Tang Đồng kêu thư ký định vị điện thoại của Hoa Vân Nguyệt, địa điểm hiện lên là Miêu trại nên cô cũng không nghĩ sâu.
Tận đến khi mọi người dự hội nghị lục tục rời đi, Hoa Vân Nguyệt vẫn chưa liên lạc, Tang Đồng hạ lệnh khởi động điện thoại vệ tinh của Hoa Vân Nguyệt, nhưng không có hiệu lực.
Nguyên nhân phát sinh tình huống này chỉ có một, điện thoại vệ tinh thật sự bị hư!
Trong giai đoạn thiết kế điện thoại, trong cục đã cân nhắc tất cả tình huống, cho nên điện thoại vệ tinh này không chỉ chống nước, kháng lửa còn có thể chịu được sức ép cao.
"Lập tức mua hai vé máy bay, tôi muốn đi Tây Nam."
"Vâng."
Tang Đồng cố ý dẫn theo Đường Liêm Tử, vì cô ấy có cái mũi nhạy.
Có mấy lần Tang Đồng muốn gọi Mục Dung, nhưng vẫn nhịn xuống.
Em gái của mình đi rồi, điều mình có thể làm cho Mục Dung cũng không nhiều.
Vết thương khó lành, loại cảm giác này cô cũng biết nhưng không bì được với Mục Dung.
Tang Đồng đưa ánh mắt nhìn về phương xa, cô nghĩ ba năm đủ cho mình buông xuống, chí ít loại cảm giác này cũng nên phai dần đi mới phải, nhưng vào giây phút cô nhìn thấy tên Tô Tứ Phương, mới hiểu: Có nhiều thứ chỉ có thể chôn xuống đáy lòng, không chạm tới thì thôi, lỡ tay sờ tới thì lại trở về nguyên bản lúc đầu.
Sau khi tới tỉnh nào đó thuộc Tây Nam, hai người lập tức ngồi lên trực thăng, sau hai tiếng thì tới được Miêu trại.
Sau khi tiêu diệt Bất Hoán Thi, người chạy nạn cũng nhao nhao về lại quê nhà, dù Hoa Vân Nguyệt đang là tân Đại Vu, vẫn sống ở nhà trúc giữa núi.
Tang Đồng mở GPS, trong tay cầm bùa nói với Đường Liêm Tử: "Ngửi thấy gì không?"
"Không có, trại rất sạch."
Tang Đồng gật đầu, hai người đi tới vị trí định vị - nhà trúc của Hoa Vân Nguyệt, Tang Đồng nhíu mày: "Liêm Tử, ngửi được gì không?"
"Không có, rất sạch sẽ."
"Kỳ quái, chúng ta vào trong."
...
Mục Dung ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra máy ảnh căn chỉnh thật kỹ rồi ấn nút chụp, sau đó ngã về sau nằm lên tảng đá, gối đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Trên đỉnh núi không khí trong lành, Mục Dung mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, sự lo lắng và đau đớn truyền đến, Mục Dung ôm ngực ngồi dậy.
Cô sững sờ một lúc, sắc mặt thay đổi: "Nguy rồi!"
Cầm máy ảnh và balo chạy xuống núi, nhiều năm như vậy cô xém chút quên mất!
Loại đau đớn lồng ngực này là...
Năm năm trước cô từng dùng máu của mình vẽ một lá bùa đưa cho Dương Khả Nhi, nếu Lưu Hồng Đức gặp nguy hiểm trí mạng, lá bùa sẽ bảo hộ hắn.
Mục Dung thở hồng hộc chạy tới giữa núi, lau mồ hôi tìm tới chỗ yên tĩnh.
Trong tâm thức hiện lên hai tia hồn màu trắng, theo thứ tự là khế ước Bát Chỉ Kính và A Miêu.
"A Miêu, A Miêu!"
Đối phương trầm mặc một lúc ngạc nhiên nói: "Mục Dung đại nhân??? Rốt cuộc cũng chịu liên lạc rồi, chừng nào ngài vê? Ta và Yên Yên đều rất nhớ ngài~"
"A Miêu, ngươi đang ở đâu?"
"Trong nhà."
"Lập tức đến nhà Lưu Hồng Đức, bên đó xảy ra chuyện rồi!"
"Lưu Hồng Đức? Ai...À!!! Là tiện nam bể trứng?"
"Nhanh đi, ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi."
"Được."
"Chờ chút, ngươi đến nơi tìm Dương Khả Nhi tìm hiểu tình hình trước, không nên manh động, có gì lập tức báo cáo với ta."
