tay đặt lên sau gáy của Tang Du, xoa xoa đầu nàng. Giành lại ánh mắt đang bị bà lão 'hấp dẫn' của Tang Du.
Bà lão mặt đối mặt với Tang Du là có chút ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn đến Mục Dung bà cười cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai người nhìn nhau đến tận mười mấy giây.
Nhưng bà lão không thấy được phản ứng theo dự đoán của bà trong mắt Mục Dung, đôi mắt cô thâm thúy trầm tĩnh, có lạnh nhạt, bễ nghễ, tức giận lẫn thương hại.
Lại tựa như cái gì cũng không có, một mảnh hư vô.
Bà lão bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, nụ cười tắt ngủm, quay đầu. Thật lâu sau Tang Du mới lấy lại tinh thần, nàng tựa vào vai Mục Dung, thân thể nhẹ run, hai tay nắm lấy vạt áo của cô, nức nở kêu: "Mục Dung~"
Nghe giọng nàng như vậy, lòng Mục Dung khẽ dậy sóng, dâng lên chút thương tiếc, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ."
Tang Du khịt mũi, nước mắt rơi xuống bả vai Mục Dung: "Ừm~"
Mục Dung nghĩ nghĩ, lại xoa xoa đầu nàng. Tang Du ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Dung đang chăm chú nhìn mình, sau đó còn bình đạm nói: "bà lão chắc là bị đục thủy tinh thể."
Tang Du giật mình, nín khóc mỉm cười, nghĩ không ra Mục Dung mà lại đi nói như vậy, nhưng mà nghĩ kỹ thấy cũng có lý, vừa nghĩ như vậy, Tang Du liền thấy bản thân không cần sợ đến vậy.
Mục Dung thở phào nhẹ nhõm,  vẻ mặt nhu hoà, khoé miệng cong cong: "Chúng ta về thôi."
"Ừm~"
Trước khi đi, cô còn đưa mắt nhìn thoáng qua đỉnh đầu của bà lão, vẫn không thấy gì liền cùng Tang Du rời đi.
Trở về Hân Hân gia viên, lên lầu bốn, Tang Du chậm chạp không vào nhà, nàng cúi đầu, vẻ mặt quyến luyến. Mục Dung không nói tiếng nào, yên tĩnh ở bên cạnh Tang Du thêm một chút, sau đó mới đưa tay gõ cửa phòng 402, Tang Đồng mở cửa, ngoài ý muốn trông thấy Mục Dung: "Về rồi à?"
"Ừm.",
Tang Du vào 402, Mục Dung lấy ra chìa khoá, mở cử 403. A Miêu bay nhào đu lấy Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~ người ta rất nhờ ngài nhaaaa~"
Nói xong liền phồng mũi hít hà mấy hơi, cô cực kỳ thích khí tức của Mục Dung nhaaaa.
Đêm buông, Mục Dung xuất hồn ra ngoài làm việc, chịu không nổi A Miêu quấy rầy đòi hỏi nên  giao nộp thân thể của mình.
Hơn mười hai giờ, A Miêu vừa hát vừa chuẩn bị nguyên liệu làm cơm trứng chiên thì cửa bị gõ.
Cô đi đến cửa, nhìn vào mắt mèo, đứng bên ngoài là Tang Đồng.
"Mục Dung đại nhân... Không có ở nhà, ngày mai chị hẳn đến."
"Mở cửa!"
A Miêu sợ run cả người, vội mở cửa cho Tang Đồng.
Tang Đồng vào phòng, không nói gì liền đem trấn hồn phù hôm đó nhặt được ở nhà Mục Dung dán lên trán A Miêu.
"Rầm" một tiếng, nhục thể Mục Dung ngã ngửa xuống đất
"Trời! Chị làm gì vậy? Lỡ Mục Dung bể đầu thì sao!!!"
Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tang Đồng liền ngậm miệng.
"Ta nhớ Mục Dung có cho ngươi điện thoại đúng không?"
"Ừm...",
"Gọi cho cô ấy."
"Dạ."
A Miêu lôi ra iPhone X bấm số Mục Dung.
"Alo."
"Mục Dung đại nhân, chị đại tìm ngài nè."
"Tang Du bị sốt, mê sảng nói mớ,  ngươi hỏi xem ban ngày hai người họ đi đâu!"
A Miêu lập lại, bên kia điện thoại trầm ngâm một lát nói: "Một hai câu nói không rõ, ta còn một linh hồn cuối, nửa tiếng sau sẽ trở về."
A Miêu chuyển lo cho Tang Đồng, Tang Đồng bóc lên  lá bùa trên nhục thể của Mục Dung, quay người rời đi.
Nửa tiếng sau, Mục Dung đúng giờ xuất hiện bên trong 402. Tang Đồng vừa để cho Tang Du uống thuốc hạ sốt, vẻ mặt Tang Du thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, hai tay thỉnh thoảng múa loạn, miệng mê mớ sảng, một hồi kêu ba mẹ, một hồi gọi Tang Đồng, có khi lại hét lớn, thỉnh thoảng cũng kêu ra hai chữ Mục Dung.
Ánh mắt Tang Đồng tràn ngập yêu thương nhìn Tang Du, cô nắm chặt lấy tay Tang Du, vỗ về: "Chị ở đây, đừng sợ."
"Buổi sáng cô và em tôi đi đâu?"
"Gặp một bà lão đốt vàng mã vào ban ngày nguyền rủa người khác, bà lão có chút kỳ quặc, tự nhiên quay đầu cười cười nhìn Tang Du, Tang Du bị doạ sợ."