"Vâng."
"Cẩn thận đó, dẫn theo Yên Yên đi cùng, gặp nguy hiểm thì cùng nhau trốn vào thế giới của Yên Yên."
"Biết rồi".
Mục Dung chậm rãi mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù lá bùa năm năm trước khá kém, nhưng tốt xấu gì cũng là dùng máu của mình vẽ ra, lại có Dương Khả Nhi bên cạnh bảo vệ, tà ma thấp kém không thể làm gì được Lưu Hồng Đức mới đúng!
..
Mục Dung mua xong vé máy bay suất sớm nhất, điên thoại vệ tinh lập tức kêu vang.
"Tang Đồng?"
"Xảy ra chuyện rồi!"
...
Tang Đồng cầm điện thoại thở hồng hộc chạy tới Đường Liêm Tử.
"Cục trưởng, không có ai hết, đã cẩn thận dò tìm, trong trại rỗng tuếch không một bóng người!"
"Mục Dung, tôi cần cô lập tức trở về đơn vị, Hoa Vân Nguyệt xảy ra chuyện rồi, không phải, là toàn bộ Miêu trại xảy ra chuyện, trong trại không có dấu vết xâm lấn hay hư hại nhưng tất cả mọi người đều mất tích."
Mục Dung nheo mắt, nặng nè nói: "Còn nhớ Dương Khả Nhi không?"
"...à, nhớ."
"Năm năm trước tôi để lại một lá bùa vẽ bằng máu cho cô ấy, vừa rồi đột nhiên phát ra tín hiệu."
"Ý của cô là?"
"Tôi đã kêu a Miêu qua đó thăm dò, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi. Tình hình trong trại sợ là tôi qua cũng không giúp được gì, tôi đề nghị cô trước điều động tiểu tổ điều tra toàn diện, hiện tại bên phía Dương Khả Nhi khẩn cấp hơn, tôi về Đông Bắc trước, sau đó lại đến chi viện được không?"
"Được, tôi gửi số Tằng Thiên Hàm cho cô, hắn cũng đang ở Đông Bắc nếu cô cần giúp đỡ cứ gọi hắn, sau đó hai người cùng nhau về đơn vị."
"Cám ơn."
Ngồi lên máy bay, Mục Dung lại lần nửa đi vào trạng thái minh tưởng, nhưng phía A Miêu không có đáp lại...
Phương Nam trăm hoa đua nở, phương Bắc lại là lá vàng rụng đầy, hai bên vỉa hè lá cây vàng vàng cam cam, dưới cây chất một tầng lá rụng.
Mục Dung liên lạc với Tằng Thiên Hàm, nói rõ tình hình xong đối phương trầm mặc thật lâu: "Mục Dung, không phải tôi không muốn giúp, phía bên tôi cũng có chuyện. Tôi cũng đang chuẩn bị liên hệ Tang Đồng nhờ chi viện."
"Có chuyện gì?"
"Giáo chủ ngũ đại gia tộc đồng loạt mất tích."
"Cậu nói gì?!"
"Không chỉ có mấy vị giáo chủ, những vị đạo hạnh cao thâm của năm nhà cũng không liên lạc được, toàn bộ Mã Tiên Đông Bắc loạn thánh một mớ rồi, số ít tiểu bối bất chính đang đi lung tung nhập vào người sống, tôi phải đi xử lý, cúp máy đây."
"Chờ chút!"
"Sao?"
"Bên Tây Nam cũng xảy ra chuyện, toàn bộ người trong trại của Hoa Vân Nguyệt cũng "mất tích ly kỳ"."
"Cái gì?!"
"Quỷ khế của tôi cũng không liên lạc được, tôi cảm thấy chúng ta nên gặp nhau trước."
"Được, đưa tôi địa chỉ."
Tằng Thiên Hàm vừa xuống xe liền lập tức thu hút ánh mắt người đi đường, có người lén lút móc ra điện thoại quay phim chụp hình.
Hắn mặc đại pháp bào Shaman, đầu đội mao vũ quan, trên mặt dùng chu sa vẽ đường vân, trên lưng mang kim đao, tây cầm trống da và Đả Thần Tiên.
Trên áo và nón có treo chuông đồng, mỗi một bước đều phát ra tiếng "đinh đinh đang đang"
"Sao lại hẹn chỗ này? Ai nha, mấy năm không gặp sao lại phơi đến đen như vậy? Phụ nữ sao lại không thương tiếc chính mình chút nào."
"Làm lữ khách ba năm đây là chuyện không tránh được, nhà của Lưu Hồng Đức ở cư xá phía trước, cậu đi theo tôi qua đó đi."
"Được, dù sao cũng đến đây rồi."
"Cậu liên lạc với Tang Đồng chưa?"
"Rồi, bên đó cũng rối như tơ vò, cô ấy nói đợi tiểu tổ điều tra đến thì sẽ lập tức về đây."
Mục Dung dựa vào ký ức tìm tới nhà Lưu Hồng Đức, gõ cửa hồi lâu không ai trả lời.
"Chắc nhà người ta dọn đi rồi?"
"Tôi hỏi hàng xóm thử xem."
Mục Dung gõ cửa nhà đối diện, bác gái hàng xóm vừa mở cửa liền "má ơi" một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Mục Dung quay đầu nhìn Tằng Thiên Hàm, đối phương nhún vai: "Hết cách, còn chưa làm pháp cô đã gọi tôi tới."
Mục Dung đành phải từ cửa nói vọng vào: "Dì ơi, bọn tôi không phải người xấu muốn hỏi ngài một chút."
Người trong cửa im lặng một chút, nói vọng ra: "Chuyện gì?"
"Người họ Lưu nhà đối diện dì dọn đi rồi sao?"
"Không biết, chắc đi làm rồi, sao không gọi cho người ta?"
Tằng Thiên Hàm móc điện thoại vệ tinh gọi về tổng bộ, mấy phút sau liền tra ra số của Lưu Hồng Đức, Mục Dung mơ hồ nghe thấy tiếng chuông từ trong nhà vang lên.
Tằng Thiên Hàm khoa trương, mở rộng bước chân: "Hết cách, đành phá cửa vậy."
"Cậu bình tĩnh đi, chúng ta báo cảnh sát trước."
"Phiền phức như vậy làm gì?" Tằng Thiên Hàm nói xong lấy ra thứ gì đó, đâm vào ổ khoá xoay xoay mấy lần "két" một tiếng, cửa mở.
"Dương Khả Nhi, Lưu Hồng Đức, có ai không?"
Mục Dung đột nhiên dừng lại, Tằng Thiên Hàm nhìn cảnh tượng trong nhà xong liền lập tức nói bậy.
Bên trong căn nhà có hơn chục tượng Phật to to nhỏ nhỏ, trên tường dán đầy bùa trừ tà, cả căn phương tràn ngập mùi nhang.
Lưu Hồng Đức tư thế kỳ quái quỳ trên mặt đất hướng ra cửa, dưới người là bãi máu khô, đầu của hắn ngửa lên gần chín mươi độ, hai mắt lòi ra hơn nửa, miệng mở lớn.
"Bạn cô chết kỳ quái thật."
"Cậu ra ngoài đóng cửa."
"Đi đâu? Đến lúc nào rồi còn đi đâu?"
Mục Dung không để ý Tằng Thiên Hàm, khoanh chân ngồi xuống phòng khách, ngưng thần tịnh khí tiến vào trạng thái vô tưởng.
Ba năm trước cô nhìn thấy quá khứ của anh em Mạnh gia trên xe lửa, mới đầu Mục Dung cho rằng hai anh em đó cho cô nhìn thấy, tận cho đến sau này cô mới hiểu không phải như vậy.
Tô Tứ Phương từng nói: Nhân loại có tứ nhãn: nhãn thường, âm dương nhãn, pháp nhãn, phật nhãn
Mắt thường; thấy trước không thấy sau.
Âm dương nhãn như tên gọi, lưỡng giới có thể nhìn thấy mơ hồ hoặc rõ ràng, người bình thường nếu trải qua chuyện ngoài ý muốn rất có thể khai nhãn, ví như Tang Du.
Pháp nhãn là tâm cảnh, tu luyện đến một mức nhất định có thể mở ra, có thể nhìn thấu bản chất của tà mị chi vật, tên khác hoả nhãn
Mà Phật nhãn đại biểu cảnh giới tối cao, điều kiện khai nhãn rất mờ mịt, lại dễ mất đi
Phật nhãn nhìn thấy nhân quả rõ ràng, thậm chí có thể dự báo tương lai.
Tô Tứ Phương có lần đã nói với Mục Dung: "Có thứ gọi là "Phật Đà không nói", nếu như có một ngày cô khai mở Phật nhãn, tốt nhất nên làm một người qua đường. Đừng can thiệp bất kỳ chuyện gì càng không thể lợi dụng Phật nhãn, nếu không nó sẽ lập tức đóng lại, vận mệnh của cô cũng sẽ thay đổi ít nhiều."
~~~~~