Tang Đồng đắp lại chăn cho Tang Du: "Tô Tứ Phương, chăm sóc Tang Du giúp tôi.",
"Đồng sư tỷ yên tâm."
"Đưa tôi đến chỗ đốt vàng mã."
Tang Đồng đi vào toilet, rửa mặt, súc miệng, rửa tay, sau đó mang theo valy cùng Mục Dung đi ra ngoài.
Trên đường đi, hai người đều một dạng lạnh băng, nhưng khí chất toát ra lại  như một ngày một đêm. Quanh thân Mục Dung tản ra loại cảm giác 'người sống đừng đến gần' thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt.
Còn Tang Đồng thì là sắp sửa nổi điên, vẻ mặt nghiêm túc kèm theo ba phần sát khí.
Đến ngã tư đã hơn một giờ sáng, trên đường không một bóng người, xe cộ qua lại cũng rất ít. Mục Dung chỉ vào chỗ bà lão đã ngồi nói: "Chính là chỗ này."
"Phiền cô một việc."
"Nói."
"Lấy chỗ đốt vàng mã này làm tâm, vẽ một cái hộ hồn pháp tường, bán kính mười mét cao chừng một mét sáu."
"Được."
Mục Dung lấy ra bút lông, lần trước đã vẽ cả toà nhà nên lần này dễ hơn rất nhiều. Suốt toàn bộ quá trình Tang Đồng im lặng quan sát Mục Dung, chỉ thấy Mục Dung càng vẽ càng nhanh, cô mang kính mát lên, nhìn thấy pháp tường phát ra kim quang lấp lánh.
Tang Đồng tháo kính xuống, kinh ngạc vô cùng: Mới qua mấy ngày mà niệm lực của Mục Dung lại lên cao vậy sao??
"Xong rồi."
"Cám ơn, buổi sáng Tang Du đứng ở đâu?"
Mục Dung chỉ chỉ, Tang Đồng gật đầu, đặt valy xuống đất, từ bên trong valy lấy ra một cuộn dây đỏ, dùng dây đỏ quấn quanh vết tích đốt vàng mã lúc sáng. Quấn đúng chín vòng, dây đỏ cũng vừa đủ.
Sau đó lại lấy ra kim linh từ trong valy ra, tay khác thủ thế dựng ở trước ngực, đi đến chỗ Mục Dung chỉ, lắc lắc kim Linh.
"Tang Du, năm Ất hợi, sinh nguyệt tuệ giờ tý, người Tứ Xuyên, sáng hôm nay bị kinh sợ, một hồn một phách ly thể. Đệ tử Tang Đồng, khấu thỉnh Tổ Sư Gia chỉ con đường sáng, thổ địa nơi nào giữ hồn phách của Tang Du, xin mau trả lại."
Tang Đồng lớn giọng niệm ba lần liên tiếp, sau đó móc ra lá bùa vàng kẹp vào hai ngón tay, cổ tay khẽ động, lá bùa liền rực cháy. Đợi đến khi lá bùa bị cháy đến một nửa, cô vung tay quăng lá bùa lên không trung.
Giữa giao lộ không một ngọn gió, lá bùa lẫn tro tàn lại bay bay giữa không trung. Lá bùa phiêu đãng bay đến bên trong pháp tường, 'ầm' một cái, Tang Du mặc váy ngủ trắng thình lình xuất hiện ngồi xổm ở đó!
Nàng ôm hai cánh tay, thân thể co lại một khối, thập phần bất lực. Hốc mắt Tang Đồng hơi đỏ, vừa rung kim Linh trong tay, vừa chậm rãi đi đến trước người Tang Du, dịu dàng thì thầm: "Tang Du, về nhà."
Tang Du mờ mịt ngẩng đầu, hai mắt vô thần.
"Tang Du, về nhà "
Tang Du đứng lên, đi theo phía sau Tang Đồng.
....
Trước khi Tang Du đi ra pháp tường, Mục Dung liền dán lá bùa lên thân nàng. Tang Đồng cảm kích gật đầu với Mục Dung, lay động kim linh trong tay: "Tang Du về nhà."
Cứ như vậy, Tang Du đi ba bước lại lắc kim linh một lần, niệm một câu chiêu hồn, mang Tang Du về nhà.
Vừa vào cửa, hồn phách Tang Du chủ động tìm về thân thể của mình. Sau khi hồn phách trở về, vẻ mặt của Tang Du thoải mái hơn nhiều, lông máy nhíu chặt cũng giản ra.
Nàng nói mớ: "Chị Đồng Đồng, Mục Dung~"
Tang Đồng dẹp pháp bảo, cất valy, lấy khăn lông, lau mặt cho Tang Du.
"Đồng sư tỷ, để em niệm cho tiểu Tang thí chủ một đoạn."
"Ừm."
Tô Tứ Phương cầm mõ, ngồi trên mặt đất. Theo sau từng tiếng gõ mõ, là từng tiếng kinh Phạn vang lên. Mục Dung nhìn thấy trên người Tô Tứ Phương tản ra hào quang màu vàng đất, hào quang của Tô Tứ Phương hoà cùng tiếng gõ mõ và kinh văn, biến thành chữ 'Vạn', bay vào trong thân thể Tang Du.
"Việc của cô đã xong chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy chúng ta nói chuyện chút đi."
"Ừm."
Mục Dung cùng Tang Đồng đi đến ban công, hai tay Tang Đồng đặt vào túi quần, đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ thật lâu, mới mở miệng: "Em gái tôi thân thể không tốt, tôi hy vọng sau này hai người  không nên đi chung với nhau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.